Trường Học Đào Tạo Hầu Gái

Chương 4: (H)

Trước Sau

break

"Ưm..." Đang vừa nhìn vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cô cảm giác được ŧıểυ huyệt tê dại, thầy giáo thế nhưng dùng lực đâm cả thân gậy đi vào.
"A….” Cô cảm thấy có chút đau đớn, tê dại, nhưng mà cảm giác nhiều nhất lại là kɧoáı ©ảʍ vô tận. Dạ Tuyết Hi lúc này mới nhớ tới, mình đã từng thiết lập nhân vật: mức độ mẫn cảm - cực kỳ mẫn cảm!

Chỉ cần có một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho dù mang theo chút đau đớn, cũng có thể làm cho cô sảng khoái bay lên trời!
"A... thầy ơi, không cần đâu thầy..." ŧıểυ huyệt Dạ Tuyết Hi giống như một cái miệng nhỏ tham lam, không ngừng mυ"ŧ ©ôи th!t giả, nhưng ngoài miệng lại còn kêu không cần.
Thầy giáo híp mắt, mỉm cười: "Phải không? Không cần?".
Nói xong, đột nhiên ngón tay anh ta nắm lấy thân gậy hơi bị đẩy ra, hung hăng rút ra ngoài "Phụt" một tiếng, toàn bộ ©ôи th!t giả đều trượt ra.
"A... a... Thật khó chịu... Em muốn!!!" Dạ Tuyết Hi đột nhiên bị thanh âm phóng đãng này, cùng cảm giác trống rỗng đột nhiên tra tấn điên cuồng. Cơ thể siêu nhạy cảm bắt đầu vặn vẹo không kiểm soát được. Bây giờ cô chỉ muốn thầy giáo cho cô nhiều hơn, nhanh hơn! Lấp đầy hơn!
“Em còn muốn cái gì? Nói cho tôi biết!" Thầy giáo không nhanh không chậm, nhìn ŧıểυ huyệt chảy nước ra ngoài, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng. Nhụy Tử có thể dạy hay không cũng được. Nhưng học sinh này, vẫn còn rất nhiều tiềm năng phát triển! Thân thể này, so với anh ta tưởng tượng càng thêm điên cuồng mẫn cảm!
Trên thân gậy vừa rồi cắm trong ŧıểυ huyệt Dạ Tuyết Hi dính đầy nước của cô, thầy giáo nhìn cô vừa chờ cô trả lời, vừa đặt thân gậy lên đầu vυ" cô ma sát. Áo sơ mi học sinh mỏng manh, bị nước của mình làm cho ướt đẫm không chịu nổi, dán chặt vào quần áo, phản chiếu hai quả anh đào nhỏ màu hồng kia.
“Em..em ... em muốn..." Lời nói phóng đãng xấu hổ làm cho Dạ Tuyết Hi khó có thể nói ra, nhưng cảm giác mất mát trong ŧıểυ huyệt lại làm cho cô không thể không dùng sức cọ cái mông nhỏ về phía trước, ý đồ càng gần thầy giáo hơn một chút.
Nhưng thầy giáo nhìn vẻ mặt khó chịu lại không chiếm được kia, ngược lại càng thêm không sốt ruột: "Nói, rốt cuộc muốn cái gì?"
Ngữ khí nghiêm khắc, dường như không nói nữa lại phải tiếp nhận hình phạt mới.
Lúc này, Dạ Tuyết Hi giật mình, vội vàng hô: "Em.. em muốn thầy cắm vào!!! Như vừa rồi!"
Nói xong, cô liền cảm giác trước ngực phát ra một tiếng chấn động ong ong. Hóa ra thầy giáo đã mở công tắc rồi điều chỉnh nó đến mức tối đa, nhét vào quần áo của cô.
Thầy giáo nhét bàn tay thô ráp từ cổ áo trước ngực cô đi vào, hơi xoa nắn hai trái anh đào vốn đã mẫn cảm đến không chịu nổi, sau đó nắm chặt, bóp mấy cái, dựa vào quần áo cố định, để cho hai người đều có thể hưởng thụ được kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Sau đó, bàn tay của anh ta nhấn một lần nữa lên không trung.
Lúc này lông mi Dạ Tuyết Hi đều đã lóe lên nước mắt. Bởi vì, cô thực sự cảm tháy trống rỗng. ŧıểυ huyệt vừa rồi còn bị nhồi nhét đầy như vậy, đột nhiên lại bị lạnh nhạt. Miệng huyệt đáng thương cũng không thể hoàn toàn khép lại, hơn nữa nước nhờn ẩm ướt còn đang chảy ra trong không khí lạnh lẽo.

Lúc này, chỉ thấy ngón tay của thầy giáo trượt nhanh trên màn hình, dường như đang chọn một cái gì đó.
Dạ Tuyết Hi vừa nhìn, đúng là hình ảnh các loại đồ chơi có kích thước khác nhau, hình dạng khác nhau!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc