Trùng Sinh Tôi Quyết Nhường Chồng Cho Trà Xanh

Chương 22: Đáng tiếc cho anh chàng đẹp trai

Trước Sau

break

 

May mà tầm thời buổi này việc kiểm tra chứng minh thư khi thuê phòng khách sạn chưa nghiêm ngặt, cô vẫn chưa làm chứng minh thư, vừa rồi là dùng của Tào Tư Thanh.

Tào Tư Thanh nhảy cẫng lên vì vui sướng, chuyện bị Hà Cảnh Huy trêu chọc đã sớm bị ném ra sau đầu. Hứa Thanh Lăng thấy cô ấy vui vẻ như vậy, cũng che miệng cười, sự tươi trẻ của thiếu nữ lập tức xua tan vẻ u ám tích tụ trên lông mày mấy ngày nay.

Thẩm An Ngô ngồi ở đằng kia, nhìn cô gái đang ở cách đó không xa, mái tóc dài, làn da trắng còn lưu lại dấu vết cháy nắng. Cổ tay và mắt cá chân mảnh khảnh dường như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy, khó có thể tưởng tượng thân thể mảnh mai thế lại ẩn chứa năng lượng dồi dào vậy.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng anh lại nằm mơ, mơ thấy những gì đã trải qua đêm hôm đó.

Anh chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp. Sự trùng hợp quá mức khớp nhau đêm hôm đó khiến anh kìm nén bản thân không đi tìm hiểu đáp án.

Anh chỉ biết cô không phải người của Vĩnh Hải, vậy là đủ rồi.

Thẩm An Ngô đánh giá cô từ đầu đến chân, một lần nữa xác nhận trước đêm hôm đó anh chưa từng gặp cô.

Cô vẫn mang đôi giày thể thao màu trắng như hôm đó, nhìn có vẻ là mới mua.

Thẩm An Ngô đột nhiên hơi hối hận, dù sao anh cũng nên trả lại cô một đôi giày.

Tào Tư Thanh đeo ba lô lên, nghĩ đến người đàn ông què mà mình vừa nhìn thấy. Thật đáng tiếc, đẹp trai như vậy mà lại què.

Cô không nhịn được muốn chia sẻ phát hiện này với Hứa Thanh Lăng, vội vàng dùng tay huých huých cô, ra hiệu cho cô nhìn người đàn ông cách đó không xa.

Hứa Thanh Lăng bị cô huých mấy cái, nhìn theo hướng cô chỉ. Là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, tay anh đặt thoải mái trên tay vịn bằng thép không gỉ, ánh kim loại lạnh lẽo làm nổi bật đôi tay gầy guộc, thon dài. Nhìn lên trên, là chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, chất liệu trông rất đẹp, riêng khuy măng sét không hiểu sao có chút quen mắt.

Khi đôi mắt dời đến khuôn mặt người đàn ông, Hứa Thanh Lăng đờ người ra.

????!!!

Không phải chứ? Cái đêm đó, cô liều mạng đào đất, kéo anh ra khỏi hố, chân anh vẫn bị tàn phế sao?!

Ánh mắt Thẩm An Ngô chạm phải ánh mắt cô, thấy sắc mặt cô trắng bệch như nhìn thấy ma giữa ban ngày, lông mày hơi nhíu lại, anh đáng sợ đến vậy sao?

Anh đang định đẩy xe lăn lại gần thì điện thoại trong túi reo lên, là cháu trai gọi đến.

Thẩm An Ngô bắt máy đưa lên tai, ánh mắt vẫn dõi theo cô gái kia. Cô vội vàng đeo túi lên, kéo bạn mình đi, trông bóng lưng có cảm giác như đang chạy trốn.

Cháu trai vừa mới học xong cấp ba, hiển nhiên không có chuyện gì quan trọng, cậu nhóc hỏi thăm sức khỏe của anh, sau đó ấp úng hỏi anh, cậu và các bạn học đang đi chơi gần đây, tối nay có thể dẫn các bạn đến Thúy Cốc ở không.

Thẩm An Ngô nói một tiếng "Được” và cúp điện thoại. Lại ngẩng lên nhìn, cô gái kia đã biến mất.

...

Tào Tư Thanh bị Hứa Thanh Lăng kéo lên lầu. Phòng khách sạn rất sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh, có một loại cảm giác cao cấp khiêm tốn, vừa vào cửa cô ấy đã đi tham quan khắp nơi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng tán thán.

Hứa Thanh Lăng ngồi thừ người trên giường, đầu óc ong ong, trái tim cứ như rơi xuống vực sâu.

Chẳng lẽ đây chính là số phận? Dù là kiếp trước hay kiếp này, Thẩm An Ngô đều không thoát khỏi số phận tàn tật.

Kiếp trước sau khi Thẩm An Ngô bị tàn tật, tinh thần anh xuất hiện vấn đề, Thẩm Loan thay thế chú mình trở thành CEO của Viễn Tinh, sự nghiệp từng bước đi đến đỉnh cao.

Viễn Tinh là do Thẩm Hưng Bang và Thượng Huệ Lan cùng nhau sáng lập, Thượng Huệ Lan đã sớm chuyển 49% cổ phần dưới danh nghĩa của mình cho con trai. Mặc dù Thẩm Hưng Bang nắm giữ hơn một nửa cổ phần của Viễn Tinh, nhưng trên thực tế ông chỉ có 40%, 11% còn lại được chia cho con trai cả Thẩm Thiệu Chu, và những người anh em đã cùng lão gây dựng sự nghiệp.

Nếu không phải tinh thần Thẩm An Ngô có vấn đề, Thẩm Loan căn bản không có cơ hội.

Hứa Thanh Lăng không nhịn được cắn chặt môi dưới.

...

Tào Tư Thanh vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, không chú ý đến sự khác thường của bạn mình.

Cô ấy ôm chầm Hứa Thanh Lăng, không nhịn được chia sẻ buổi xem mắt mà mình vừa nhìn thấy: "Cậu đoán mình vừa nhìn thấy ai ở đại sảnh không? Mình nhìn thấy chị gái của Triệu Tử Bối! Cô ấy vừa xem mắt với người đàn ông bị què chân đó. Lúc đầu mình không chú ý chân người đàn ông đó bị tật, mình còn nghĩ hai người họ rất xứng đôi."

Tào Tư Thanh thở dài: "Đáng tiếc quá! Anh ta đẹp trai thật!"

Vừa nói, cô vừa dùng tay khoa tay múa chân: "Đường nét khuôn mặt đó thật tuyệt vời!"

Chị gái của Triệu Tử Bối? Trong đầu Hứa Thanh Lăng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ rất nhanh nhẹn, buột miệng nói: "Tính cách cũng khá tuyệt."

Thẩm An Ngô vừa rồi rất có thể đã nhận ra cô rồi. Nếu anh ta tìm đến, cô phải giải thích thế nào về việc đêm hôm đó cô xuất hiện ở đó? Anh ta sẽ không nghĩ cô là đồng bọn với đám người bắt cóc anh ta chứ?

Tâm trạng Hứa Thanh Lăng lúc này rất tệ, biết vậy đã không làm chuyện thừa thãi, không những không thay đổi được gì, còn tự chuốc lấy phiền phức. Cô thật sự không ngờ Thẩm An Ngô lại đến Thúy Cốc, Tập đoàn Viễn Tinh có rất nhiều bất động sản, nhưng người trong nội bộ đều biết, Thẩm An Ngô xưa nay không ở khách sạn của nhà mình.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc