Tại sao cô ngày nào cũng phải ở nhà trông coi cửa hàng, còn em trai cô thì ngày nào cũng đi chơi? Từ khi thi đại học xong, nửa tháng nay đều là cô ở nhà trông coi cửa hàng, cũng đến lượt Hứa Tuấn Văn rồi.
Ngô Quế Phân lẩm bẩm gì đó bên ngoài, cô không nghe rõ, cũng lười nghe, kéo chăn trùm đầu, trở mình ngủ tiếp.
Lần này cô ngủ một mạch đến tận một giờ chiều. Hứa Thanh Lăng bị đau đánh thức, là bởi lúc trở mình vô tình đè lên ngón tay.
Mười ngón tay sưng vù lên như củ cà rốt nhỏ, cô phải nhanh chóng đến chỗ bác sĩ Ngũ trong làng để xử lý.
Hứa Thanh Lăng lấy một đôi giày thể thao mới tinh từ trên kệ trong phòng đi vào, loại giày đá bóng có dây chun này không đáng mấy đồng, có thêm một đôi hay mất một đôi Ngô Quế Phân cũng sẽ không để ý.
Nghĩ cũng đúng, những thứ đáng giá làm sao có thể để trong phòng cô? Những mặt hàng có giá trị trong siêu thị đều đã bị Ngô Quế Phân khóa lại từ lâu.
“Mẹ từ sáng đến giờ chưa được uống miếng nước nào, con thì ngủ ngon lành!” Ngô Quế Phân bận rộn từ sáng sớm đến giờ, trong lòng bực bội, miệng càm ràm không ngừng: “Nghỉ hè cũng không biết phụ giúp gia đình, bố con sáng sớm đã đi lấy hàng rồi, mẹ chỉ có một đôi tay, trong ngoài…”
Trước đây khi nghe những lời này, Hứa Thanh Lăng đau lòng vô cùng, bây giờ trong lòng không hề dao động. Cô vẫn bình tĩnh đánh răng.
Chiếc máy giặt cũ kỹ đặt cạnh chân tường bên ngoài vẫn đang kêu ầm ầm. Căn nhà năm tầng nhà họ Hứa, mười mấy phòng, cô lại không có lấy một chiếc giường, chiếc máy giặt cũ kỹ này đặt đâu không đặt, lại cứ phải đặt cạnh cái kho chứa đồ nơi cô ngủ.
Năm lớp mười hai phải ôn thi, nửa đêm đói bụng học bài, cô cũng chẳng có lấy một miếng bánh quy nào để lót dạ. Đến khi Hứa Tuấn Văn học lớp mười hai, mì tôm và bánh mì gà chất thành thùng trong phòng cậu.
Những hình ảnh đã bị chôn vùi sâu trong ký ức ùa về trước mắt, nghe Ngô Quế Phân vẫn còn lẩm bẩm nói cô không hiểu chuyện, cơn giận của Hứa Thanh Lăng bùng lên, ném cái cốc men sứ trong tay lên bệ cửa sổ, lạnh lùng nói: “Sao con không phụ giúp gia đình? Mấy ngày sau khi thi xong, ngày nào con cũng ở nhà trông coi cửa hàng. Còn Hứa Tuấn Văn thì ngày nào cũng đi chơi game! Có việc gì cũng chỉ biết gọi con, Hứa Tuấn Văn không có tay sao?!”
Đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời lại dám cãi lời mình, Ngô Quế Phân cứng họng không nói nên lời.
Mấy hôm nay có kết quả thi đại học, con gái thi đỗ ngành Mỹ Thuật của đại học Cửu Giang, Ngô Quế Phân bàn bạc với chồng, con gái thứ hai không phải là người có năng khiếu học hành, tốn mấy chục nghìn học cao đẳng, thật sự không đáng, chi bằng sớm ra ngoài đi làm. Gia đình có cơ ngơi lớn như vậy cần người phụ giúp.
Vì chuyện này, mấy hôm nay con gái thứ hai vẫn luôn giận dỗi.
Ngô Quế Phân hoàn hồn lại: “Sáng sớm con giận dỗi với mẹ làm gì! Tính tình em con vậy mà dọn dẹp được sao?! Con gái lớn vậy rồi, con không thấy xấu hổ chút nào sao, con xem nhà cửa có chỗ nào đặt chân…”
Hứa Thanh Lăng mất kiên nhẫn ngắt lời bà: “Tính tình của Hứa Tuấn Văn không phải là do mẹ nuông chiều mà ra sao!”
Ngô Quế Phân bị con gái chặn họng đến mức mặt mày tái mét, nghĩ đến mấy ngày nghỉ này cô đúng là vẫn luôn ở nhà trông coi cửa hàng, giọng điệu bất giác dịu xuống: “Con bé này sáng sớm ăn phải thuốc súng à?! Cái này cũng không muốn làm, cái kia cũng không muốn làm, con muốn mẹ mệt chết sao!”
Hứa Thanh Lăng không để ý đến bà, soi gương chải tóc. Cô gái trong gương hai má ửng hồng, trong đôi mắt là vẻ ngây ngô, không biết phòng bị.
Hóa ra hồi trẻ mình trông như vậy, Hứa Thanh Lăng ngây người nhìn đôi mắt đó, hồi lâu mới hoàn hồn lại, quay sang cười khẩy với Ngô Quế Phân: “Con thương bố mẹ, bố mẹ có thương con không! Hứa Tuấn Văn không thi đỗ cấp ba, bố mẹ bỏ tiền cho nó đi học. Bây giờ con thi đỗ rồi, bố mẹ lại không cho con đi học! Còn nói bố mẹ không trọng nam khinh nữ, lừa ai chứ! Bố mẹ không cho con học đại học cũng được, sau này Hứa Tuấn Văn cũng đừng hòng học!”
Lần đầu tiên bị con gái chỉ thẳng mặt nói “trọng nam khinh nữ”, Ngô Quế Phân tức đến mức môi run lên, mặt mày tái nhợt nhìn con gái bỏ đi xuống lầu không thèm quay đầu lại.
Hứa Thanh Lăng không đến bệnh viện lớn đối diện, mà đi thẳng đến phòng khám của bác sĩ Ngũ. Người làng Sồi đều vậy, bình thường đau ốm vặt đều quen đến phòng khám gần nhà để khám.
Bác sĩ Ngũ mở băng gạc trên ngón tay cô ra, giật mình: “Cháu làm sao thế này, ngón tay bị thương nặng vậy?”
Hứa Thanh Lăng chỉ có thể nói dối là mình bị ngã xuống hố. Bác sĩ Ngũ cầm cây nhíp, vẻ mặt nghi ngờ, ngã xuống hố gì mà lại bị thương như thế này?
Hỏi vài lần thấy cô không nói, ông ấy cũng không hỏi nữa. Rửa sạch vết thương cho cô, bôi thuốc, băng bó lại.
Thấy cô đau quá, bác sĩ Ngũ kê cho cô vài viên thuốc giảm đau.
Ra khỏi phòng khám, chiếc ghế dài lúc nãy còn đầy người giờ đã trống trơn. Ánh nắng chói chang khiến người ta hoa mắt, Hứa Thanh Lăng nheo mắt, đụng phải một người đàn ông trung niên.
“Chú Uyển.”
Mặt phải của Uyển Thụ Bằng sưng vù, một mảng bầm tím, nhìn thấy Hứa Thanh Lăng, ông ta che mắt cười gượng: “Thanh Lăng à, nghe Uyển Nguyệt nói cháu thi đỗ hệ cao đẳng đại học Cửu Giang, cháu định thế nào? Định ôn thi lại hay là đi học đại học?”
Uyển Thụ Bằng là bố của Uyển Nguyệt, cũng là giáo viên ngữ văn hồi cấp hai của bọn cô.
Hứa Thanh Lăng giả vờ như không thấy vết bầm trên mắt ông ta: “Cháu định đi học đại học.”
Uyển Thụ Bằng cười nhếch mép: “Cao đẳng ở đại học Cửu Giang có gì mà học? Uyển Nguyệt thi đỗ đại học chính quy đại học Cửu Giang, chú còn định cho nó ôn thi lại một năm, rồi thi đại học ở Thượng Hải. Không bằng cháu với Uyển Nguyệt đến Giang Khoa ôn thi lại, học phí miễn phí, còn được thưởng tiền!”