Cậu ta trút hết uất ức vừa phải chịu đựng từ những hàng xóm kia lên đầu Đường Tâm Nhi: "Đường Tâm Nhi, có bản lĩnh thì chị đừng có rúc đầu như rùa rụt cổ trong đó nữa, ra đây cho tôi!"
"Mở cửa ra!"
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Đường Tâm Nhi cười lạnh một tiếng, ung dung đeo tai nghe vào rồi bắt đầu chơi game.
Dù sao Chu Diệu Tổ cũng không dám trực tiếp phá cửa, nếu cậu ta dám động thủ, chắc chắn hàng xóm xung quanh sẽ lập tức báo công an.
Hơn nữa trong nhà bây giờ cũng chẳng còn đồng nào, lỡ như cậu ta đập cửa đến hỏng mất, vậy sau này trộm vào nhà còn chẳng phải càng dễ hơn sao?
Nghĩ đến đây, Chu Diệu Tổ tức giận đá thêm một cái, rồi ngồi xuống trước cửa.
Bây giờ đang là buổi trưa, đúng lúc mặt trời lên cao nhất, chỗ bọn họ ở lại là khu vực trực tiếp đón nắng.
Chu Diệu Tổ bị nắng chiếu đến toát mồ hôi, đành phải đi đến chỗ chân cầu thang ngồi xổm xuống, hàng xóm đi qua đều nhỏ giọng bàn tán.
Cậu ta lại chẳng dám nói gì, chỉ biết ngậm một bụng ấm ức.
Chơi game trong phòng một lúc, Đường Tâm Nhi thấy hơi đói bụng bèn ra bếp tìm đồ ăn, sau đó lại quay về phòng.
Chu Diệu Tổ không ăn không uống, lại chịu cái nóng oi bức, cậu ta ngồi ở chân cầu thang đợi rất lâu, mãi đến tối, Chu Du Du mới tan làm về nhà.
Công việc của cô ta tương đối nhàn nhã, cho nên mỗi ngày cô ta đều là người về nhà sớm nhất.
Vừa mới bước tới, cô ta đã nhìn thấy một bóng đen ở chân cầu thang, Chu Du Du sợ đến mức giật nảy mình, nhịn không được nuốt nước miếng, tay vịn vào lan can cũng run lên bần bật.
Cô ta bước lên trên hai bước, nghĩ thầm nếu tên này là người đáng sợ, cô ta sẽ lập tức bỏ chạy, sau đó đi báo công an.
Ai ngờ vừa bước lên trên hai bước, cô đã nghe thấy bóng đen kia gọi mình: "Chị, có phải chị về rồi không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chu Du Du mới vơi đi nỗi lo trong lòng, cô ta vội vàng bước nhanh lên, nhìn thấy Chu Diệu Tổ vậy mà lại ở ngoài cửa, cô ta ngẩn người hỏi: "Sao em không ở trong nhà, ở đây làm gì thế? Thật là hù chết chị rồi, chị còn tưởng là có kẻ xấu ở đây!"
"Em bị con khốn Đường Tâm Nhi kia nhốt ở ngoài cửa!"
Chu Diệu Tổ trút cơn giận dữ: "Chị mau mở cửa ra cho em, em vào trong rồi nhất định phải xử lý chị ta!"
Cho dù bây giờ toàn thân không còn chút sức lực nào nhưng Chu Diệu Tổ vẫn không hề bỏ cuộc.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chu Du Du vừa thắc mắc vừa tò mò, trong lòng cô ta cũng rất oán hận Đường Tâm Nhi.
Nếu có thể mượn tay Chu Diệu Tổ cho cô một trận mà chuyện này lại không liên quan gì đến cô ta, vậy chẳng phải rất tốt sao?
Chu Diệu Tổ nghiến răng nghiến lợi: "Em bảo chị ta nấu cơm trưa cho em, chị ta không những không nấu, còn chạy vào phòng bố mẹ, có lẽ lại định đi trộm đồ, sao em có thể nhịn được nên em lập tức đi cạy cửa."
"Sau đó thì sao?" Nghe đến đây, Chu Du Du nhíu mày, trong lòng có chút không thể phản bác.
Đôi khi lời nói của em trai cô ta cũng chưa chắc là sự thật, nhưng dù cậu ta có thêm mắm dặm muối thế nào, cô ta vẫn sẽ luôn muốn đứng về phía cậu hơn.
Ai bảo Đường Tâm Nhi đáng ghét như vậy!
"Sau đó em xông vào phòng bố mẹ, để tránh chị ta trộm đồ, em đã phá cửa phòng, thế mà chị ta lại nhảy khỏi cửa sổ chạy mất."
Chu Diệu Tổ kể lại một cách sinh động: "Không ngờ em vừa về đến nhà thì chị ta đã khóa trái cửa lại, em muốn gõ cửa vào nhà, hàng xóm lại xì xầm bàn tán, em cũng đánh không lại đàn ông trong nhà hàng xóm!"