Văn phòng luật sư của Tô Thích được đặt tại một tòa nhà thương mại hiện đại, bên cạnh đó là khách sạn năm sao, để tiện cho công việc, anh đã thuê riêng một căn phòng sang trọng, tiện nghi ở khách sạn đó.
Tô Thích ngồi bên cạnh khung cửa sổ mở rộng tới sát nền nhà, ngây người ra một lúc, khuôn mặt đẹp như ngọc của anh có chút u ám, rầu rĩ. Cú điện thoại kỳ lạ ban nãy anh nghe rõ tiếng xe cộ qua lại, còn cả tiếng thở khe khẽ của một người đang cố gắng kiềm chế. Anh kiểm tra thì biết đó là số trong thành phố này.
Liệu có phải là cô ấy không?
Một cảm giác nhói đau trong trái tim anh.
Thời tiết đã thay đổi, buổi chiều vẫn còn nắng vàng rực rỡ mà giờ bầu trời đã tối sầm như đêm đen, gió vi vu thổi. Từng đám mây đen gần trong gang tấc cứ cuồn cuộn, gào thét, chốc chốc lại hiện lên một tia chớp. Tiếng sấm vọng lại từ một nơi xa xăm vẫn chưa đến hỏi thăm thành phố S.
Cô bé đó sợ nhất là tiếng sấm sét, đêm nay, cô ấy có thể cuộn tròn trong vòng tay của ai đây.
Ngụy Trích Tiên quấn trên người chiếc khăn từ phòng tắm bước ra, mang theo một mùi hương hoa hồng đầy mê hoặc. Cô tới bên Tô Thích, nớ nụ cười mê hồn, nói: “Xem chừng sắp mưa rồi”.
Tô Thích hững hờ ậm ừ một tiếng.
“Hôm nay anh có về không?”, Ngụy Trích Tiên nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi.
Tô Thích đưa mắt nhìn ra ngoài trời, nhíu đôi mày: “Ở lại đây thôi, sắp có mưa dông rồi.”
Ngụy Trích Tiên liền mỉm cười, đặt tay lên vai Tô Thích thật khẽ khàng, mềm mại: “Bây giờ đi tắm nhé?”
“Đợi một chút”, Tô Thích quay sang nhìn cô nói.
Ngụy Trích Tiên lấy ra một chai vang đỏ và hai chiếc ly đế cao: “Bordeaux sản xuất từ năm tám mươi hai! Bố em mang từ nước ngoài về. Uống một chút nhé?”
“Ừm.”
Ngụy Trích Tiên vừa châm nến vừa quan tâm hỏi: “Thích, hình như anh đang có tâm sự?”
“Ừm, không có gì, rồi sẽ qua thôi”, Tô Thích mỉm cười dịu dàng, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, tán thưởng, “Em không hổ danh là hoàng hậu của rượu nho!”.
Ngụy Trích Tiên tắt đèn, chỉ để lại ba cây nến trắng đang cháy sáng.
Hai người chạm ly rồi nói với nhau về những việc vặt vãnh, nhớ lại vài chuyện đã qua từ thời còn đi học. Những sự việc mà hồi đó coi là kinh thiên động địa, giờ đã trở thành quá khứ không chút bận tâm rồi, không mặn mà cũng chẳng nhạt nhẽo, chỉ có thể mang ra làm chủ đề trong những câu chuyện vui. Hai người nói chuyện rất hợp, không ai nhắc tới Trâu Tướng Quân. Dường như sự quen biết của họ đã được tách riêng quãng thời gian từ sau khi tốt nghiệp trung học, hôm nay của mười năm sau lại tiếp tục như cũ.
Hai người đều cao hứng và uống không ít.
Ánh nến lung linh chiếu vào hai ly rượu vang đỏ.
Ngụy Trích Tiên thoải mái trong chiếc khăn tắm, từng lọn tóc xoăn hơi ướt, rủ xuống sau vai. Không rõ là cô cố ý uống say hay đã thật sự không thắng nổi hơi men, những ngụm rượu trong chiếc ly đế cao theo động tác của bàn tay trắng muốt trôi vào miệng càng lúc càng nhiều, khuôn mặt kiêu sa cũng dần ửng đỏ, hai gò má như có đám mây hồng từ phương xa bay tới, lời nói cũng bạo hơn:
“Thích, nếu không phải lúc đó anh quá phong độ thì bọn mình đã sớm ở bên nhau rồi nhỉ…”
Tô Thích thấy cô uống say rồi nên giằng lấy chiếc ly vỗ về: “Trích Tiên, em uống nhiều rồi. Đi nghỉ đi.”
Nguỵ Trích Tiên theo đà ngã vào vòng tay Tô Thích, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, “Em rất tỉnh táo mà… Thích”, cô đưa tay ra vuốt ve đôi môi ửng đỏ vì rượu của anh, sau đó lại đưa ngón tay lên miệng mình, làm động tác thật khêu gợi, đôi mắt đắm đuối nhìn anh. Động tác của cô khiến chiếc khăn tắm rộng lớn tụt xuống vài phần, để lộ bờ vai mịn mà đầy gợi cảm. Tô Thích lúng túng, tránh ánh nhìn sang hướng khác. Nguỵ Trích Tiên khẽ cười, giống như một yêu nữ trong rừng sâu, ngực nở eo thon, uốn éo quấn lấy cơ thể cường tráng của Tô Thích, ngón tay mơn man chạm khẽ khuôn mặt anh, thì thào, “Thích, khuôn mặt anh thật đẹp”, sau đó, bàn tay cứ chầm chậm, chầm chậm trượt xuống dưới, càng xuống dưới nữa, “Chỗ này cũng thế.”
Đôi mắt nâu của cô long lanh, mang theo chút thách thức, nhìn Tô Thích, khẽ cười: “Hì hì, Thích, anh sợ rồi, đúng không?”
Người phụ nữ sau khi uống rượu, tinh thần không ổn định, đôi môi khẽ nhếch lên, vô cùng khêu gợi, chỉ cần một cái liếc mắt đã mang theo sự mê hoặc mãnh liệt. Tô Thích thấy cổ họng căng rát, toàn thân rạo rực, dùng lý trí ngăn cản vòng eo nhỏ bé của Nguỵ Trích Tiên đang không ngừng uốn éo bên mình, lạnh lùng nói: “Trích Tiên, thôi nào!”
Nguỵ Trích Tiên liếc mắt nhìn anh, làm ra vẻ vô tội, nũng nịu phản kháng: “Nhưng em là bạn gái của anh mà!”, sau đó lườm anh một cái, “Sao, anh không dám? Hay là không thể?”.
Cô đẹp nhất là khi đã ngà say.
Người con gái đã khiến anh đau khổ nhớ nhung suốt mười năm qua, giờ đây mê hoặc, kiều diễm như đoá phù dung, cơ thể toát ra mùi hương quyến rũ. Những hành động khêu gợi Tô Thích, anh đều có thể chống cự được, nhưng là người đàn ông bình thường, không ai không có chút phản ứng gì khi bị đối phương khiêu khích về bản năng đàn ông của mình.
Tô Thích bế Trích Tiên ngồi lên bàn, hôn cô ngấu nghiến. Nguỵ Trích Tiên như đất cằn lâu ngày gặp mưa, cuồng nhiệt đáp trả.
Khi ngồi lên bàn, Nguỵ Trích Tiên vừa đúng ngang tầm với chiều cao của Tô Thích, cô nhiệt tình, phóng khoáng, kỹ năng hôn lại hết sức điêu luyện, hai người như kỳ phùng địch thủ, say sưa trong nụ hôn cuồng nhiệt. Tô Thích đã dần có rung động thật sự, không thể kiềm chế được bàn tay mình, khẽ luồn vào trong lớp khăn tắm của Nguỵ Trích Tiên thì phát hiện cô không mặc gì! Sau khi bàn tay to lớn chạm phải làn da nóng bỏng đó, Tô Thích cảm giác máu nóng trong người anh cuộn dâng, chút lý trí cũng đã bị vứt bỏ ra ngoài bộ não.
Hai người quấn quýt lấy nhau, giống như hai cây dây leo vấn vít, giống như hai chú cá phải sống trong sa mạc cạn khô nhiều năm mới tìm thấy một dòng nước mát và vội vàng lao theo dòng nước đó.
Nguỵ Trích Tiên bị kích động tới nỗi không thể kiềm chế được nữa, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt, một tiếng “anh” thốt lên không chút ý thức.
“Anh, em muốn…”, Nguỵ Trích Tiên rên rỉ.
Khi tiếng “anh” lọt qua tai của Tô Thích, anh bỗng giật nảy mình và ngừng mọi động tác, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ lả lơi dưới cơ thể mình, bỗng đẩy cô ra rồi lấy quần áo cho cô mặc. Sau đó anh tới bên cửa sổ, ngồi cách cô thật xa, châm thuốc hút.
Nguỵ Trích Tiên hằn học nhìn Tô Thích, thấy nỗi nhục này còn khó chịu hơn cả nỗi đau mà Trâu Tướng Quân mang lại. Cô lao vào nhà vệ sinh, đập tan toàn bộ đồ dùng trong đó. Sau khi hằn học trút giận một hồi, cô lại bước ra như chưa hề có chuyện gì.
Tô Thích ngồi rất lâu mới đứng lên, bình thản nhìn cô: “Em nghỉ trước đi. Anh phải đến văn phòng làm thêm.”
Nguỵ Trích Tiên lúc này đã bình tĩnh trở lại, nũng nịu nói: “Mưa to thế này, em sợ lái xe về không an toàn, hay là anh đưa em về nhé!”
Tô Thích áy náy nhìn cô, nói: “Đi thôi.”
Nguỵ Trích Tiên vui mừng nói cảm ơn anh. Tô Thích lại càng áy náy bội phần.
Ngồi trong xe, Tô Thích luôn thận trọng, giữ gìn, Nguỵ Trích Tiên lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sôi nổi trò chuyện, tới những đoạn kích động, cô còn vung tay vung chân nữa. Tô Thích cảm giác cô có điều gì bất thường, cô càng cười rạng rỡ càng chứng tỏ trong lòng đầy vết thương.
Tô Thích đưa một tay ra, đặt lên bàn tay trắng ngần của Nguỵ Trích Tiên.
Nguỵ Trích Tiên cũng yên lặng, quay mặt đi, nhìn từng hạt mưa hắt vào cửa kính. Tô Thích khẽ gọi một tiếng, cô quay lại, hai hang nước mắt đã tuôn rơi.
“Có phải anh rất ghét em không?”, Nguỵ Trích Tiên bỗng nghiêm túc hỏi.
Tô Thích rất sửng sốt, nắm chặt tay cô hơn, “Xin lỗi, anh vẫn chưa quen. Cho anh thêm chút thời gian nữa, được không?”
“Vâng.”
Sau khi xuống xe, Tô Thích muốn đi ngay nhưng Nguỵ Trích Tiên vẫn đứng yên tại chỗ, gọi anh trong bộ dạng đáng thương: “Anh Thích.”
“Sao thế, Trích Tiên.”
“Có thể… lên phòng em ngồi một chút, uống cốc trà nóng được không?”, Nguỵ Trích Tiên nói rồi thận trọng thăm dò phản ứng của anh.
Với tư cách là bạn trai, yêu cầu này không có gì là quá đáng, nhưng Nguỵ Trích Tiên lại nói với một điệu bộ như cầu khẩn. Tô Thích như thấy chút bóng dáng của Nguỵ Nhất trong khuôn mặt hồi hộp, lo lắng của cô, dịu dàng mỉm cười, trong lòng lại dấy lên nỗi thương xót, áy náy, chủ động nắm tay cô, nói: “Đi thôi.”
Đã là mười một giờ đêm, hai người đi thẳng lên lầu, không làm kinh động tới những người giúp việc.
Vào trong phòng, Nguỵ Trích Tiên đưa tay đóng cửa lại, trong màn đêm đen kịt, cô ôm gọn vòng eo Tô Thích, giọng nói run rẩy: “Anh Thích!”.
Tô Thích cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế?”, hai tay đưa ra giữa phần lưng cô.
Nguỵ Trích Tiên bỗng rất kích động, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi của Tô Thích, vừa hôn vừa gọi tên anh: “Tô Thích, Tô Thích… Ban nãy là do em không tốt, anh đừng giận nhé…”.
Tô Thích nhíu mày, định đẩy cô ra nhưng miệng lại nếm được vị mặn chát, cô ấy đang khóc.
Nguỵ Trích Tiên từ trước tới giờ luôn là một cô gái danh giá, cao ngạo, không coi ai ra gì. Hồi đó, người thổ lộ tình cảm với cô là anh, người mang lại cho cô hi vọng và lời hứa cũng là anh, giờ đây cô đối xử với anh như vậy, anh còn có thể nói gì nữa đây? Trái tim Tô Thích trở nên mềm yếu, không đẩy cơ thể mềm mại nõn nà với hương thơm quyến rũ đang cuồng dại trong lòng mình ra nữa.
Nguỵ Trích Tiên thấy Tô Thích đã có vẻ mềm lòng, lại càng cuồng nhiệt hơn, đưa ra đủ kỹ năng khêu gợi. Tô Thích ngà say trong men rượu vang, dần phản ứng lại giành thế chủ động. Thời khắc sau khi uống rượu dễ làm người ta mê muội nhất, huống hồ lại đang ôm cơ thể mà mình nhớ nhung mong ngóng suốt mười năm trời, hơi thở của Tô Thích nặng nề và gấp gáp dần, đè Nguỵ Trích Tiên vào bức tường, ghé sát vào tai cô, lạc giọng:
“Gọi đi! Gọi anh đi!”
“Anh! Anh! Ưm! Anh tuyệt vời! Người tình của em!...”, Nguỵ Trích Tiên khó có thể kiềm chế được nữa, giọng nói đặc sệt mùi vị của dục vọng, rên rỉ, khó chịu vặn vẹo phần eo, hai tay cuồng loạn vuốt ve khắp người Tô Thích.
Tô Thích thở dài một tiếng, không muốn khống chế dục vọng của mình nữa, trong màn đêm đen tối, tưởng tượng cô là một người con gái khác, anh bế cô lên, nhờ chút ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ, đi về phía giường nằm.
Trong giây phút hai người cùng nằm xuống giường, một tiếng kêu như hết hơi cạn sức, “Áaaaa…”
Tiếng kêu cao vút, trong trẻo, hãi hùng, xé rách cả bầu trời rồi bị nuốt gọn trong tiếng sấm chớp ngoài cửa sổ.
Tô Thích nghe rõ đó là giọng của ai, anh kinh ngạc thất sắc, toát mồ hôi lạnh. Nguỵ Trích Tiên dường như cũng giật nảy mình, bật đèn lên, trên chiếc giường màu hồng phấn là Nguỵ Nhất đang mặc áo ngủ, hoảng hốt, nhỏ bé, không ngừng run rẩy, cơ thể cuộn tròn trong chăn.
Từng vệt từng vệt nước mắt hằn lên khuôn mặt nhợt nhạ, đôi môi non nớt mềm mại của cô đã bị cắn tới mức rỉ máu.