Nàng chọn một nơi sạch sẽ và xa bọn họ nhất để ngồi xuống.
Mặc phu nhân không ngờ nàng lại bình tĩnh như vậy, không lẽ một tháng rèn luyện đã làm nàng cứng rắn hơn?
Bà được nhi tử Cảnh Hoằng đỡ ngồi xuống bên cạnh con dâu Tô Cẩn, tiếp theo là nử nhi Tiểu Ngọc, ba mẹ con vẫn có chút khoảng cách với nàng nhưng đối với người ngoài thì bốn người họ vẫn là một thể thống nhất. Mặc dù nhi tử không còn nữa nhưng con dâu vẫn là người của phòng này.
Mọi người nhìn nhau, sau một hồi mới hiểu đại phòng đã chiếm được lợi trước, sau đó chen chúc nhau giành lấy vị trí bên cạnh họ.
Đúng lúc đó, biểu tiểu thư Kim Lăng Tuyết kéo Hiểu Li vào thì chỉ còn lại một khoảng trống đủ để đặt bô.
Kim Lăng Tuyết tức giận trừng mắt, nàng ta đã vốn quen ngang ngược trước mặt Tô Cẩn, nhìn thấy Tô Cẩn chiếm một chỗ tốt, lửa giận không nguôi liền đi thẳng tới đó.
"Tô Cẩn, sao ngươi có thể chiếm chỗ tốt như vậy, không thấy ta và Hiểu Li không có chỗ ngồi sao, ngươi đứng dậy nhường chỗ cho chúng ta?"
"Dựa vào đâu?"
"Ngươi có hiểu trọng già thương trẻ không? Ngươi không thấy Hiểu Li không có chỗ ngồi sao?"
Tô Cẩn ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, giả vờ khó xử, nàng suy nghĩ một chút rồi nhường ra một chỗ: "Được rồi, vì chúng ta đều là người một nhà, vậy thì ngồi đi!"
Kim Lăng Tuyết cảm thấy mình vẫn rất có uy nghiêm, ra ngoài thì nàng vẫn phải khom lưng nhường nhịn mình.
Nhưng đợi một lúc cũng không thấy Tô Cẩn đứng dậy, nàng ta đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng.
"Ngươi đứng dậy đi chứ?"
Tô Cẩn chậm rãi đáp: "Ta đã nhường rồi, Hiểu Li có thể ngồi xuống mà?"
"Còn ta thì sao?"
"Ngươi không phải người nhà họ Mặc, dựa vào đâu mà ta phải nhường ngươi?"
"Ngươi..."
"Biểu tỷ thôi đi, ta thấy chỗ của đại bá mẫu cũng không rộng lắm, chúng ta vẫn ngồi chỗ khác đi!"
Hiểu Li hiểu chuyện vừa kéo vừa lôi biểu tỷ mình đi chỗ khác.
Kim Lăng Tuyết cảm thấy mất hết mặt mũi trước bao người, nhưng nhớ lại dáng vẻ thô lỗ của nữ nhân kia thì cũng không dám trêu chọc.
Đi theo bậc thang đến chỗ để bô, nghĩ đến thứ bẩn thỉu như vậy đặt bên cạnh mình, nàng ta bịt miệng nôn khan...
Tô Cẩn nghĩ trên đường lưu đày chắc chắn sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, cho nên bây giờ phải giữ gìn sức lực mới có thể đối diện với những khó khăn phía trước.
Ngay lúc Tô Cẩn nhắm mắt dưỡng thần, có một bàn tay từ từ bò lên…
Trời đất ơi! Có nhầm lẫn gì không, bọn trộm cắp lại ngang ngược đến thế sao? Trộm cắp đến tận ngục giam của nha môn, không sợ bị bắt tại trận?