Hài tử, không trị được ngươi thì ta không phải là Tô Cẩn.
Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, Lý Tiểu và mấy nha dịch khác mặc dù bị thương nhưng cũng chỉ là thương tích ngoài da, bận rộn cả nửa đêm mới băng bó xong vết thương.
Tô Cẩn nghĩ đến vấn đề sói con hôm nay, con người và động vật nên tiếp tục duy trì nguyên tắc hòa bình chung sống, không nên làm tổn thương, bảo vệ môi trường, mới có thể hòa hợp lâu dài.
Nghĩ ngợi, nàng thế mà lại từ từ ngủ thiếp đi...
Sáng sớm thức dậy, có chút hối hận vì sự cảnh giác của mình đã giảm sút, nếu gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao, từ giờ nhất định phải luôn luôn cảnh giác mới được.
Thấy Cai bổ đầu bọn họ đang nhóm lửa nướng thịt, đương nhiên thịt nướng thơm đến mấy cũng sẽ không chia cho đám người bị lưu đày này.
Lúc này, Lý Tiểu băng bó, khập khiễng đi tới.
"Này, cái chân dê này là đầu lĩnh nhà ta cảm tạ ngươi, ăn đi!"
Lý Tiểu trong lòng không phục, công lao của mình không có, lại bị nàng chiếm tiện nghi.
Tô Cẩn nghe ra giọng điệu không tốt của Lý Tiểu nhưng vẫn hướng về phía Cai bổ đầu gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Tô Cẩn thu hồi ánh mắt, từ trong tay Lý Tiểu nhận lấy chân dê, lại lặng lẽ từ trong không gian lấy ra một con dao găm bình thường, cắt từng miếng thịt.
Một phần đưa cho mẹ chồng, một phần đưa cho Hiểu Ngọc.
Cảnh Hoằng trông thấy, mùi thịt thơm phức, nuốt nước miếng, tưởng rằng nàng sẽ theo lệ chia cho mình, tay vừa muốn đưa ra thì Tô Cẩn đã quay người đi.
Trong lòng hắn bị đả kích sâu sắc, đột nhiên có chút ngượng ngùng, nữ nhân này sao lại có thể tốt bụng như vậy.
"Xí, không cho thì thôi, ai thèm!"
Tô Cẩn sau khi nghe xong, để hắn thường xuyên xung đột với mình, bây giờ có chỗ tốt cũng không có phần của hắn. Để hắn tự mình chịu một chút thất bại, hảo hảo phản tỉnh một lát, chỉ có đi theo tẩu tử mới có thịt ăn. Hiểu Ngọc thấy nhị ca không có thịt ăn, có chút không đành lòng, vội vàng dâng miếng thịt của mình lên: "Nhị ca, chúng ta cùng nhau ăn!"
"Ta không cần, ai muốn ăn đồ do nàng ta đưa tới!"
Đang lúc xô đẩy thì thấy một đôi bàn tay lớn đưa tới, trực tiếp cướp lấy thịt của hai huynh muội: "Nếu huynh muội các ngươi đã không ăn vậy thì nhường cho các đệ đệ đi!"
Chủ nhân của đôi bàn tay lớn thế mà lại là nhị gia Mặc Anh, quả thực là không biết xấu hổ.
Cảnh Văn và Cảnh Kỳthấy quan gia tới đưa cho đại tẩu thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chân dê này, tin rằng cuối cùng sẽ rơi vào tay bọn họ.
"Cha, trong tay đại bá nương còn có, đều phải hiếu kính cho chúng con!"
Mặc Anh nghe thấy con trai mình ầm ĩ, trong nháy mắt liền đem ánh mắt đặt lên tay của đại tẩu.
"Đại tẩu, bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, ngươi cũng thông cảm một chút, nương của chúng ta còn đang ở đó chịu khổ, ngươi cũng không đành lòng chứ!"
Mặc thị vẫn luôn là người tốt bụng trong nhà, nhu nhược dễ bắt nạt, chưa bao giờ từ chối người khác, bà ngẩng đầu nhìn mẹ chồng của mình, thấy bà ta mấy hôm nay có vẻ tiều tụy, lòng mềm nhũn, liền từ từ buông tay.