Niệm Xán ôm kích động mạnh tới đây, nhưng ngay khoảng khắc nhìn thấy Chung Sơn, liền cảm thấy như bị một chậu nước lạnh xối từ đầu tới chân.
Mỗi một câu Chung Sơn nói, lại là một chậu nước lạnh xối xuống đầu Niệm Xán!
Thời gian lúc này như ngừng lại, tuy rằng Niệm Xán không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, thật sự trước mắt chính là Nam Cung Thắng, Nam Cung Thắng thần tử Đại Tranh!
Cái gì thiên hạ đệ nhất điện, cái gì nhất Đế truyền thừa thông vạn cổ, tam Thánh cúi đầu cam xưng thần. Toàn là giả mạo, tất cả đều là âm mưu, tất cả đều là âm mưu của Chung Sơn.
Tại sao làm vậy, đây là đại trận thượng cổ, Chung Sơn mới hơn một ngàn tuổi thôi, làm sao hắn có thể biết đại trận thượng cổ này? Làm sao có thể hắn có thể bố trí âm mưu lớn như thế? Một cái cục, tính hết chủ năm cương vực?
- Không thể nào, không thể nào!
Niệm Xán điên tiết.
- Thánh Vương, xử trí kẻ này thế nào?
Nam Cung Thắng hỏi.
- Bất trung, bất hiếu, bất tín, Đại Tranh ta không cần hạng người này, đương nhiên cũng không thể cho hắn chạy!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Chung Sơn, ngươi... ngươi là đồ lừa đảo!
Niệm Xán gào thét.
Vừa nói, ra tay đánh lén một chưởng về phía Chung Sơn.
Ầm....
Niệm Xán đánh ra một chưởng, trước mặt Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện một cái thông đạo Luân Hồi, thông đạo Luân Hồi ầm ầm hấp thu toàn bộ chưởng lực của Niệm Xán.
- Cổ Tiên? Ngươi còn kém lắm!
Chung Sơn cười lạnh nói.
Đánh lén một chưởng dốc hết tám thành lực lượng của Niệm Xán, một chưởng thế này, Chung Sơn căn bản không ra tay đã chặn được, thậm chí lực hút trong hư không như muốn hút cả Niệm Xán vào trong thông đạo Luân Hồi.
Cổ Tiên? Chung Sơn hắn thật là Cổ Tiên ư?
Niệm Xán một chiêu thử ra sức mạnh của Chung Sơn, hùng mạnh mà mình không thể sánh bằng.
- Phụ vương!
Niệm Xán quay đầu chạy về phía trận thứ sáu.
Nghe giọng điệu của Chung Sơn là đã hiểu, hắn muốn giết mình, hắn mạnh như thế mà muốn giết mình? Vậy còn không dễ như bỡn thôi sao?
- Ngươi còn có phụ vương hả?
Chung Sơn không nhanh không chậm nói.
Niệm Xán chạy về phía trận thứ sáu, bỗng nhiên thân hình khựng lại, mặt đầy mồ hôi, còn có phụ vương ư?
Nếu như vừa rồi bay thẳng vào thiên hạ đệ nhất điện, vậy còn có đường quay lại. Nhưng vì truyền thừa Thiên Đế, Niệm Xán thúc đẩy đại trận, tính kế cả Vô Tướng Thánh Vương trong đó. Như vậy, đi qua cầu cứu, không cần Chung Sơn ra tay, Vô Tướng Thánh Vương là người đầu tiên muốn mạng của hắn.
- Thông đạo Luân Hồi, mở!
Thân hình Niệm Xán khựng lại, Chung Sơn mạnh mẽ ra tay!
...................
Bên trong Tinh Không Đại Trận!
Tinh Không Đại Trận vừa mở ra, năng lượng mạnh mẽ chảy lung tung đánh tan trận chiến thảm thiết của ba đại cường giả.
Ba đại cường giả mỗi một bị thương, trong đó thương thế của Kim Bằng thảm thiết nhất, toàn thân là máu, bị tinh không loạn lưu đánh vào, chỉ có thể không ngừng chạy trốn.
Dạ Thánh Vương cũng thế, nhưng ngẫu nhiên còn phản kích một chút, nhìn có vẻ rất miễn cưỡng.
Về phần Vô Tướng Thánh Vương, thương thế khá hơn một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, huyết đao trong tay vung lên, vừa trốn vừa đánh!
Nếu như ở trạng thái toàn thịnh, dù là năm trận hợp nhất, ba người cũng không hề sợ hãi, nhưng bây giờ đã tiêu hao quá lớn.
Không ai nghĩ tới Niệm Xán lại làm ra chuyện độc ác tận cùng như thế.
- Nghiệt tử!
Vô Tướng Thánh Vương gầm lên, đồng thời ngăn cản một cỗ năng lượng đánh vào, trong mắt toát ra luyền tiếc, nhưng cuối cùng ánh mắt cũng kiên quyết.
Rõ ràng Vô Tướng Thánh Vương còn có che giấu thủ đoạn gì, chỉ là vẫn mãi không muốn lấy ra, lúc này cũng không thể che giấu được nữa.
Nhưng ngay lúc này, Vô Tướng Thánh Vương chợt ngừng động tác, bởi vì hắn nghe được một câu không nên có.
Đến từ Kim Bằng đang thê thảm đẫm máu, Kim Bằng tránh né một cỗ loạn lưu đánh vào, nhưng vẫn bị dư sóng quét trúng.
- Thánh Vương, nếu ngài không ra, ta sẽ chơi xong rồi!
Kim Bằng thảm thiết hô lên.
Vô Tướng Thánh Vương biến sắc, Kim Bằng nói có ý gì?
Ngay khoảng khắc đó, lại một cỗ loạn lưu nhắm vào Kim Bằng.
Vù! Thân hình Kim Bằng lóe lên tránh né cỗ loạn lưu kia.
Không, nói cho đúng là bị đụng văng ra, ở chỗ ban đầu bỗng xuất hiện một cái bóng khoác áo đen.
- Thánh Vương, rốt cuộc ngài ra rồi, trước đó ta còn tưởng ngài đã chết rồi chứ. Nếu không phải ngài truyền âm, ta cũng sẽ không tìm bọn họ chém giết, bây giờ bị thương thành thế này, ngài có thể đưa ta ra chưa!
Kim Bằng nóng nảy nói.
- Ừ, cực khổ rồi, lúc tính công ban thưởng, sẽ ghi cho ngươi công lớn nhất!
Chung Sơn gật đầu.
Vung tay, Chung Sơn chỉ vào Kim Bằng, thân hình Kim Bằng liền bắn về một phía, sau đó quỷ dị vòng vèo lung tung, cuối cùng thân mình lóe lên biến mất khỏi đại trận.
Có người chủ trận Nam Cung Thắng phối hợp, đưa Kim Bằng ra ngoài không phải là chuyện khó!
Kim Bằng mừng rỡ bay ra ngoài.
Vù!
Ra rồi? Kim Bằng kinh ngạc.
Trong nháy mắt đi ra, vừa vặn thấy được ở gần đó lại có một Chung Sơn đang điều động thông đạo Luân Hồi giết chết Niệm Xán!
Lại một Chung Sơn? Chung Sơn có nhiều phân thân như vậy?
- Yêu nghiệt!
Kim Bằng không nhịn được thì thầm một tiếng.
Chung Sơn vừa giết Niệm Xán cũng nhìn thấy Kim Bằng bay tới, quay lại nói với Nam Cung Thắng:
- Mang theo Kim Bằng vào trong đại điện nghỉ ngơi!
- Rõ!
Nam Cung Thắng gật đầu.
- Nghỉ ngơi cho tốt đi!
Phân thân Chung Sơn nói với Kim Bằng.
Nói xong, phân thân Chung Sơn cũng bắn vào trong đại trận.
Kim Bằng đờ đẫn gật đầu.
Tiếp theo vẻ mặt đầy kích động nhìn về phía "thiên hạ đệ nhất điện", nhưng vừa mới kích động, trong lòng Kim Bằng chợt bụp một cái. Không đúng, tại sao Nam Cung Thắng lại ở chỗ này?
- Kim Bằng Tướng quân, đi thôi, vào trong nghỉ ngơi, mấy năm nay đã cực khổ rồi!
Nam Cung Thắng nói.
Nghe được Nam Cung Thắng nói, Kim Bằng chợt ý thức được, Nam Cung Thắng, Giám chính Dịch Thiên Giám Đại Tranh, Trận Pháp Đại sư đứng đầu Đại Tranh. Mấy năm nay, mọi người vẫn luôn phá trận, vậy Nam Cung Thắng đến đây lúc nào? Không thể nào, nếu là đến từ chỗ khác, căn bản không tìm thấy chỗ này.
- Nam Cung Thắng, ngươi nói cho ta biết, sáu... sáu cái... sáu cái Tinh Không Đại Trận kia là ngươi bố trí?
Kim Bằng khó mà tin được hỏi.
- Tất cả đều làm ra dựa theo yêu cầu của Thánh Vương, 6 đại trận này quả thật là do tự tay ta làm ra. Kim Bằng Tướng quân, vào nghỉ ngơi thôi, máu của ngươi sắp chảy hết rồi!
Nam Cung Thắng khuyên bảo.
- A, được, được!
Kim Bằng chết lặng rồi!
...............
Trong trận thứ sáu.
Từ khi Chung Sơn xuất hiện, đến khi Kim Bằng bị đưa đi, ánh mắt của Vô Tướng Thánh Vương luôn không ngừng thay đổi.
Xa xa, Dạ Thánh Vương cũng vậy, sắc mặt kinh ngạc, tràn đầy khó tin!
Dạ Thánh Vương còn chưa nhìn ra cái gì, nhưng Vô Tướng Thánh Vương giống như đã nhìn ra được.
Sắc mặt Vô Tướng Thánh Vương bỗng nhiên trở nên đỏ rực, trong mắt phun ra lửa giận vô tận.
- Chung Sơn!
Vô Tướng Thánh Vương quát lớn.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn Vô Tướng Thánh Vương.
- Ngươi. Thì ra là ngươi. Ha ha ha ha, không thể ngờ tới Niệm Vô Tướng ta cũng có lúc bị đùa giỡn!
Vô Tướng Thánh Vương tức quá hóa cười.
- Chung Sơn ngươi cố ý, giả chết lừa sáu đại Tổ Tiên chúng ta đấu với nhau, làm ngư ông thu lợi. Suy nghĩ của ngươi quá ngây thơ rồi, cho dù chúng ta bị thương nặng, cũng không phải Cổ Tiên như ngươi có thể so sánh!
Dạ Thánh Vương giọng âm lãnh nói.
Hai người vừa tránh né loạn lưu công kích, vừa giận dữ nhìn Chung Sơn.
Trong mắt Dạ Thánh Vương cũng toát ra coi thường, Chung Sơn đi ra sớm, nếu hắn đợi cho ba người đấu tới lưỡng bại câu thương rồi xuất hiện, khi đó có lẽ còn uy hiếp được mình và Vô Tướng Thánh Vương. Nhưng bây giờ, còn sớm lắm.
Nhưng Vô Tướng Thánh Vương lại không nhìn nông cạn như Dạ Thánh Vương.
- Truyền thừa Thiên Đế, thì ra là bố cục của ngươi. Chung Sơn, ta quả thật coi thường ngươi, ngươi còn to gan hơn ta nghĩ!
Vô Tướng Thánh Vương dần dần bình ổn lửa giận.
- Cái gì?
Dạ Thánh Vương biến sắc.
Vốn Dạ Thánh Vương chỉ nghĩ rằng Chung Sơn giả chết, ngồi làm ngư ông, nhưng Vô Tướng Thánh Vương có ý gì? Truyền thừa Thiên Đế? Tất cả những điều này chỉ là bố cục của Chung Sơn bày ra?
Không thể nào, làm sao Chung Sơn có được đại trận thượng cổ? Nhưng không phải vậy, vì sao Vô Tướng Thánh Vương lại nói thế? Chẳng lẽ là thật? Vậy Chung Sơn đáng sợ quá đi chứ?
- Nếu không có lòng tham, Niệm Vô Tướng ngươi nào có lưu lạc tới tới nước này?
- Lưu lạc?
Vô Tướng Thánh Vương khinh thường.
- Đến lúc rồi! Ngươi chưa phát hiện sao?
Chung Sơn nhàn nhạt nói.
.......................
Nửa canh giờ trước, Chuyển Luân Cương Vực, Xương Kinh.
Dịch Diễn đứng ngoài đại điện, trong đại điện có vô số con chuột rít lên, rất đông thuộc hạ khom người bên cạnh Dịch Diễn.
- Đến lúc rồi!
Dịch Diễn nhàn nhạt nói.
Nói xong, Dịch Diễn giơ tay phải vung lên.
Chúng thuộc hạ lập tức khom người nhận lệnh.
Ầm!
Đám chuột trong đại điện nháy mắt bị giết!
Vô Tướng Cương Vực, trong hoàng cung.
Niệm Du Du cùng Vương Tĩnh Văn đang canh giữ trong đại điện, nhìn một khối mệnh bài.
Bụp!
Mệnh bài bỗng nhiên nổ tung.
- Bắt đầu rồi!
Vương Tĩnh Văn đứng lên nói.
- Ừm!
Niệm Du Du gật đầu.
Đồng thời, Vô Tướng Cương Vực, mỗi một thành trì lớn, trong các phủ thành chủ, tất cả Thành chủ đều nhìn mệnh bài trước mặt, mệnh bài nổ tung.
Ngay trong khoảng khắc này, tất cả thành trì Vô Tướng Cương Vực bùng lên phong quang, vô số cột sáng đan vào nhau bắn về phía các thành trì lớn. (phong quang: cùng loại với đài phong hỏa, ở tiểu thế giới, có thể dùng "trụ ánh sáng" truyền tin quân sự giữa các thành trì)
Trong triều đình Vô Tướng.
- Từ bây giờ, Vô Tướng Thánh đình bái nhập Đại Tranh! Từ nay về sau Vô Tướng Thánh đình không còn, cương vực này chỉ còn có Đại Tranh!
Niệm Du Du đứng trên triều đường tuyên bố.
- Đại Tranh vạn vạn tuế....
- Gào....
Quần thần trong triều đình quỳ bái Đại Tranh, Kim Long số mệnh trên bầu trời rên rỉ!
Vô Tướng Thánh đình triệt để bị kim thiền thoát xác biến mất. Thiên hạ Vô Tướng Cương Vực, không tới nửa canh giờ đã thay đổi vương kỳ.
Phụt!
Trong trận thứ sáu, Vô Tướng Thánh Vương bỗng nhiên khi không phun ra một ngụm máu, nếu là lúc toàn thịnh, dù cho Vô Tướng Thánh đình diệt vong, cũng sẽ chỉ sinh ra một chút ảnh hưởng mà thôi. Nhưng bây giờ người đang trọng thương, Kim Long số mệnh đã chết, Vô Tướng Thánh Vương bị liên lụy, một kiềm được phun ra ngụm máu này.
- Chung Sơn, ngươi... thì ra là ngươi!
Vô Tướng Thánh Vương mệt mỏi né tránh một ngôi sao đụng tới, giận dữ gầm lên.