Trường Nguyệt Tẫn Minh (Ánh Trăng Đen)

Chương 12: Nghĩ thoáng một chút

Trước Sau

break

Từ khi sinh ra đến giờ, Triệu Vương chưa từng bị ai đánh vào mặt.

"Diệp Tịch Vụ, ngươi dám ra tay với bản vương à?" Tiêu Thận rất nhanh nhận ra cô là ai, sắc mặt hắn gần như méo mó.

Triệu Vương vốn có tính cách bạo ngược, thù dai. Nếu như trước đó hắn còn có chút hứng thú với dung mạo của Tô Tô, thì lúc này lại hận không thể hành hạ cô đến chết.

Cô to gan dám đánh cả hắn.

Hắn nhất định phải khiến một đám người giày vò đến chết cái ả đàn bà không biết trời cao đất dày này.

"Người đâu!"

Đứng bên cạnh, Ngu Khanh cũng vô cùng bất ngờ. Đi theo Triệu Vương nhiều năm, dĩ nhiên hắn nhận ra thân phận của Tô Tô.

Ngu Khanh đầy hứng thú liếc nhìn cô, rồi ngăn Triệu Vương lại.

Hắn ra vẻ lo lắng mà khuyên nhủ: "Điện hạ bớt giận, nàng ta là con gái duy nhất của Diệp Khiếu."

Triệu Vương dường như sắp mất đi lý trí, ánh mắt độc ác đến cực điểm: "Bản vương hôm nay nhất định phải giết chết ả!"

Tô Tô mà sợ hắn thì mới lạ.

Từ khi ra đời đến nay, cô từng sợ nhiều thứ. Cô sợ chính đạo nhân gian suy tàn, sợ trẻ con và người già phải chịu đói, sợ cảnh đồng môn tan thành tro bụi.

Nhưng cô chưa bao giờ sợ những kẻ cặn bã của thế gian này.

Cô nghe rõ mồn một, Triệu Vương đã làm những gìvới Đạm Đài Tẫn và nhũ mẫu của hắn. Lần đầu tiên cô có thể hiểu được tại sao những người mang tà cốt trong mình cuối cùng đều hóa ma.

Nếu đã rơi vào địa ngục, lương thiện và yếu đuối không thể bảo vệ được bản thân, vậy thì tự biến mình thành lưỡi dao sắc bén, có gì là không thể?

Đừng nói Đạm Đài Tẫn, ngay cả cô khi nghe thấy những lời đó cũng muốn giết chết tên Triệu Vương này.

Tô Tô mím chặt môi, cúi người đỡ Đạm Đài Tẫn đang ngã dưới đất.

Ngoài dự đoán, thân thể thiếu niên này còn lạnh hơn cả cô.

Đôi mắt đen láy của hắn nhìn thẳng vào cô, lúc này phản chiếu rõ hình bóng của cô. Đôi mắt hắn sâu thẳm, không nhìn ra được cảm xúc.

Tô Tô đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, không biết phải an ủi hắn thế nào, đành nhẹ nhàng phủi đi tuyết trên người hắn.

Cô khẽ nói bên tai hắn: "Yên tâm đi, Triệu Vương không dám giết chúng ta, phụ thân ta đang ở ngay gần đây."

Đạm Đài Tẫn vẫn lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau mới khẽ cúi mắt.

"Ừm!"

Giọng hắn trầm khàn, Tô Tô chỉ cho rằng hắn bị sỉ nhục nên tâm trạng không tốt.

Cô lạnh lùng nhìn Triệu Vương: "Tiêu Thận, ta gọi ngươi một tiếng Vương gia, ngươi liền tưởng mình có thể tùy ý giẫm đạp lên người nhà họ Diệp ta sao? Đừng nói là ngươi, cho dù đổi lại là Tiêu Lẫm, hắn cũng phải suy tính cẩn thận."

"Nhà họ Diệp trung quân ái quốc, trung thành không phải với loại người như ngươi. Phụ thân ta đã chinh chiến sa trường suốt hai mươi năm, cũng không phải để nhà họ Diệp phải chịu sự sỉ nhục này. Đạm Đài Tẫn là phu quân của ta, ngươi làm nhục hắn, cũng chính là làm nhục ta. Ngươi vô cớ sỉ nhục ta, chẳng lẽ lại không cho phép ta phản kháng nữa à?"

Sắc mặt Triệu Vương đã đen như đáy nồi.

Ngu Khanh trong lòng có chút hả hê, hắn khẽ ho một tiếng, đổ thêm dầu vào lửa: "Xin Vương gia suy xét thận trọng."

Chuyện hôm nay, vốn là do Triệu Vương ra tay trước. Hơn nữa, bộ dạng thảm hại của Diệp tam tiểu thư lúc này, ai không biết còn tưởng bọn họ làm ra.

Hiện tại binh quyền của Đại Hạ đều nằm trong tay Diệp Khiếu, ai mà không biết mười mấy năm nay Đại Hạ được yên ổn, đều nhờ cả vào Diệp Khiếu.

Nếu như con gái đích nữ duy nhất của hắn xảy ra chuyện, Diệp Khiếu tức giận mà làm phản, Tiêu Thận đừng mong có ngày làm hoàng đế.

Đến ngay cả Hoàng đế còn phải e dè nhà họ Diệp, nếu Tiêu Thận có chút đầu óc, hẳn sẽ hiểu Diệp Tịch Vụ là không thể động vào.

Không thấy Lục điện hạ Tiêu Lẫm dù không thích Diệp Tịch Vụ, nhưng từ trước đến nay hắn ta đều chọn cách coi cô như không tồn tại sao?

Ngu Khanh thấy Triệu Vương vẫn còn nuốt không trôi cơn giận, liền hạ giọng nói: "Vương gia, dù ngài muốn dạy dỗ nàng ta, cũng không thể làm lộ liễu. Chúng ta  có thể đổi ngày khác tìm cơ hội mà."

Triệu Vương bị kéo lại, lý trí rốt cuộc cũng quay về, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Chỉ là hiểu lầm thôi." Nhưng gương mặt hắn bị tuyết đập trúng vẫn đau rát.

Đôi mắt Triệu Vương âm u lạnh lẽo.

Tô Tô thản nhiên nói: "Đương nhiên là hiểu lầm rồi."

Lần sau còn dám động tay động chân, cô nhất định tìm cơ hội đánh tên Triệu Vương khốn kiếp này một trận nữa.

Nhìn bóng dáng Tô Tô và Đạm Đài Tẫn rời đi, Triệu Vương ôm lấy gương mặt sưng đỏ, tức đến mức đạp mạnh vào kiệu.

"Diệp Tịch Vụ! Bản vương sẽ không tha cho ngươi."

Tô Tô trong lòng cũng không chắc chắn.

Cô thực ra không biết Diệp Khiếu đã rời đi hay chưa. Vị phụ thân "trên danh nghĩa" này của cô quanh năm chinh chiến bên ngoài, rất hiếm khi quan tâm đến các con.

Trong ký ức của nguyên chủ, Diệp Khiếu là một danh tướng dụng binh như thần, cây thương dài trong tay ông vung lên như rồng bay phượng múa.

Thế nhưng so với việc quan tâm đến cô con gái yếu đuối này, ông lại nhiệt tình huấn luyện trưởng tử có thiên phú hơn.

Tô Tô dìu Đạm Đài Tẫn đi chưa được bao xa thì đã thấy Diệp Khiếu đang đứng đó, sắc mặt ông ấy trông vô cùng khó coi.

Cô thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì hổ dữ cũng không ăn thịt con, ít nhất Diệp tướng quân vẫn chưa bỏ mặc cô.

Diệp Khiếu nhíu mày: "Tịch Vụ! Con đã đi đâu vậy hả?"

"Phụ thân, con bị đám đông đẩy ngã, lạc mất người, may mà chạy thoát được." Tô Tô đáp.

Diệp Khiếu quan sát cô từ trên xuống dưới, trong lòng vẫn còn kinh ngạc về chuyện xảy ra trong yến tiệc.

Tịch Vụ quả thực từng học kiếm thuật, nhưng biểu hiện của cô hôm nay, ngay cả trưởng tử cũng không thể sánh bằng. Nếu không phải nhờ  đứa con gái này của ông, e rằng hôm nay ông đã táng thân trong phủ Tuyên Vương rồi.

Nhưng nơi này không phải chỗ thích hợp để tra hỏi. Nghĩ đến đám yêu vật bên trong, Diệp Khiếu trầm giọng nói: "Trước tiên cứ về đã."

Trong lòng ông nặng trĩu. Yêu quái xuất thế, có lẽ mười mấy năm bình yên của Đại Hạ sắp kết thúc rồi.

Đất trời có lẽ sắp thay đổi rồi.

Vừa nhìn thấy Tô Tô, Xuân Đào đã đỏ hoe mắt, sụt sịt nói: "Tiểu thư, nô tỳ còn tưởng người gặp chuyện không may rồi... Hức hức... Sợ chết mất thôi..."

Tô Tô vừa buồn cười vừa cảm động: "Yên tâm đi, tiểu thư nhà ngươi phúc lớn mạng lớn, không dễ chết vậy đâu."

Hỉ Hỉ cũng nghẹn ngào mang lò sưởi và áo choàng đến, bọc cô lại thật kín.

Tô Tô lúc này thực sự rất nhếch nhác, bàn tay trắng nõn đầy vết xước, trông vô cùng đáng sợ.

Vừa rồi chỉ lo chạy trốn nên không cảm thấy đau, thậm chí còn lạnh đến tê cứng. Bây giờ cơ thể ấm lên, cơn đau rát mới dần dần ập đến.

Toàn thân được sưởi ấm, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ở một góc xe ngựa, Đạm Đài Tẫn lặng lẽ không nói lời nào.

Kể từ khi được Tô Tô cứu khỏi tay Triệu Vương, hắn lại càng trầm mặc hơn.

Thiếu niên không còn giả vờ yếu đuối đáng thương như trước nữa, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, tựa như cơn tuyết tháng Chạp bên ngoài.

Không biết trong lòng hắn là cảm giác nhục nhã nhiều hơn hay thù hận nhiều hơn.

Tô Tô nhìn xuống tay của hắn.

Các đốt ngón tay của hắn bị Triệu Vương giẫm nát, buông thõng vô lực, máu thịt bầm tím.

Người sau này làm khuynh đảo trời đất năm đó, giờ lại chỉ có thể chật vật chìm nổi giữa nhân gian đầy đắng cay này.

Tô Tô ghét bỏ những việc hắn sẽ làm trong tương lai, nhưng nghĩ đến người phụ nữ điên loạn trong lãnh cung kia, tâm trạng cô có chút phức tạp.

Cô lặng lẽ niệm Thanh Tâm Chú trong lòng.

Nhắc nhở bản thân không được đồng cảm với hắn, không được nghĩ về những gì hắn đã trải qua.

Tiếng vó ngựa vang vọng, Tô Tô bỗng nhận ra một vấn đề, Ma Vương rốt cuộc đã thức tỉnh như thế nào?

Quá khứ kính không thể nhìn rõ nguyên nhân hậu quả. Vậy thì Đạm Đài Tẫn là bị giết, hay chết vì tai nạn? Chẳng lẽ lại nghĩ quẩn, tự mình tìm đến cái chết sao?

Khả năng cuối cùng này... Nhìn gương mặt u ám của thiếu niên, cả người Tô Tô đều cảm thấy không ổn.

Trên mặt Đạm Đài Tẫn không lộ ra chút đau đớn nào, hắn dường như hoàn toàn tê dại.

Hắn lạnh lùng nghĩ, Diệp Tịch Vụ giúp hắn, chắc chắn chỉ vì cảm thấy hắn làm mất mặt nhà họ Diệp thôi.

Cô đã trúng Kết Xuân Tàm, dù thế nào cũng phải giữ mạng hắn lại.

Hắn chờ cô tính sổ với hắn.

Giống như trước đây, chế giễu hắn là một kẻ vô dụng.

Nhưng không như hắn dự đoán, thiếu nữ thản nhiên nghiêng người về phía hắn.

Thế nhưng cô không mắng chửi, mà lại chần chừ cởi miếng ngọc đeo bên hông, buộc vào người hắn, nói: "Cái này cho ngươi, Triệu Vương nhìn thấy sẽ e ngại đôi phần."

Đây là miếng ngọc hoàng đế ban thưởng vào năm Diệp tam tiểu thư chào đời. Khi đó, Diệp tướng quân còn đang chinh chiến sa trường, mà Diệp tam tiểu thư vừa sinh ra đã mất mẹ.

Hoàng đế thương cảm nàng, liền ban cho miếng ngọc này.

Nó cũng là một loại đại diện cho thân phận.

Tô Tô nói: "Dù Triệu Vương có độc ác thế nào, thì mấy chục năm nữa cũng chỉ là một nắm tro bụi. Nếu xui xẻo, có khi hắn còn chẳng sống được đến lúc đó. Hiện tại ngươi có thể chưa làm được gì, nhưng nhất định phải sống lâu hơn hắn, sống lâu thêm chút nữa cho ta. Quá khứ chỉ là quá khứ. Người còn sống thì phải luôn hướng về phía trước."

Cô cứng nhắc an ủi, hy vọng Đạm Đài Tẫn có thể nghĩ thoáng hơn một chút.

Hắn mà nghĩ không thông, thì tam giới chúng sinh đều sẽ rơi vào địa ngục.

Đạm Đài Tẫn mím chặt môi, khoảnh khắc thiếu nữ nghiêng người tới gần, cả cơ thể hắn theo phản xạ liền căng cứng, muốn tránh cô càng xa càng tốt.

Mùi hương thanh nhã của cô lan tỏa khắp xe ngựa, khiến hắn không thể trốn tránh.

Ngón tay hắn vô thức chạm vào miếng ngọc mượt mà.

Không rõ là ấm áp hay lạnh lẽo.

Từ góc độ của hắn nhìn qua, khuôn mặt thiếu nữ vẫn còn bẩn thỉu, mái tóc đen xõa xuống, những bông tuyết tan chảy làm nó ướt sũng.

Cô thản nhiên lau mặt, trên tay đầy vết thương. Vì làn da tay trắng nõn, những vệt máu đỏ càng trở nên chói mắt.

Vì sao cô bị thương, Đạm Đài Tẫn rõ ràng hơn ai hết.

Hắn nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, trong lòng hắn đầy châm chọc.

Thật ngu xuẩn.

Người ngu xuẩn như vậy, cũng chẳng trách vận khí tốt đến thế, thế mà vẫn có thể sống sót trở về.

Hắn muốn như trước đây, làm ra vẻ yếu đuối đáng thương, nói mấy câu cảm kích đội ơn cô. Đây vốn là sở trường của hắn.

Nhưng hôm nay, môi hắn khẽ động, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, như sự băng giá đã ăn sâu vào tận cốt tủy.

Đạm Đài Tẫn buông xuôi nhắm mắt lại, dứt khoát không nhìn cô nữa.

Tô Tô nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng cũng khôi phục lại được khí lực.

Đạm Đài Tẫn vẫn bị nhốt ở Đông Uyển, trời càng ngày càng lạnh, Tô Tô sai người mang cho hắn hai chiếc chăn. Chỉ cần Nhị công tử và Tam công tử trong phủ ra ngoài lần nữa, mọi chuyện ắt sẽ sáng tỏ.

Nghĩ đến đôi tay của hắn, cô cắn răng không cho đại phu đến chữa trị.

Lập trường bất đồng, không thể có lòng trắc ẩn không nên có.

Chuyện này chẳng khác gì nuôi dưỡng nô lệ, bất kể tàn phế hay không, chỉ cần còn sống là được. Đôi khi Tô Tô cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng chỉ cần nhớ đến những bài vị kia, đến núi thây vô tận, cô lại có thể thản nhiên.

Cô lo lắng chuyện hôm đó mình chém chết Xích Viêm Phong sẽ khiến Diệp Khiếu nghi ngờ, nên đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, chờ ông gọi mình đến hỏi chuyện.

Nhưng ai ngờ, Diệp Khiếu căn bản không về phủ, hai ngày nay ông ấy vẫn ở bên ngoài.

Không khí trong phủ bỗng nhiên trở nên căng thẳng, một nỗi hoang mang mơ hồ bao trùm cả hoàng thành Đại Hạ.

Trong bữa sáng, Đỗ di nương nói: "Tướng quân đã hai ngày chưa về phủ, con quái vật kia, thật sự lợi hại như lời đồn sao?"

Diệp Lam Âm nói: "Di nương cứ hỏi tam muội đi, chẳng phải muội ấy đã tận mắt chứng kiến rồi sao?"

Nàng ta nhìn về phía Tô Tô, sắc mặt không tốt, rõ ràng vẫn còn tức giận vì chuyện của hồi môn của nàng ta bị mất trộm.

Tô Tô gật đầu: "Thật sự rất lợi hại, nên khoảng thời gian này, mọi người đừng ra ngoài nhiều."

Đỗ di nương nói: "Ta nghe nói, thứ đó truyền đến từ nước Chu. Nước Chu nuôi dưỡng quái vật kia, có phải lại muốn..."

Muốn khai chiến phải không?.

Hơn mười năm trước, nước Chu đại bại, buộc phải dâng hoàng tử Đạm Đài Tẫn sang làm con tin.

Nhưng nước Chu ngày nay đã khác xa ngày trước, sau thời gian dài nghỉ ngơi lấy lại sức, hiện nay binh cường tráng mã, tài nguyên dồi dào, trong khi Đại Hạ lại chìm trong giá rét.

Nước Chu vốn dĩ luôn dòm ngó Đại Hạ, chuyện bất ngờ tấn công biên giới cũng không phải là không thể.

Lời của Đỗ di nương khiến mọi người đều lo lắng.

Bởi vì nếu chiến tranh thực sự xảy ra, nam nhân nhà họ Diệp sẽ là những người đầu tiên ra trận.

Lão phu nhân cau mày, không vui ngắt lời: "Trong nội viện, không được bàn chuyện này bừa bãi."

Không thể để mọi người còn chưa đánh trận mà đã hoang mang lo sợ được.

Dưới tình thế vi diệu này, ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là những lời đàm tiếu trong phủ về Đạm Đài Tẫn.

Buổi chiều, Xuân Đào sốt ruột nói: "Tam tiểu thư, đám hạ nhân kia nói rằng Chất tử là sao chổi, còn bảo nếu nước Chu thực sự khai chiến với Đại Hạ, tướng quân sẽ là người đầu tiên chặt đầu Chất tử. Chuyện đó có thật không ạ?"

Xuân Đào rất lo lắng. Trong mắt nha đầu nhỏ kia, Chất tử chính là phu quân của tiểu thư nhà nàng. Nàng ta sợ chuyện này sẽ xảy ra.

Tay Tô Tô đang viết chữ bỗng khựng lại.

Lần đầu tiên cô nhận ra rằng, có những người dù chỉ muốn sống yên ổn cũng khó khăn đến vậy.

Ngay cả một người không hiểu gì về chiến tranh nhân gian như cô cũng biết, nếu hai nước giao chiến, Đạm Đài Tẫn chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người.

Đối với nước Chu, hắn là kẻ đã bị vứt bỏ hơn mười năm trời.

Còn đối với Đại Hạ, hắn là một tù binh không chút tôn nghiêm.

Nếu cô không tìm cách cứu hắn, thì trước khi hắn gặp chuyện, cô nhất định phải nghĩ cách rút tà cốt ra khỏi cơ thể hắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc