Giống như biết được không có chính mình ở bên Cảnh Lăng sẽ bất an nên Oanh Nhi rất nhanh thì trở lại.
Nhìn thấy Oanh Nhi xuất hiện ở cửa, ánh mắt Cảnh Lăng sáng ngời xóa đi ban đầu lo lắng.
" Công Chúa, điểm tâm phòng bếp vừa làm, người ăn trước đi" Đặt khay điểm tâm lên bàn, Oanh Nhi ôn nhu nói.
Cảnh Lăng tuy rằng rất đói, nhưng là công chúa nàng vẫn phải chậm rãi, tao nhã ăn. Cầm chiếc đũa gắp một cái điểm tâm đưa vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào, làm cho người ta thập phần hưởng thụ. Cảnh Lăng híp mắt, cảm thụ hương vị ở trong miệng. Từ khi gả đi ra ngoài nàng cũng không thường ăn lại như vậy hương vị, bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng hoài niệm.
Oanh Nhi mỉm cười nhìn biểu tình hưởng thụ của Cảnh Lăng, giống như chỉ cần nhìn thấy công chúa vui vẻ, nàng liền cảm thấy vui vẻ theo.
" Oanh Nhi, vẫn nhìn ta làm cái gì?" Mở to mắt nhìn Oanh Nhi " Không phải ngươi cũng đói bụng chứ?"
" Oanh nhi không đói bụng." Oanh Nhi lắc đầu, đáng tiếc bụng lại kêu lên. Lúc Cảnh Lăng hôn mê, nàng vẫn ở bên cạnh chăm sóc, Cảnh Lăng bao lâu chưa ăn thì nàng cũng vậy, đói cũng là tất nhiên.
" Bụng đều kêu, còn nói không đói" Cảnh Lăng che miệng cười.
" Không có gì đáng ngại." Oanh Nhi nói, " Chúng ta là cung nữ, đói một chút cũng không.... Ngô...." Còn chưa nói xong, miệng đã bị Cảnh Lăng nhét vào một cái điểm tâm.
" Ăn đi" Cảnh Lăng nghiêm túc nói, " Ngươi là bản công chúa cung nữ, sao có thể để ngươi đói, truyền ra ngoài, ta sẽ mất mặt."
Tuy rằng nói như vậy nhưng Oanh Nhi thấy được Cảnh Lăng không được tự nhiên, thật ra Công Chúa là quan tâm nàng nha. Trong lòng Oanh Nhi nhảy nhót không thôi, đây là chính tay Công Chúa đút nàng ăn đâu. Này trên đời, có bao nhiêu người người có thể được như vậy? Oanh Nhi cảm thấy bây giờ kêu nàng đi tìm chết nàng cũng sẽ đi.
Chậm rãi ăn điểm tâm trong miệng, hương vị ngọt ngào tràn đầy trong miệng, Oanh Nhi cảm thấy đây là thứ tốt nhất nàng từng ăn.
Sau khi ăn xong, Oanh Nhi liền quỳ xuống cảm ơn " Đa tạ Trưởng Công Chúa ban cho."
" Từ nay về sau, ngươi không cần như trước quỳ xuống." Cảnh Lăng nói. Không rõ như thế nào, khi nhìn thấy Oanh Nhi quỳ xuống nàng lại cảm thấy không thoải mái, thật giống như càng làm cho khoảng cách giữa hai người càng xa.
" Công Chúa, này không hợp quy củ" Oanh Nhi nhíu mày.
" Ở ta nơi đây, lời ta chính là quy củ" Cảnh Lăng nhăn mày một chút, nhìn về phía Oanh Nhi, cảnh cáo Oanh Nhi nếu như ngươi không đồng ý thì coi chừng ta.
" Như vậy đi, Công Chúa." Oanh Nhi nghĩ nghĩ, nói " Nếu có người ngoài ở đây, Oanh nhi sẽ tuân thủ quy củ. Khi ở cùng Công Chúa, Oanh Nhi liền sẽ làm càn một chút."
" Không cần một chút, ngươi có thể tận tình làm càn." Bởi vì ta vĩnh viễn sẽ không trách ngươi. Cảnh Lăng cười nói.
" Thật có lỗi, Công Chúa." Oanh Nhi đứng dậy, " Oanh Nhi, chính là không quen."
" Quên đi." Cảnh Lăng phất phất tay, " Thêm vài lần, ngươi sẽ quen." Cảnh Lăng chỉ vào ghế đối diện, " Trước ngồi xuống, cùng ta ăn mấy cái này đi."
" Ôi chao?" Oanh Nhi sửng sốt, " Công Chúa, Oanh Nhi không dám."
" Bản Công Chúa bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi!" Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, " Sợ cái gì, ngươi muốn ta sinh khí?"
" Tuân mệnh, Công Chúa." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Giống như, từ lúc Công Chúa tỉnh lại, càng thêm tùy hứng.
" Nếm thử cái này." Đem đũa gắp khối điểm tâm đến trước mặt Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói.
" Công Chúa, này...." Oanh Nhi định từ chối, Cảnh Lăng giống như lúc trước mạnh mẽ đem khối điểm tâm nhét vào miệng Oanh Nhi.
" Ngươi nói nhiều, ăn đi" Nhìn Oanh Nhi kinh ngạc, tâm tình Cảnh Lăng liền tốt hơn. Nàng trước kia sao không phát hiện, ăn cùng Oanh Nhi, nhìn Oanh Nhi khó xử lại rất thú vị đâu?
" Rất...." Ăn xong điểm tâm, Oanh Nhi vừa định nói cảm ơn, đã bị Cảnh Lăng ngăn lại.
" Không cho nói cảm ơn" Cảnh Lăng đưa hai ngón tay ngăn chặn môi Oanh Nhi, " Ngươi định nói gì, bản công chúa đều biết."
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, còn có một mùi thuộc Công Chúa hương vị, Oanh Nhi nhịn không được vươn lưỡi liếʍ một chút.
Cảnh Lăng như bị điện giật, lập tức thu lại bàn tay, ngón tay bị liếʍ kia trong nháy mắt, một dòng điện truyền từ ngón tay đến trái tim, dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Loại cảm giác này nàng chưa bao giờ cảm thụ qua, trong mắt Cảnh Lăng xuất hiện một tia bối rối cùng nghi ngờ.
Ý thức được hành động của mình, mồ hôi nhanh chóng lăn dài trên trán Oanh Nhi chảy xuống. Nàng, nàng cư nhiên đùa giỡn công chúa.
" Ngươi...." Cảnh Lăng muốn nâng dậy Oanh Nhi, nhưng là nhớ lại vừa rồi kỳ lạ cảm giác, lại không dám đụng vào Oanh Nhi. Do dự một lát, Cảnh Lăng mở miệng nói " Ngươi trước đi ra ngoài."
" Công.... Công Chúa...." Oanh Nhi thấp giọng nói một tiếng, trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Nàng là bị Công Chúa chán ghét sao? Nhưng mà, nàng làm như vậy thất lễ hành động, cho dù Công Chúa không trách nàng, thì cũng sẽ tức giận đi. Trong lòng Oanh Nhi hung hăng mắng chính mình, nàng như thế nào lại liếʍ tay Công Chúa. Bình thường mình luôn lạnh nhạt với mọi thứ, tại sao đối diện với Công Chúa mình liền như vậy loạn đâu.
" Ngươi trước đi ra ngoài đi." Cảnh Lăng lặp lại lần nữa.
" Vâng " Oanh Nhi cúi đầu đáp ứng, đứng dậy lui ra vụng trộm nhìn Cảnh Lăng.
Lại phát hiện Công Chúa nhìn chằm chằm tay của mình, không có giống như lúc trước ôn nhu với mình. Trong lòng dâng lên thật lớn đau thương cùng mất mát.
Tận lực đi chậm thật chậm, giống như đang chờ Công Chúa gọi lại. Nhưng là, thẳng đến lúc nàng gần tới cửa, Công Chúa vẫn không phát ra thanh âm gì.
Chính mình thật sự bị ghét rồi. Oanh Nhi nhắm chặt mắt, dấu đi trong mắt ưu thương, lặng lẽ ra khỏi cửa, đóng lại cửa. Nàng cũng không có rời đi mà lẳng lặng đúng ở cửa, nếu Công Chúa có cần cái gì, mình sẽ lập tức đi vào.
Thẳng đến âm thanh đóng cửa vang lên, Cảnh Lăng mới hồi phục lại tinh thần.
Bất tri bất giác, tẩm điện lại một lần nữa trở nên im lặng. Một lần nữa nàng lại cảm thấy cô đơn. Trên bàn dĩa điểm tâm còn tỏa ra hương thơm, nhưng là Cảnh Lăng lại không có cảm giác muốn ăn. Nội tâm tràn đầy đau khổ, khó mà hô hấp.
Suy nghĩ hỗn loạn, nàng thật không hiểu, tại sao, Oanh Nhi liếʍ chính mình tay nàng lại không có tức giận mà lại có một chút vui mừng, tuy rằng rất nhỏ, nhưng là Cảnh Lăng vẫn cảm giác được. Còn có, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc kỳ lạ. Chính là, cảm giác này làm cho nàng cảm thấy bất an. Nàng không biết nếu để Oanh Nhi ở đây sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên nàng liền kiu Oanh Nhi ra ngoài. Chính là, Oanh Nhi ra rồi, nàng càng rối thêm.
" Rốt cuộc, tại sao?" Đưa ngón tay bị Oanh Nhi thân mật động chạm đặt trước ngực, Cảnh Lăng thấp giọng hỏi. Nhưng không có được đáp án.
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
" Các nàng hiện tại cũng không hiểu được lẫn nhau tình cảm đâu.
Nhân tiện nói một câu, Công Chúa 9 tuổi, Oanh Nhi không phải, Oanh Nhi 13.
Còn có một cái vấn đề nữa, ta viết, không cẩn thẩn, tình sai tuổi của Công Chúa.
Ta lúc viết, dự định cho Công Chúa 30 xuất hiện, kết quả quên thêm 9 a cư nhiên trở thành 42."
Editor nói: Định không viết ra lời tác giả đâu, mà thấy cái này hơi quan trọng nên viết ra cho mọi người đọc. Nói thiệt chứ mình cũng không hiểu tác giả tính sao nữa.