“Cũng có thể”, Trâu Tướng Quân hờ hững trả lời, rồi trầm ngâm suy nghĩ một lát và hỏi, “Tại sao khi ở nhà em lại ít nói như vậy?”
“Họ không thích em”, Ngụy Nhất trả lời.
Câu này cô đã từng nói, nhưng là với Tô Thích.
Ngụy Nhất là một cô bé đã phải chịu ấm ức ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ, câu này chỉ có thể nói với những người gần gũi, thân thiết nhất mà thôi. Tô Thích có thể được coi là một người như thế. Còn người thứ hai, không ngờ lại là Trâu Tướng Quân. Cũng có thể bởi Trâu Tướng Quân vừa cùng cô tận hưởng tình thương của dì, khiến cô cảm thấy thân thiết hơn.
“Tại sao biết họ không thích em? Đã xảy ra chuyện gì thế? Nói cho anh nghe đi!”, Trâu Tướng Quân quan tâm hỏi han.
Anh không cho rằng đây là những hiểu lầm của độ tuổi mới lớn, anh cũng cảm thấy người nhà họ Ngụy đối xử với Ngụy Nhất rất lạnh nhạt.
Nguy Nhất từ nhỏ đã biết, sự ra đời của mình không có chút xáo trộn gì, không thêm mang thêm niềm vui, cũng chẳng đem tới nỗi đau khổ cho gia đình. Cô giống như người tàng hình, có cũng được mà không cũng chẳng sao. Khi mọi người đang trong tâm trạng tốt thì gọi cô nói chuyện vài câu. Kể cả mấy ngày liền cô không xuất hiện thì cũng không ai hỏi thăm. Bố mẹ chưa hề ôm cô cưng nựng dù chỉ một lần, Ngụy Trích Tiên lại càng không buồn nói chuyện với cô. Mọi người đều quên cô là con người, chứ không phải cỏ cây chỉ để trồng trong chậu cảnh, rồi đặt ở ban công, chỉ cần có ánh nắng và nước mưa là sẽ tự sinh trưởng. Ngụy Nhất cũng thế, cô luôn bị ném vào một xó xỉnh nào đó để tự sinh tồn. Từ nhỏ cô đã biết thế nên chẳng bao giờ gây chuyện, ngoan ngoãn nghe lời và không hề có bất cứ yêu cầu gì. Người khác đối với cô tốt, cô cảm kích trong lòng, còn nếu họ không để ý tới cô, cô cũng coi đó là chuyện thường tình. Chỉ có dì là người thật lòng yêu thương cô nhất. Cũng chỉ khi đứng trước mặt dì, cô mới trở lại với vẻ nhõng nhẽo của một đứa trẻ.
Nhưng sau đó, dì tuổi cao, sức khỏe yếu dần. Năm năm trước, dì bỗng đổ bệnh rồi bị ông Ngụy đưa đến nơi này. Ông Ngụy nể tình bà đã đối xử tốt với hai cô con gái của mình nên vẫn thường xuyên chi tiền để bà được chữa trị ở bệnh viện tốt nhất.
Vừa nhập viện, thế mà đã năm năm trôi qua.
“Nghe những người giúp việc nói, hình như nhà họ Ngụy không có con trai. Bố em muốn sinh thêm bé trai nhưng đến khi em được sinh ra thì bố hoàn toàn thất vọng... Nguyên nhân có lẽ là thế, những thứ đó thực ra em cũng không biết và không rõ lắm...”, Ngụy Nhất nói, thần sắc ảm đạm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Trâu Tướng Quân cười.
Biểu hiện cố gắng tỏ ra mạnh mẽ đó khiến trái tim Trâu Tướng Quân thắt lại, bất giác nắm bàn tay cô, nói: “Nhất Nhất, có phải em đã phải chịu rất nhiều ấm ức không?”.
“Đâu có! Dì rất thương em mà!”, Ngụy Nhất nheo nheo mắt mỉm cười.
Trâu Tướng Quân nhìn cô đầy dò xét, đôi mắt sắc như chim ưng dường như có thể nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang của cô. Ngụy Nhất đành lùi bước, cúi gằm mặt xuống.
Trâu Tướng Quân cảm thấy không đành lòng nên chuyển sang đề tài khác: “Không ngờ tay nghề của cô bé ngốc nghếch này lại khá như vậy! Anh tưởng em chẳng biết làm gì cơ đấy! Đồ uống này ngon lắm, lần sau em làm nhiều hơn nhé, anh vẫn muốn uống nữa”.
Những người làm đầu bếp đều biết rằng, đồ ăn thức uống do chính tay mình làm ra được khách hàng công nhận là một điều hạnh phúc. Ngụy Nhất cũng không để ý tới khẩu khí đầy tính bá chủ của Trâu Tướng Quân, cười híp mắt nói được thôi.
Đang là ba giờ chiều, ánh nắng lệch dần về hướng Tây, nhiệt độ rất cao, khuôn mặt của Ngụy Nhất cũng ửng đỏ, đầu mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng. Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, nở nụ cười khuyến rũ, thuần khiết, lương thiện, không hề có sự dơ dáy hay thèm khát. Những thói đời trong nhân gian như nghi ngờ, lừa bịp lẫn nhau, cố ý gây hấn vì lợi ích, giao dịch tiền quyền, mưu đồ cầu lợi... đều không thể nhuốm vào đôi mắt trong sáng của cô.
Hai bên đường, hàng cây ngô đồng cao sừng sững, tháng Năm đúng là mùa hoa ngô đồng nở rộ. Từng cơn gió nhẹ thổi tới, bóng cây khẽ đung đưa, từng chùm hoa ngô đồng trắng như tuyết, lượn bay khắp trời. Cô gái Ngụy Nhất đứng trong ánh nắng mát dịu, váy trắng, nở nụ cười tươi tắn với Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân liền cảm thấy cả thế giới này cũng trở nên dịu mát. Người ta thường nói, mỹ nhân xuất hiện trong mắt kẻ si tình chứ nhan sắc không làm con người ta mê hoặc, chân lý này thật đúng.
Vị chua chua ngọt ngọt của nước chanh còn vương mãi trên môi, trên lưỡi, hoàn toàn khác với mùi vị của những thứ mà mọi người vẫn thường nói tới, vẫn có thể dễ dàng mua được. Đó là thứ mà bản thân mình từng nghĩ rằng nó không tồn tại nữa, chỉ có thể cảm nhận được nó qua truyền thuyết thôi... Hôm nay mình đã có phúc được nếm vị ngọt ngào, đẹp đẽ của nó rồi.
Tên khoa học của mùi vị đó được gọi là tình yêu.
“Còn muốn uống nữa không?”, Ngụy Nhất thấy Trâu Tướng Quân thẫn thờ nhìn mình, lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm”, Trâu Tướng Quân lại đưa chai nước ghé sát miệng nhưng không vội uống ngay. Giống như đang thưởng thức loại đổ uống hiếm có, tuyệt vời nhất trên thế gian, anh khẽ nếm, dòng nước chanh tuyệt vời thấm vào tận tim phổi, thanh khiết như chủ nhân của nó vậy, có thể giúp người ta gột rửa tâm hồn. Lại thêm một ngụm nữa, cảm giác thật say sưa sảng khoái, không còn thức uống nào ngon hơn thế nữa. Chua mà không gắt, ngọt nhưng không ngấy, hương chanh thơm mát kèm thèo vị thanh nhẹ của mật ong, từ đầu lưỡi tới cuống họng đều sảng khoái, uống xong rồi mà trong miệng vẫn lưu lại hương thơm thanh mát cùng cảm giác ngòn ngọt nơi cổ họng. Lần đầu tiên Trâu Tướng Quân được uống mà đã thấy thích thú, muốn uống thêm mấy ngụm nữa . nhưng sợ nhanh hết, lại không nỡ uống.
Anh ngẩn ngơ, sững sờ, giống như một thiếu niên lần đầu được nếm thử hương vị của tình yêu.
Ngụy Nhất không thúc giục, kiên nhẫn chờ anh nghỉ ngơi, uống nước. Cô lặng lẽ đứng bên cạnh, gấu váy bay bay, khuôn mặt thảnh thơi.
Trâu Tướng Quân nhủ thầm, tất cả những việc anh làm trước đây đối với cô thật khiến cả người lẫn thẩn đều phẫn nộ, cô ấy là tiên nữ, sao có thể dễ dàng khinh nhờn như thế được.
Bệnh viện được xây dựng ở một nơi hẻo lánh, ngay cả taxi cũng hiếm qua lại nên chỉ còn cách đi xe buýt. Lần này, Ngụy Nhất chủ động trả tiền vé cho anh, đây cũng là lần đầu tiên Trâu Tướng Quân phải tiêu tiền của phụ nữ. Thấy Ngụy Nhất Tất tự nhiên móc tiền trả tiền vé cho mình, trong lòng anh ngập tràn tình yêu, cảm giác thật ấm áp. Anh thấy gần gũi với cô hơn một chút.
Trâu Tướng Quân liền hỏi số điện thoại của Ngụy Nhất: “Cho anh số điện thoại của em đi, chỉ khi nào có việc anh mới tìm em thôi”.
Ngụy Nhất nghĩ một lát, cảm thấy không có lý do để từ chối liền đọc cho anh số điện thoại của mình.
“Lần sau chớ tùy tiện thay số nữa đấy, đừng để anh không tìm được em”, anh nghiêm túc nói.
Cảm thấy những lời nói đó có phần hơi mập mờ, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, né ánh mắt của Trâu Tướng Quân nhưng không thể tránh được mùi hương bạc hà nhè nhẹ thanh khiết trên cơ thể anh.
“Về trường học lấy xe rồi anh đưa em về”, Trâu Tướng Quân khẽ nói.
Một tiếng sau, hai người về tới trường học, đều có chút mệt mỏi. Đi đến chỗ đậu xe, Ngụy Nhất vừa đưa tay kéo cửa sau của xe ra thì bị Trâu Tướng Quân trợn mắt nhìn, khiến cô sợ đến nỗi co vai rụt cổ, rồi ngoan ngoãn ngồi lên hàng ghế trước.
Trâu Tướng Quân lẳng lặng đổ người về phía cô, Ngụy Nhất đã có kinh nghiệm từ lần trước, biết anh sẽ thắt dây an toàn giúp cô nên vội vàng nói: “Để em tự làm, để em tự làm”.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Vừa ra khỏi trường học, cô nhận được tin nhắn của Nguyệt Nguyệt: “Bọn tớ vừa tận mắt thấy cậu ngồi lên chiếc Volkswagen cùng một anh chàng! Lệ phí giữ bí mật! Lệ phí giữ bí mật! Trong vòng một tháng, hằng ngày mỗi người một chiếc kem Cometto. Nếu không, bọn tớ sẽ nói cho ông chồng họ Tô của cậu biết!”.
Ngụy Nhất dở khóc dở cười trả lời tin nhắn.
Trâu Tướng Quân thấy Ngụy Nhất tay cầm điện thoại, cười vui vẻ, bèn hỏi: “Chuyện gì mà vui thế? Tin nhắn của ai vậy?”.
“Một cô bạn cùng phòng hỏi em tại sao lại ngồi trong xe của anh chàng nào đó”, Ngụy Nhất trả lời theo đúng sự thật.
“Ha ha, vậy em trả lời thế nào”, Trâu Tướng Quân cảm thấy rất hứng thú.
“Em nói đó là xe của ông chú họ.”
“Đồ đáng ghét!”, Trâu Tướng Quân bật cười.
Người nhà họ Ngụy thấy Ngụy Nhất về nhà cùng Trâu Tướng Quân đều rất kinh ngạc. Ngụy Trích Tiên hằn học nhìn em gái, đặt “phịch” chiếc điều khiển trong tay xuống mặt bàn. Trâu Tướng Quân vẫn giữ một bộ mặt không chút bận tâm, ngồi xuống ghế sô pha, ra vẻ như không có việc gì, tiện tay cầm tờ tạp chí trên bàn lên, giở qua giở lại.
Ngụy Nhất lòng dạ rối bời, tiến lại gần chị gái, nét mặt tươi cười, nói: “Chị, hôm nay em đã đi thăm dì”.
Ngụy Trích Tiên trừng mắt nhìn, lạnh lùng hỏi: “Đi một mình?”.
“Vâng. À, dì hỏi thăm chị đấy...”, Ngụy Nhất biết chị gái hiểu nhầm, liếc trộm Trâu Tướng Quân, né tránh câu hỏi đó.
“Chị hỏi, có phải em đi một mình không? Không được nói dối! Nói mau”
“…”
“Buổi chiều anh có việc đến gần trường học, vừa hay gặp cô ấy”, Trâu Tướng Quân mở miệng.
“Hừ”, Ngụy Trích Tiền bán tín bán nghi, phì hơi ra đằng mũi, vẻ như đang chế giễu.
Ngụy Nhất cắn môi, không nói gì nữa.
Trâu Tướng Quân ở lại dùng bữa xong mới về.
Buổi tối, Ngụy Trích Tiên tới phòng Ngụy Nhất, đi thẳng vào vấn đề, hỏi em gái: “Em và Trâu Tướng Quân có quan hệ thế nào?”.
“Quan hệ thế nào là thế nào?”, Ngụy Nhất đang đọc sách, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sa sầm của chị gái, hoang mang nhắc lại.
“Đừng giả bộ mơ hồ dù trong lòng đã rõ mười mươi trước mặt tôi nữa”, Ngụy Trích Tiên khoanh tay, tiến lại trước mặt Ngụy Nhất.
“Chị...”, Ngụy Nhất đứng dậy, ấm ức nhìn chị gái, hét lên một cách vô vọng.
“Đừng tưởng cứ mang bộ mặt ngây thơ vô tội đó là có thể che giấu hết mọi chuyện! Tôi không phải là những tên đàn ông thối nát đó, trước mặt tôi, đừng lôi chiêu trò ấy ra!”, Ngụy Trích Tiên ăn nói có chút tùy tiện, trước đây mặc dù lạnh nhạt với em gái nhưng cũng chưa bao giờ dùng những lời lẽ cay nghiệt để làm tổn thương cô.
“Chị!”, Ngụy Nhất không dám tin vào tai mình, kêu lên như sắp khóc.
Lúc đó, di động đặt trên bàn đọc sách đổ chuông, Ngụy Nhất quay đầu lại nhìn vào màn hình điện thoại, không dám nghe.
“Nghe đi?”
“…” Nỗi ấm ức trong lòng Ngụy Nhất trào dâng cô không nhìn chị, cũng chẳng nghe điện thoại, cứ để ca khúc Đợi anh yêu em không ngừng vang lên.
“Ai gọi vậy?”, Ngụy Trích Tiên cảnh giác hỏi.
Ngụy Nhất cầm điện thoại lên, liếc mắt một cái, trên màn hình hiện lên chữ Anh, rồi rầu rĩ nói: “Là... của anh Tô”.
Ngụy Nhất bây giờ đành đưa điện thoại cho chị gái nhưng tiếng nhạc chuông đã kết thúc
Ngụy Trích Tiên nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiện lên dòng chữ một cuộc gọi nhỡ, đang định kiểm tra tên người gọi đên, thì chuông điện thoại lại vang lên, Ngụy Nhất giật thót cả người.
Ngụy Trích Tiên chăm chú nhìn dãy số quen thuộc, không có tên chủ nhân số điện thoại đó, run rẩy đưa tay ẩn phím nhận và bật loa ngoài, giọng điệu trầm mạnh kéo dài âm cuối của Trâu Tướng Quân lập tức vang lên:
“Đồ ngốc, muốn chết hả? Sao mãi mới nghe điện thoại thế? Anh đã về đến nhà rồi, ban nãy vừa đi uống rượu với Vĩ ở quán cách trường em không xa nên anh lái xe qua đó gửi. Này, em có đang nghe không hả?”
Ngụy Trích Tiên ậm ừ một tiếng, đầu dây bên kia lại bắt đẩu nói: “Hà hà, mặc dù chút rượu đó chẳng ảnh hưởng gì tới việc lái xe của anh, nhưng để xe ở trường của bọn em, anh thấy rất thoải mái. Đúng vị trí đỗ hôm nay, cách ký túc xá của em không xa... Đúng rồi, lần sau em đi thăm dì, đừng có ngốc nghếch chen chúc trên xe buýt nữa nhé, đó không phải là cuộc sống của con người. Khi nào có thời gian anh sẽ lái xe đưa em đi. Mai muốn đi đâu chơi? Anh đến đón. Đừng nói cho chị em biết đấy, nếu không sẽ bị người phụ nữ đó bám riết tới mức có muốn đạp đi cũng không nổi đâu. Mai anh sẽ gọi điện, rồi em lén đi ra bằng lối cửa sau...”, Trâu Tướng Quân uống rượu nên nói liến thoắng không ngừng.
Anh ta cứ nói một câu, trái tim của Ngụy Nhất lại run rẩy thêm một nhịp, còn khuôn mặt của Ngụy Trích Tiên thì tái đi đôi chút.
Ngụy Trích Tiên bỗng dồn hết sức ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất võ tan. Hai mắt cô đỏ ngầu, hằn học nhìn Ngụy Nhất, ngực phập phồng lên xuống, hơi thở gấp gáp, hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
“Chị... em... không đúng như chị nghĩ đâu... em cũng không biết tại sao anh ta lại nói với em những câu như vậy... Em đã bảo anh ta đừng gọi điện cho em nữa...”, Ngụy Nhất sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Ngụy Trích Tiên kinh ngạc nhìn Ngụy Nhất, cô em gái nhỏ hơn mình chín tuổi, đang trong độ tuổi trẻ trung, phơi phới nhất. Mặc dù Ngụy Trích Tiên chưa hề cho rằng mình đã toan về già nhưng không thể ngăn cản nổi sự hoán ngôi của cô em gái xinh đẹp, trong trắng.
Nỗi đau khổ vô tận cùng sự tuyệt vọng vô bờ ập đến với Ngụy Trích Tiên, trong suốt hơn hai mươi năm nay, lần đầu tiên cô cảm thấy cô em gái Ngụy Nhất đang đứng trước mặt này lại là mối nguy hiểm rõ ràng như vậy.
Cô bỗng trừng mắt lạnh lùng nhìn Ngụy Nhất, chậm rãi tiến lên một bước, dang cánh tay lướt qua mặt Ngụy Nhất, “bốp” một tiếng, cái tát mạnh tới nỗi má Ngụy Nhất hằn rõ năm ngón tay đỏ ửng, tiếng kêu đanh gọn mà rõ ràng, trong phòng dường như còn có thể nghe rõ tiếng vọng lại của nó.
“Chị...”, Ngụy Nhất bị tát mạnh, theo đà dúi về phía sau vài bước, cô phải bám vào bàn mới có thể đứng vững được, cảm giác má trái tê dại, sau đó là đau rát như phải bỏng. Nước mắt cô lập tức trào ra, nhìn nét mặt đẩy phẫn nộ của Ngụy Trích Tiên, vừa kinh ngạc vừa lo sợ.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Trích Tiên đánh cô.
“Ha ha ha ha!”, Ngụy Trích Tiên bỗng ngửa mặt lên cười lớn, đôi mắt đỏ ngầu lấp lánh những giọt nước mắt, tiếng cười vang đến nỗi khiến người ta nổi da gà. Sau đó cô chằm chằm nhìn Ngụy Nhất, nói từng chữ một:
“Mày không biết tại sao anh ta lại nói với mày? Mày bảo anh ta đừng gọi điện thoại cho mày sao? Cả ngày luôn giữ một bộ mặt ngây thơ trong sáng, nhưng mày đã có được thứ mà tao mong đợi suốt mười năm trời! Tao đợi anh ta gọi điện thoại cho tao một lần trong bao đau khổ, mày có biết không? Anh ta từ trước tới giờ chưa từng chủ động gọi điện cho tao! Có phải mày đang cười nhạo tao không? Có phải là mày rất đắc ý? Thứ tao muốn có được nhất nhưng mày lại không thèm ngó ngàng tới?”
Nói đến câu cuối cùng, Ngụy Trích Tiên như phát điên lên, tiếng gào thét lạc cả giọng nghe thật chói tai, giống như ma quỷ gào thét trong gió vậy.
Ngụy Nhất nhìn chị gái đang trong trạng thái mất cân bằng, cô kinh hãi đến nỗi cứ đứng ngây ra.
Ngụy Trích Tiên lúc nào cũng cao quý, nho nhã, xinh đẹp, hoàn mỹ, có mấy khi cô bị kích động mạnh và ép buộc bản thân mình tới mức nhếch nhác khổ sở như vậy đâu.
Ngụy Nhất cúi gằm mặt xuống, lặng lẽ rơi nước mắt.