Hiện tại vừa khéo có cơ hội tố cáo nàng nhưng nàng có bản lĩnh đó không? Chỉ với cái thân hình nhỏ bé kia của nàng...
"Quan gia, quan gia! Tôi tố cáo, chính miệng nàng ta thừa nhận đã giết người chôn xác. Ta đã nói sao một người sống sờ sờ lại có thể vô cớ mất tích, quả nhiên là nàng ta đã giết hại quan gia, mau trừng trị hung thủ này!"
Tô Cẩn sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía phát ra âm thanh có chút nhíu mày, quả thực có chút thất vọng.
Mặc thị nghe ra nàng dâu cố ý nói ngược, dùng để thử con trai nhưng Kim Lăng Tuyết kia sao lại đáng ghét như vậy?
Cai đầu mục vẫn luôn chú ý Tô Cẩn, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa nang và đệ phu, người hiểu chuyện nghe một chút là biết Tô Cẩn đang nói khoác, cố ý đối nghịch với đệ phu.
Ai ngờ lại có người không hiểu chuyện, lại dám vu cáo. Một roi quất xuống, trong nháy mắt Kim Lăng Tuyết đã ngã xuống.
"Á! Ta tận tai nghe thấy là nàng ta hủy thi diệt tích, quan gia sao lại đánh ta?"
Cai đầu mục lần nữa giơ roi lên, giận dữ nói: "Đầu óc ngươi chứa toàn hồ đồ à? Trẻ con ba tuổi còn biết trong khoảng thời gian này không thể giết người chôn xác, ngươi lại dám lợi dụng lên đầu lão tử."
Hiểu Li thấy vậy che mặt, không biết phải cứu vãn thế nào cho vị biểu tỷ ngực to não nhỏ này.
Lúc này, quan sai đã đến gần, đây chính là cơ hội cứu biểu tỷ, chỉ cần hắn không tìm thấy dấu vết Tô Cẩn để lại thì chứng minh nàng nói dối, người chịu trừng phạt sẽ biến thành người khác.
Mọi người đều mang tâm tư riêng chờ Lý Tiểu trả lời, hắn tiến lên dùng ánh mắt khác thường khinh thường liếc Tô Cẩn, bẩm báo: "Thối chết, thối chết! Không biết một người sạch sẽ như vậy, lại có thể kéo ra thứ ghê tởm như thế..."
Nhìn vẻ mặt khinh thường của Lý Tiểu, Tô Cẩn cười trộm.
May mà mình cẩn thận, làm trò phải làm cho trọn vẹn.
Nàng đem tương vừng lấy từ nhà bếp không gian đổ xuống đất, không cẩn thận đổ nhiều quá, liền tạo thành cảnh tượng ghê tởm mà Lý Tiểu nhìn thấy.
Trái tim treo lơ lửng của Mặc thị lập tức hạ xuống, sớm muộn gì thì bà cũng bị con dâu này dọa chết mất.
Cai đầu mục quay đầu lại, trừng mắt nhìn Kim Lăng Tuyết, nha đầu này quả thực cần phải dạy dỗ.
"Đánh nàng ta mười roi để răn đe, các ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây là đội lưu đày, không phải hậu viện để các ngươi đấu đá, từ nay về sau đều phải cúi đầu đi đường, cẩn thận lời ăn tiếng nói!"
Kim Lăng Tuyết nghe xong, sợ đến mức lăn lộn bò đến bên cạnh cô mẫu: "Cô mẫu cứu con, con không muốn bị đánh!"
Kim thị thấy cháu gái khóc lóc thảm thiết, sợ đến mức toàn thân run rẩy, có chút không đành lòng.
Bà vội tiến lên nhét một thỏi bạc vào tay Cai đầu mục: "Quan gia, trước đó đầu của đứa trẻ bị đập một cục u lớn, có chút hồ đồ, nói bậy, xin hãy ghi nợ trận đòn roi này, sau này đánh sau, miễn cho chậm trễ hành trình hôm nay."