Nhìn cô bé ướt sũng cả người, như vừa được vớt lên từ dưới nước, Phó Quyên lẩm bẩm: “Con bé này, ngoài trời mưa cũng không lớn, sao cháu lại ướt hết cả người thế này?”
Cháu gái nhỏ đến vào giờ này, Hứa Đức Hữu cũng rất bất ngờ: “Có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không?”
Nơi ở của chú thím ở khu biệt thự Tử Kim Sơn, hồi nhỏ Hứa Thanh Lăng chỉ đến vào dịp Tết, dựa vào ấn tượng còn sót lại trong đầu, cô mới tìm được đến đây, lúc này vừa mệt vừa khát.
Phó Quyên thấy cháu gái mặt mày tái nhợt, toàn thân ướt sũng, lại còn thở hổn hển, vội vàng rót cho cô một ly nước ấm, rồi tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho cô thay.
Sự lo lắng trên mặt của chú thím khiến Hứa Thanh Lăng hoàn toàn bĩnh tĩnh lại, cô hòa hoãn lại cảm xúc, ngồi xuống kể lại chuyện bố mẹ không chịu chi tiền cho cô đi học.
Hứa Đức Hữu là người đầu tiên trong nhà họ Hứa tốt nghiệp đại học danh tiếng, hồi đi học thành tích rất tốt, thời đại học lại càng là nhân vật làm mưa làm gió ở trường. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông ấy không chọn tiếp tục học lên cao, cũng không theo làn sóng xuống biển lập nghiệp, mà vào một trường trung học làm giáo viên vật lý.
Vì là giáo viên, Hứa Đức Hữu rất quan tâm đến việc học hành của thế hệ sau. Cháu gái ông ấy từ nhỏ đã không nổi bật như chị gái, có thể thi đậu đại học của trường đại học Cửu Giang, chứng tỏ con bé cũng đã cố gắng hết sức.
Hơn nữa, theo ông ấy được biết, ngành Mỹ Thuật của đại học Cửu Giang cũng không hề yếu kém. Ngay cả sinh viên cao đẳng khi ra ngoài xã hội cũng rất được săn đón ráo riết.
Nghe cháu gái nói xong, Hứa Đức Hữu rất tức giận: “Thật quá đáng! Dù có tiếc tiền đến mấy, cũng không thể không cho con cái đi học! Đây chẳng phải là hủy hoại tương lai của con cái sao!”
Anh chị ông ấy là người như thế nào, ông ấy rõ hơn ai hết, năm đó vì muốn sinh con trai, đã nhẫn tâm gửi con gái lớn Hồng Giao xuống quê để trốn tránh chính sách kế hoạch hóa gia đình. May mà Hồng Giao tự thân phấn đấu, thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, tốt nghiệp rồi ở lại đó luôn.
Vợ chồng Hứa Đức Mậu chỉ sinh được một đứa con trai, bây giờ đang học cấp hai, đang tuổi nổi loạn.
Khác với chồng chỉ xuất thân từ gia đình bình thường trong làng đô thị, gia thế nhà Phó Quyên tốt hơn rất nhiều. Nhà họ Phó có bối cảnh liên quan ngành công chức, bản thân Phó Quyên cũng công tác trong ngành công an, ngày thường đối xử với con trai cũng rất nghiêm khắc.
Nhìn cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà ấy lại không thể nghiêm khắc nổi, nắm lấy tay Hứa Thanh Lăng vỗ nhẹ, dịu dàng nói: “Chuyện này nếu thím và chú cháu đã biết thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hôm nay đã muộn rồi, cháu về trước đi, kẻo bố mẹ cháu lo lắng.”
Hứa Đức Hữu không ngờ vợ mình lại nhanh chóng bày tỏ thái độ như vậy, lông mày đang nhíu chặt lập tức giãn ra, dặn dò cháu gái: “Cháu cứ giữ kỹ giấy báo nhập học. Chuyện bố mẹ cháu, chú sẽ nói. Yên tâm đi, chú sẽ không để cháu không được đi học đâu!”
Hứa Thanh Lăng hôm nay đến đây chính là vì câu nói này. Kiếp trước, chịu ảnh hưởng của bố mẹ, ban đầu cô không thân thiết với gia đình chú thím. Năm đó chú nghe nói cô thi đậu cao đẳng mà không được đi học, liên tục bày tỏ sự tiếc nuối đứt ruột. Thấy cô ngày ngày ở nhà phụ giúp trông coi siêu thị, thím còn giới thiệu cô đến công ty của Thẩm An Ngô làm việc.
Cô biết trong chuyện học đại học này, người thực sự quyết định là bố cô. Hứa Đức Mậu là người cố chấp bảo thủ, những năm nay làm ăn thuận buồm xuôi gió, cũng chỉ có lời nói của em trai em dâu là ông mới nghe lọt tai một hai câu. Nếu không có em trai em dâu, một người buôn bán nhỏ lẻ ở làng đô thị như ông làm sao có thể bấu víu quan hệ với nhà họ Phó, nhà họ Thẩm?
Hơn nữa, mảnh đất nhà họ Hứa, nói cho cùng, có một nửa là của Hứa Đức Hữu. Người trong làng sau lưng đều nói Hứa Đức Mậu chiếm hời của em trai, lâu dần, trong lòng Hứa Đức Mậu cũng không thoải mái, cảm thấy tự dưng thua kém em trai.
Đã nói hết những gì cần nói, Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ, cô đứng dậy: “Chú thím, vậy cháu về trước đây.”
Hứa Đức Hữu lấy một chiếc áo khoác từ trên ghế sô pha khoác lên người: “Đã muộn rồi, chú đưa cháu ra cổng khu biệt thự, gọi xe cho cháu.”
Hứa Thanh Lăng lẽo đẽo đi theo sau chú, khu biệt thự này là khu nhà cao cấp, để cô tự tìm đường ra cổng, thật sự là khó chắc sẽ không bị lạc.
Phó Quyên đang định đứng dậy tiễn cháu gái thì điện thoại bàn phía sau lưng vang lên những hồi chuông dồn dập, bà ấy quay người lại nhấc máy.
Hứa Thanh Lăng nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ lo lắng, không lâu sau liền nghe thấy thím hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy An Ngô sao? Đã liên lạc với các đồn công an khác chưa…”
Tim Hứa Thanh Lăng hoảng lên – Thẩm An Ngô?
“Bên nhà thím cháu có chút chuyện, đợi mấy hôm nữa xong việc, chú và thím cháu sẽ đến nói chuyện với bố cháu.”
Hứa Đức Hữu đưa Hứa Thanh Lăng đến cổng khu biệt thự, dặn dò vài câu, lấy trong túi ra hai trăm đồng nhét vào tay cô, giơ tay gọi một chiếc taxi, còn không quên dặn tài xế đưa cô về làng Sồi.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, có lẽ vì là ca đêm nên lái xe không vội vàng. Hứa Thanh Lăng ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh đêm bên ngoài, những hình ảnh nằm sâu trong ký ức lại mạnh mẽ ùa về.
Kiếp trước, vào đêm hôm đó, cuối cùng cô đã không làm chuyện dại dột, một mình ngồi bên bờ sông khóc đến nửa đêm, rồi gục trên tảng đá ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau về nhà, bố mẹ cô thậm chí còn không phát hiện ra cô đã ở ngoài cả đêm.
Sống hơn ba mươi năm, điều Hứa Thanh Lăng giỏi nhất chính là tự lừa dối bản thân. Cho dù là đối với bố mẹ, hay là đối với Thẩm Loan.
Kiếp trước, cô si mê Thẩm Loan, theo đuổi anh ta nhiều năm. Sau khi kết hôn với anh ta, cô mới biết anh ta có một nàng thơ khó quên.
Mặc dù không biết người đó là ai, nhưng cô tự an ủi mình rằng, nàng thơ đều là chuyện quá khứ, chỉ cần sau này sống tốt với Thẩm Loan là được.
Năm thứ năm cô kết hôn với Thẩm Loan, cô bạn thân Uyển Nguyệt ly hôn, đưa con chuyển đến ở cạnh nhà cô. Khoảng thời gian đó tâm trạng Thẩm Loan không tốt, ngày càng trở nên u ám và nóng nảy, không lâu sau liền đề nghị ly hôn.
Hứa Thanh Lăng tìm mọi cách cũng không thể níu kéo, đành phải để anh ta tự do.
Lúc ly hôn, Thẩm Loan nói công ty những năm nay vẫn luôn trong tình trạng nợ nần, chỉ có thể cho cô căn nhà đã mua lúc kết hôn.
Hứa Thanh Lăng đồng ý, bình thường cô không mua túi xách cũng không mua trang sức, ham muốn vật chất không cao.
Sau khi ly hôn, Hứa Thanh Lăng bán nhà, đến thành phố khác sinh sống. Một tháng sau, cô phát hiện mình mang thai. Hai vạch đỏ tươi trên que thử thai, như cứa vào tim cô.
Ông trời thật biết đùa. Sau khi kết hôn với Thẩm Loan, anh ta bận rộn công việc, hai người không gần gũi nhiều. Cô vẫn chưa mang thai, Thẩm Loan dường như cũng không muốn có con.
Không ngờ đến lúc ly hôn, lại mang thai.
Đắn đo mấy ngày, cô đã nghĩ thông – đứa trẻ nên được sinh ra với tình yêu thương và sự mong đợi của bố mẹ. Một tuần sau, cô đi phá thai.
Ngày tháng trôi qua, vết thương lòng do cuộc ly hôn dần dần lành lại.
Cho đến nửa năm sau, Hứa Thanh Lăng thấy Thẩm Loan trên tivi, đầy phấn khởi tuyên bố công ty làm ăn phát đạt, dự định niêm yết trên sàn chứng khoán Mỹ. Người phụ nữ tươi cười như hoa đứng bên cạnh anh ta không ai khác chính là cô bạn thân Uyển Nguyệt của cô.
Hứa Thanh Lăng không dám tin vào mắt mình, nằm mơ cũng không ngờ nàng thơ trong lòng của Thẩm Loan lại chính là người bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của cô. Bọn họ đã lén lút qua lại sau lưng cô từ bao giờ.
Để khỏi phải chia tài sản hoặc chia ít lại cho cô, lúc ly hôn, Thẩm Loan còn giấu giếm tình hình kinh doanh của công ty.
Đồng thời bị hai người thân thiết nhất phản bội, cảm giác đó thật khó diễn tả.
Khoảng thời gian đó, cô nằm một mình trong căn nhà thuê, nghĩ đến cuộc sống bế tắc của mình, nghĩ đến đứa con đã mất, nghĩ đến hai khuôn mặt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngũ tạng lục phủ như bị một con dao vô hình cào xé, đau đớn đến mức cuộn tròn người lại, cả đêm không ngủ được.
Cô cố gắng xóa bỏ đoạn ký ức này khỏi đầu, hàng ngày vẫn đi làm ở siêu thị như bình thường, nhưng một góc nào đó trong tim luôn có một cơn đau âm ỉ, khi cô đưa tay sắp xếp hàng hóa, khi cô cúi xuống nhặt thùng giấy, nước mắt lại không kìm được tuôn rơi.
Vô số lần tự nhủ phải nghĩ thoáng, kiếp này cô là người duyên phận nhạt nhòa, duyên phận bố mẹ nhạt, duyên phận vợ chồng mỏng, duyên phận con cái cũng vậy.
Nhưng cơn giận dữ trong lòng vẫn không thể tiêu tan…
Dựa vào cái gì cô lại bị tổn thương, bị sỉ nhục như vậy?
Dựa vào cái gì bọn họ có thể điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra?
Dựa vào cái gì… Sau này cô đã hiểu ra, bởi vì anh ta là cháu đích tôn nhà họ Thẩm, bởi vì anh ta là CEO đời tiếp theo của Viễn Tinh.
Cũng bởi vì anh ta chắc chắn rằng cô không thể làm gì được anh ta.
…
Hai tay Hứa Thanh Lăng đang đặt trên đầu gối vô thức siết chặt, cô nghĩ đến giọng nữ trong điện thoại lúc nãy.
Giọng nói đó dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra, là mẹ chồng cô, Phó Cần.
Từ trước đến nay, người nắm quyền điều hành tập đoàn Viễn Tinh là chú út của Thẩm Loan, Thẩm An Ngô. Anh hơn Thẩm Loan mười hai tuổi, từ năm hai mươi sáu tuổi đã bắt đầu làm tổng giám đốc của Viễn Tinh.
Ban đầu, Thẩm Loan căn bản không có cơ hội tiếp quản vị trí CEO của Viễn Tinh, ai ngờ Thẩm An Ngô bị bắt cóc, thân thể bị tàn phế.