Thấy thân hình Chung Sơn đồng quy vu tận, tất cả cường giả trong lòng cũng là run lên, Chung Sơn, hắn quá tàn nhẫn! Ngay cả Quân Mạc Ly giờ phút này cũng là mở to mắt, gương mặt không tin!
Trong lúc cường giả chiến đấu, sợ nhất chính là gặp phải người liều mạng, bởi vì chiến đấu bình thường, bất kỳ cường giả nào cũng sẽ giữ lại cho mình ba phần đường lui, nhưng là có một loại người sẽ không, bọn họ không muốn sống. Liều mạng với ngươi, căn bản không ra bài theo như lẽ thường! Người như thế đáng sợ nhất.
Dĩ nhiên, liều mạng cũng chia thành rất nhiều loại, liều mạng bình thường cũng là một loại khí thế, một loại tâm thái, một loại không để ý hậu quả, nhưng liều mạng Chung Sơn trước mắt, hậu quả chính là mình cũng không thể sống, nếu không sống được, vậy thì cùng chết, chính mình chết sớm hay chết muộn đều giống nhau, chính mình chết sớm còn có thể lấy được hiệu quả lớn hơn.
Tâm thái như vậy đáng sợ nhất.
Đây không phải là liều mạng thuần túy, mà là một loại tàn nhẫn. Tàn nhẫn đối với người khác, tàn nhẫn đối với mình trước, đây mới thật sự là ngoan nhân.
Quân Mạc Ly phát hiện, chính mình gặp được một ngoan nhân như vậy, một ngoan nhân phạm vi hung nhân, không muốn sống nữa, hắn không muốn sống nữa, mình và hắn có thâm cừu đại hận lớn như vậy sao? Đến mức như thế sao? Ta làm sao gặp phải một kẻ điên như vậy? Chung Sơn lấy toàn thân tan vỡ, đổi lấy một lần bành trướng cực lớn của thông đạo Luân Hồi, hung hăng cường thế va chạm cùng Quân Mạc Ly, quá thảm thiết!
Các cường giả bên ngoài cũng là có một cái ý niệm trong đầu, chính là quá thảm thiết, Chung Sơn hắn quá tàn nhẫn, quá điên, va chạm lần này cũng quá thảm thiết!
Một cổ khí tức tàn nhẫn ép thẳng về phía Quân Mạc Ly, nhất thời ép xuống toàn bộ tất cả khí diễm, tất cả kiêu ngạo của Quân Mạc Ly, phản ứng bản năng của Quân Mạc Ly không phải là đấu cùng Chung Sơn, mà là né tránh kẻ điên này, bảo vệ tốt chính mình.
Như thế, Quân Mạc Ly bỏ lỡ tín niệm cường thế nhất, một khi mất tín niệm, cho dù so đấu mạng, mạnh hơn Chung Sơn cũng chỉ có thể bị áp chế ngược lại.
- Độc!
Không gian bốn phía lay động mãnh liệt, thông đạo Luân Hồi to lớn va chạm tạo thành lực lượng kinh khủng, lật ngược toàn bộ cả vùng đất xương cốt trăm vạn dặm bốn phía, hơn nữa bị nghiền thành phấn.
Mà thân thể tan vỡ của Chung Sơn ở một thoáng cuối cùng, hoàn toàn bạo tán, hình thần câu diệt.
Trưởng lão Khô Lâu tộc trong lòng không khỏi run lên, loại ngoan nhân này cũng quá tàn nhẫn a, giả như chính mình gặp phải sẽ làm như thế nào? Nhất thời, nhìn không gian lay động, chúng trưởng lão Khô Lâu tộc kinh ngạc ngẩn người.
Hai Tổ Tiên hồng bào cũng như nằm mộng, liếc mắt nhìn nhau, cũng là há mồm, ai cũng không nói gì. Chung Sơn này tự tìm đường chết sao? Hắn không muốn sống nữa?
Hết thảy đều lộ ra mê hoặc.
Bên trong không gian lay động.
Quân Mạc Ly bởi vì khí thế, tín niệm bị ép xuống, cho nên chỉ phát huy ra không tới năm thành lực lượng, dưới sự trùng kích của thông đạo Luân Hồi của Chung Sơn, thông đạo Luân Hồi của Quân Mạc Ly cũng không ngừng lay động, cuối cùng Quân Mạc Ly nhìn tận mắt thấy thân thể Chung Sơn đã hoàn toàn nổ tung thành khói bụi. Mà bản thân Quân Mạc Ly cũng bị thương nặng. Phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Thương thế của Quân Mạc Ly căn bản không có, dù sao Chung Sơn chẳng qua là Cổ Tiên, thông đạo Luân Hồi không thể nào hơn được Tổ Tiên Quân Mạc Ly. Nhưng cỗ khí thế này quá mạnh mẻ, khí thế tan xương nát thịt, để cho thực lực Quân Mạc Ly giảm mạnh, vì vậy mới bị trọng thương.
Quá tàn nhẫn, cho đến hiện tại, Quân Mạc Ly suy nghĩ một chút, mới vừa rồi cũng là quá tàn nhẫn. Bất quá cũng may Chung Sơn hình thần câu diệt, cũng may hắn xong rồi! Cái trán Quân Mạc Ly toát ra một cổ mồ hôi lạnh, thầm hít một hơi.
Nơi xa, một khu vực chiến đấu khác, Vương Khô đối chiến Minh Ma, hai đại cường giả chiến đấu, đồng thời cũng chú ý bên kia, nhìn thấy Chung Sơn liều mạng tới mức thân thể hỏng mất, tâm thần Vương Khô hơi dao động, thừa cơ hội này, Liêm Đao của Minh Ma hung hăng đanh trọng thương Vương Khô một lần.
- Tại sao có thể như vậy?
Vương Khô không tin kêu lên.
- Ha ha ha ha! Vương Khô, kia chỉ là một Cổ Tiên, vĩnh viễn chỉ là một Cổ Tiên mà thôi, chết là bình thường, rất bình thường!
Minh Ma không quên đả kích nói.
Nơi xa, không gian bốn phía Quân Mạc Ly lay động không dứt, ngẫm lại sự tàn nhẫn mới vừa rồi của Chung Sơn, trong lòng lại là một trận cuồng loạn, người này quá tàn nhẫn!
Không gian bốn phía từ từ ổn định lại, tâm thần của Quân Mạc Ly dừng lại ở một thoáng khi Chung Sơn liều mạng, giật mình một cái Quân Mạc Ly bắt buộc chính mình bình tĩnh.
- Đã chết, một kẻ điên mà thôi, đã chết!
Quân Mạc Ly nói với bản thân.
- Đã chết rồi sao?
Ngay tại một thoáng kia, phía sau Quân Mạc Ly bỗng nhiên vang lên một cái thanh âm, một thanh âm để cho Quân Mạc Ly sợ. Là Chung Sơn?
Một thoáng kia nghe ra là Chung Sơn, tóc gáy toàn thân Quân Mạc Ly cũng dựng lên.
Giờ phút này, Chung Sơn đứng ở phía sau Quân Mạc Ly, một chưởng dán vào sau lưng của Quân Mạc Ly, trong mắt liên tục phát ra lục quang.
- Đại thông đạo Luân Hồi, mở!
Dưới một tiếng gào to của Chung Sơn, Quân Mạc Ly không chút do dự, thân hợp với thông đạo Luân Hồi của mình.
Đáng tiếc, Chung Sơn cách hắn quá gần, hơn nữa tay dán vào Quân Mạc Ly, Hạ Tam Đạo thông đạo Luân Hồi của Chung Sơn hung hăng đánh thẳng vào thân thể Quân Mạc Ly.
Thông đạo Luân Hồi của Quân Mạc Ly ầm ầm bạo khởi, nhưng vẫn là chậm một chút, lực cường đại của Hạ Tam Đạo thông đạo Luân Hồi, lấy trạng thái dễ như trở bàn tay đánh thẳng vào thân thể của Quân Mạc Ly.
Ầm!
Thân thể Quân Mạc Ly phát ra một tiếng vang thật lớn, đồng thời, lực của Thượng Tam Đạo thông đạo Luân Hồi của Quân Mạc Ly cũng cường thế quấn xung quanh thân Chung Sơn. Lực xé rách cường đại ầm ầm làm Chung Sơn nổ tung.
Cường giả bốn phía đã sớm nhìn ngây người, sao lại thế này? Không phải mới vừa hình thần câu diệt sao? Tại sao Chung Sơn lại sống lại? Nhưng một màn sống lại này mới vừa để cho cường giả ngạc nhiên, lại là một lần đồng quy vu tận, Chung Sơn lại chết?
Biến hóa không ngừng, để cho một đám cường giả có loại cảm giác không cách nào thích ứng. Hết thảy đều quá là nhanh, căn bản không cho ngươi thời gian thích ứng. Chung Sơn lại nổ tung mà chết.
Mà Quân Mạc Ly, người cũng chân chính bị thương nặng, ngã trong vũng máu, trong mắt đều là kinh hãi.
Bởi vì Quân Mạc Ly lại thấy được một màn làm hắn sợ, cách đó không xa, Chung Sơn lại sống lại, thật giống như một chút đả thương cũng không có, trên y phục ngay cả một tia tổn hại cũng không có, cứ ngênh ngang đi tới như vậy. Yêu nghiệt! Chung Sơn này là yêu nghiệt? Hắn là quái vật sao?
Đã chết? Thua? Quân Mạc Ly thật giống như trong nháy mắt đại triệt đại ngộ, không ngờ lộ ra một nụ cười khổ sở. Chung Sơn đi tới phụ cận, không có lại ra tay, mà là chậm rãi nhặt vòng tròn Luân Hồi của Quân Mạc Ly lên.
- Ngươi làm gì? Trả lại cho ta, đó là sư tôn cấp cho ta!
Quân Mạc Ly chật vật bò dậy, giận kêu lên. Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Quân Mạc Ly, ánh mắt lạnh lẻo.
Quả nhiên ngoan nhân làm cho trong lòng người ta bị đả kích to lớn, nếu là trước khi chiến đấu cùng Quân Mạc Ly, Chung Sơn vứt qua một cái mắt lạnh, Quân Mạc Ly khẳng định là vẻ mặt khinh thường, nhưng giờ phút này, Chung Sơn lại vứt qua một cái mắt lạnh, Quân Mạc Ly bỗng nhiên cảm thấy khắp cả người rét lạnh. Lúc này Quân Mạc Ly mới ý thức được, nếu bây giờ Chung Sơn muốn giết chính mình, dường như dễ như trở bàn tay! Chung Sơn lấy tay thu lại, sắc mặt Quân Mạc Ly nhất thời biến đổi, bởi vì Quân Mạc Ly bỗng nhiên không cảm giác được liên lạc giữa mình và vòng tròn Luân Hồi.
- Ngươi!
Quân Mạc Ly tức giận nói.
Chung Sơn thản nhiên nói:
- Nhìn mặt mũi của Luân Hồi Thánh nhân, ta tha cho ngươi một lần không chết!
Thật giống như bố thí, để cho Quân Mạc Ly kìm nén lại phun ra một miệng nghịch huyết, thân thể xụi lơ xuống lần nữa. Hiện tại một tiên nhân bình thường có lẽ cũng có thể lấy mạng Quân Mạc Ly.
Trong lòng Quân Mạc Ly bi ai. Chính mình đường đường là Tổ Tiên, hiện tại không ngờ luân lạc tới tình cảnh này! Chung Sơn không giết Quân Mạc Ly, cũng xuất phát từ rất nhiều phương diện suy nghĩ, giết Quân Mạc Ly đối với mình không có chỗ tốt, hơn nữa còn sẽ dẫn Luân Hồi Thánh nhân tới, Quân Mạc Ly là cao đồ thứ hai của Luân Hồi Thánh nhân, một khi bỏ mình bây giờ, Luân Hồi Thánh nhân nhất định phải tới đây.
Nhưng hiện tại, không giết Quân Mạc Ly, coi như là cho Luân Hồi Thánh nhân mặt mũi, cho dù mặt mũi này Luân Hồi Thánh nhân không muốn, cũng tuyệt đối sẽ không xuất thủ với Chung Sơn, bởi vì một khắc này, Chung Sơn biểu hiện ra chính là bởi vì Luân Hồi Thánh nhân mà bỏ qua cho Quân Mạc Ly một mạng, ân tình lớn hôm nay, Luân Hồi Thánh nhân sẽ không làm chuyện tình ân tương cừu báo, ít nhất trước mặt thiên hạ, hắn sẽ không làm như vậy. Nhiều nhất là Quân Mạc Ly tìm người trở lại báo thù, nhưng Luân Hồi Thánh nhân tạm thời chắc chắn sẽ không tìm Chung Sơn gây phiền toái.
Dĩ nhiên, vô số cường giả ở bốn phía cho đến hiện tại cũng bị vây trong sự kinh ngạc. Chung Sơn không phải là đã chết rồi sao? Hắn có thể đã chết lại sống lại, sống rồi lại chết, đã chết lại sống?
Trong suy nghĩ của rất nhiều Khô Lâu cũng là một trận hỗn loạn.
Hai Tổ Tiên hồng bào liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người tràn đầy kinh hãi, nhưng cũng trầm mặc cái gì cũng không nói. Cũng không ai biết bọn họ suy nghĩ gì, dù sao từng màn nhìn thấy hôm nay khẳng định phải cặn kẽ bẩm báo Thánh vương Lam, để cho Thánh vương định đoạt.
Quân Mạc Ly liên tục bị thương thế, Chung Sơn không hề xuất thủ nữa, người khác tự nhiên cũng không nên xông lên.
Chung Sơn đứng chắp tay, nhìn chiến trường của hai đời Khô Lâu Vương ở nơi xa.
Lúc trước, lúc một Ảnh Phân Thân của Chung Sơn tử vong, Vương Khô phân thần bị thiệt thòi lớn, nhưng rất nhanh, lại một Ảnh Phân Thân của Chung Sơn xuất hiện, để cho Minh Ma phân thần, Vương Khô cũng làm cho hắn bị thiệt thòi lớn.
Hai đời Khô Lâu Vương càng chiến càng hăng, bất quá, tất cả mọi người có thể nhìn ra một chút, chính là ban đầu Minh Ma áp chế Vương Khô, hiện tại xảy ra nghịch chuyển, biến thành Vương Khô hơi hơi áp chế Minh Ma!
Cán cân thắng lợi đang nghiêng về Vương Khô!
Về phần Chung Sơn cường thế, lại càng không cần phải nói, một kiếm đánh bại Thiên Ma công tử, thông đạo Luân Hồi đánh bại Quân Mạc Ly, hình tượng cường thế nhất định bởi vì một trận đánh hôm nay mà truyền khắp đất Bắc châu. Chung Sơn không có xuất thủ, mà là nhìn về bầu trời phía xa.
Vương Khô càng chiến càng hăng, càng ngày càng mạnh, thiên đạo màu xanh lá cường đại không ngờ quỷ dị xuất hiện một cái ký hiệu màu đồng xanh.
Vương Khô đã khôi phục lại trình độ nắm giữ đại đạo lúc đầu?
Không bao lâu sau, Vương Khô đã hung hăng chế trụ Minh Ma, bốn phía hiện ra đại lượng hắc động, hai đại cường giả xuyên qua mọi môi trường trong đó, bộc phát ra lực lượng khó có thể tưởng tượng.
Áp chế! Áp chế! Áp chế!
Lực lượng Vương Khô càng ngày càng mạnh, Minh Ma càng ngày càng cố hết sức!
- Ta không tin, không thể nào! Hừ . . . Nhất!
Minh Ma bạo hống một tiếng, táo bạo thúc dục bí pháp.
- Không thể nào? Liêm Đao trong tay ngươi, nguyên bổn chính là của ta, hiểu biết của ta tự nhiên nhiều hơn so với ngươi. Hừ! Trấn!
Ngai vàng đồng thau của Vương Khô đột nhiên lớn hơn gấp mấy vạn, một cái bảo tọa khổng lồ che trời trấn áp xuống Minh Ma!