Thì ra sau khi xảy ra chuyện, Trịnh phu nhân cho rằng Vinh Truy vì muốn trả thù cho cái chết của Quảng Trản Tâm nên mới đến quấy rối, một mặt phái người đi mời Bất Lương Nhân, mặt khác lại sai gia đinh đến Thông Minh quán bắt người.
Lúc nãy trong sân, Thẩm Độ và Chu Nhan vừa khéo gặp đám gia đinh từ Thông Minh quán trở về.
Mấy tên gia đinh đưa mắt nhìn nhau, sau đó một tên bước lên đáp: “Bẩm phu nhân, chúng nô tài đến Thông Minh quán, nhưng ả tú bà kia không những tránh mặt, mà đám kỹ nữ trong quán cũng vô cùng hỗn láo, buông lời thô tục.”
“Chúng nô tài vốn định xông vào bắt ả tú bà kia, không ngờ đám kỹ nữ kia người đông thế mạnh, chúngnô tài không địch lại, bị đuổi ra. Gần Thông Minh quán người đến người đi, chúng nô tài sợ náo loạn lên sẽ làm tổn hại đến thanh danh của phủ nên mới vội vàng quay về báo cáo phu nhân.”
Mấy tên gia đinh kia, kẻ thì mặt mũi bầm dập, kẻ thì quần áo rách rưới, xem ra đã phải chịu không ít đau khổ ở Thông Minh quán.
Trịnh phu nhân giận tím mặt, nhưng vì có Thẩm Độ ở đây nên bà ta đành phải nhịn xuống.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên: “Nó không chịu ra, chắc chắn là chột dạ, các ngươi cứ việc báo quan, để quan sai đến bắt người là được! Nuôi các ngươi trong phủ, đến chút việc cỏn con không làm nên trò trống gì!”
Từ sau bức bình phong bằng gỗ đàn hương chạm khắc hoa lá, chim muông, có mấy người đi ra, người phụ nữ mặc cẩm y đi chính giữa có sắc mặt tiều tụy, được hai nha hoàn dìu, thỉnh thoảng lại lấy khăn tay che miệng ho khan.
Nhìn rõ người tới, sắc mặt Trịnh phu nhân hơi biến đổi, gượng gạo cười nói: “Đại tẩu nếu không khỏe thì nên nghỉ ngơi cho khỏe. Loại chuyện nhỏ này, cứ để ta xử lý là được.”
“Con trai ta chết oan uổng, đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ, vậy mà Lương gia lại bị một kỹ nữ hèn mọn khi nhục đến tận cửa, ngươi bảo ta làm sao có thể yên tâm dưỡng bệnh được?”
Người vừa đến chính là Đại phu nhân Lưu thị, mẫu thân của Lương Trần Trọng. Bà ta hành lễ với Thẩm Độ, sau đó được người dìu ngồi xuống, liếc mắt nhìn Trịnh phu nhân, hừ lạnh một tiếng: “Giao cho ngươi xử lý? Ta muốn xem xem ngươi xử lý thế nào! Lần trước chuyện của Giang ma ma cũng đã đành, vậy mà hôm nay ngươi để cho kỹ viện khi nhục Lương gia đến tận cửa, toàn bộ Trường An đều đang xem trò cười của chúng ta, thế mà ngươi ngay cả một kỹ nữ cũng không bắt về được!”
Lời nói của bà ta chính là đang ám chỉ Trịnh phu nhân vô dụng.
Sắc mặt Trịnh phu nhân càng thêm khó coi, nhưng Lưu phu nhân nói cũng là sự thật, hơn nữa lại có nhiều người ở đây, bà ta chỉ đành nhịn, cho Lưu phu nhân chút mặt mũi.
“Đại tẩu nói đúng, sau này ta nhất định sẽ tận tâm tận lực, quản lý mọi việc trong phủ thật tốt.”
“Thôi, thôi.”
Lưu phu nhân tỏ vẻ bệnh nặng, vừa nói vừa lấy khăn tay che miệng, ho khan, “Việc nhà chúng ta tự xử lý là được, không cần phải nói trước mặt người ngoài.”
Trong giọng nói của bà ta lộ rõ vẻ tức giận, sau đó nhìn đám người hầu đứng ở cửa, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Gọi thêm người, hôm nay dù có phải trói cũng phải trói ả tú bà kia về đây cho ta!”
“Vâng!”
Đám người hầu đồng thanh đáp, sau đó định quay người rời đi.
Lưu phu nhân vốn không có hảo cảm gì với người của Hình bộ, nếu không phải Chu Nhan là phu nhân Đại các lĩnh, bà ta căn bản sẽ không để ý.
Nhưng vì mặt mũi của Thẩm Độ, Lưu phu nhân đành phải kìm nén cơn tức giận, chậm rãi nói: “Thẩm phu nhân có gì cứ nói.”
Được Lưu phu nhân cho phép, Chu Nhan nhìn sắc mặt Thẩm Độ, thấy hắn không có phản ứng gì, lúc này nàng mới chậm rãi nói:
“Chuyện Lương công tử và Quảng Trản Tâm đã sớm truyền khắp kinh thành, nếu Vinh Truy thật sự cho rằng Lương gia là hung thủ giết người, thì lúc đầu đã có thể báo quan, hà tất phải dùng loại thủ đoạn hèn hạ này? Nếu thật sự là do ả ta làm, chẳng phải là tự vạch áo cho người xem lưng sao?”
Phân tích của Chu Nhan tuy không phải hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có lý.
Đám gia đinh đang định rời đi cũng dừng lại, không biết nên làm gì.
Lưu phu nhân hơi cụp mắt, hơi thở có chút dồn dập, như thể đang đè nén cơn tức giận: “Vậy theo ý của Thẩm phu nhân, là ai đã làm chuyện này?”