Mục Nhung hiển nhiên không ngờ sẽ gặp Khương Huệ ở đây, bước chân chậm lại, không suy nghĩ nhiều liền trách mắng: “Sao nàng lại đến đây? Bản vương bảo nàng đừng đi lung tung mà, nàng còn đi xa như vậy?” Lại lạnh lùng nhìn những hộ vệ kia: “Các người không biết ngăn cản vương phi sao, trở về ta sẽ trừng phạt các ngươi!”
Khương Huệ đi tới, nhẹ giọng nói: “Sao điện hạ lại ôm Vệ ŧıểυ thư?”
“Lẽ nào để hộ vệ ôm? Nàng ta đã chịu thay bản vương một mũi tên.” Mục Nhung cúi đầu nhìn Vệ Linh Lan, thấy mặt nàng càng ngày càng trắng, lại đi nhanh hơn, “Bản vương không muốn nợ nàng ta một mạng.”
“Thiếp đi theo nàng ta tới đây.” Khương Huệ thấy Mục Nhung ôm Vệ Linh Lan, trong lòng hết sức tức giận, nàng tuyệt đối không thể để Vệ Linh Lan thực hiện được mưu đồ, nàng đưa tay ra nói: “Để thiếp ôm nàng ta cho, nam nữ thụ thụ bất thân, dù nàng ta chắn thay điện hạ một mũi tên cũng không được, về sau nàng ta còn phải lấy chồng nữa.”
Nàng đưa tay qua đây, dừng ở sau lưng Vệ Linh Lan: “Nàng ta tương đương đối gầy, thiếp ôm được.”
Thời điểm mấu chốt thế này còn giành việc ôm người với hắn. Mục Nhung dở khóc dở cười, đây là muốn giết chết Vệ Linh Lan?
So với Vệ Linh Lan, sắc mặt nàng hình như cũng không được tốt lắm, hắn chợt nhớ tới nàng đã từng nói Vệ Linh Lan sẽ là kẻ thù của nàng cả đời này. Là kẻ thù của nàng! Thảo nào nàng không muốn thấy mình ôm nàng ta.
Lúc này, thái tử từ phía sau vội vã chạy tới, mặt mày hoảng loạn nôn nóng: “Nghe nói Linh Lan bị thương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại đến đây?”
Hắn đến gần, thấy Vệ Linh Lan trong lòng Mục Nhung tựa như cành hoa úa tàn, không chút sức sống, hắn không kìm lòng được đưa tay chạm vào mặt nàng nhưng giữa đường thì thu tay lại, thở dài: “Nhanh để thái y xem đi.”
Mục Nhung liếc nhìn hắn, trên mặt hắn đau lòng không che giấu được, dường như hận không thể chịu thay nàng.
Hắn bước chậm đến, bỗng nhiên đưa Vệ Linh Lan sang: “Đại ca ôm nàng đi, đệ mệt quá. Nhưng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, lại chậm trễ nữa thì e rằng Vệ nhị ŧıểυ thư có thể sẽ chết, trên mũi tên có độc, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Thái tử không hề nghĩ ngợi nhiều, liền nhận lấy, vội vàng chạy đi.
Khương Huệ thở phào nhẹ nhõm. Sự buồn bực trên mặt nàng lập tức biến mất, nếu vừa rồi là trời đổ mưa dầm thì giờ là trời xanh nắng ấm.
Khương Huệ ngẩn ra, mặt hơi ửng đỏ: “Điện hạ nhìn ra rồi ư?”
“Sao không nhìn ra, nàng biểu hiện quá rõ ràng. Nàng hận nàng ta đến vậy à?”
Cũng chỉ là giấc mộng mà thôi, có thể báo trước thì cũng chỉ là mộng, vậy mà nàng lại hận Vệ Linh Lan như vậy. Giờ đây Mục Nhung đã hiểu, nếu nàng có cách giết Vệ Linh Lan, chắc chắn sẽ sử dụng không chút do dự.
Khương Huệ đi lên khoác tay hắn, nói nhỏ: “Chính là hận, nàng ta muốn giết thiếp, nàng ta cũng muốn gả cho chàng.”
Mục Nhung híp mắt lại.
Khương Huệ ngẩng đầu nhìn hắn: “Trải qua chuyện này, điện hạ sẽ lấy nàng ta sao?” Trong mắt nàng ngập tràn lo lắng.
“Nói ngốc nghếch gì đó, bản vương đã có thê tử, sao có thể cưới nàng ta?” Mục Nhung đưa tay sờ đầu nàng, “Việc này lát nữa sẽ nói sau, giờ nàng đến Thái y viện xem một chút đi, bản vương còn chút chuyện phải xử lý.” Hắn xoay người định rời đi.
Đi được hai bước, hắn quay đầu lại: “Lần này nàng phải nghe lời, không được đi lung tung, thích khách vẫn còn ở trong vườn đấy.”
Khương Huệ vội vàng gật đầu: “Vâng, điện hạ cũng phải cẩn thận, bây giờ cũng không có…” Nàng bỗng ngừng lại, lúc này mới cảm thấy thật sự nguy hiểm, “Chỉ sợ bọn họ đang nhắm vào điện hạ.”
Nàng nói ra lời này, lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trước kia cứ nghĩ là hành thích hoàng thượng, cuối cùng thiếu chút nữa Mục Nhung bị thương. Hèn gì Vệ Linh Lan lại xuất hiện ở đây, bởi vì nàng ta biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện này!
Nhưng kiếp trước Mục Nhung vẫn rất tốt, rõ ràng nếu không có Vệ Linh Lan, hắn cũng sẽ không chết, có lẽ chỉ bị thương.
Không không, hắn bị thương nhưng chữa khỏi nên Vệ Linh Lan mới dám dùng khổ nhục kế thế này. Nàng ta biết độc này có thể chữa được!
Nhưng dù vậy, Mục Nhung cũng không có thể nào lấy nàng ta!
Hắn đã có vương phi.
Mà thân phận Vệ Linh Lan như vậy, cũng sẽ không thể làm thiếp.
Rốt cuộc…
Khương Huệ đứng ở đó, một hơi lạnh từ trong lòng từ từ xông tới. Nàng bước nhanh tới, ôm chặt lấy cánh tay Mục Nhung: “Thiếp đi cùng với chàng!” Giọng nói có hơi run rẩy.
Mục Nhung giật mình: “Nàng làm sao vậy?”
“Thiếp không nói rõ được, cũng chưa từng mơ thấy, nhưng thiếp có cảm giác… sẽ có chuyện gì đó xảy ra.” Ánh mắt nàng ngân ngấn nước, dường như chực trào ra, “Điện hạ, nếu thiếp đoán không sai thì có khả năng hôm nay thiếp sẽ chết.”
“Nói bậy bạ gì đó.” Mục Nhung không hề bị sự hoảng sợ của nàng làm ảnh hưởng, “Có bản vương ở đây, làm sao nàng chết được?” Nhưng hắn cũng không ngăn nàng đi theo mình, đưa tay dắt nàng, nhẹ giọng nói, “Đột nhiên trở nên nhát gan như vậy, thật không giống nàng.”
Bàn tay hắn to lớn ấm áp, làm cho nàng yên lòng hơn.
Hai người đi đến chỗ vừa rồi thích khách ẩn nấp. Mục Nhung dò hỏi: “Có phát hiện được gì không?”
Lúc này thống lĩnh cấm quân cũng tới, hành lễ một cái rồi nói: “Hồi bẩm tam điện hạ, vẫn chưa tìm thấy người, khi đuổi đến Đông Môn thì bị mất dấu.”
“Cửa cung đã đóng chưa?”
“Đã sớm đóng lại rồi ạ.”
Mục Nhung nghĩ một lát, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ khoát tay dặn dò: “Các ngươi tiếp tục tìm đi.”
Thống lĩnh vừa đi, thì Mục Nhung nhỏ giọng phân phó Hà Viễn: “Sợ rằng trong cung có nội ứng, đã sớm chuẩn bị tốt, lần này chắc là không có kết quả, ngươi phái người đi gặp Lư Nam Tinh ngay lập tức, hỏi tường tận tình huống lúc đó, bảo hắn gia tăng nhân thủ canh giữ cửa thành.”
Nếu hắn đoán không sai thì có khả năng thích khách đã ra khỏi cung.
Hà Viễn vội vàng đi phân phó tâm phúc.
Lúc này, thống lĩnh trở lại, trong tay cầm một phong thư: “Tam điện hạ, đây là lúc trước hộ vệ tìm được ở góc tường.”
Một lúc sau, hắn nói với thống lĩnh: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Hắn xoay người, nắm chặt tay Khương Huệ, sức lực hơi lớn làm nàng đau, thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng.
Hắn bỗng nhiên lại buông tay ra, nói nhỏ bên tai nàng: “Bức thư này là viết cho nàng.”
Hắn kéo nàng đến chỗ vắng, đưa thư cho nàng xem: “Tuy không nói rõ là nàng nhưng trong thư gọi vương phi,” Hắn cười nhạo một tiếng, “Trong cung hiện tại chỉ có vài vị vương phi, trừ nàng ra còn nhị tẩu, và thê tử của mấy hoàng thúc, nhưng chỉ mình nàng mang trong mình dòng máu Ngụy Quốc!”
Khương Huệ chấn động cả người, thốt lên: “Thiếp không phải.” Nàng không phải là mật thám Ngụy Quốc.
Không đợi nàng nói tiếp, Mục Nhung đã nói: “Bản vương biết, bằng không còn cho nàng xem thư làm gì.”
Không cần phải nói, đây chắc chắn là muốn mưu hại nàng.
Thê tử của hắn tuy rằng có giấc mộng báo trước, lại có lúc thần thần bí bí nhưng không ngốc đến mức đi phục hưng Ngụy Quốc, không biết rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng?
Là Vệ Linh Lan? Nàng ta tới đúng lúc như vậy, vừa lúc chắn tên cho hắn. Đúng là có chút quỷ dị.
Hơn nữa thê tử của hắn còn luôn miệng nói Vệ Linh Lan muốn gả cho hắn, vì thế mà không từ thủ đoạn.
Hắn nghiêng đầu nhìn Khương Huệ: “Nhất định nàng có chuyện che giấu ta nhưng bây giờ bản vương không rảnh phạt nàng. Nếu lá thư này bị người khác nhìn thấy, nàng chắc chắn sẽ bị bắt. Đó là tội danh thông đồng với địch phản quốc, dù bản vương có muốn cứu nàng cũng khó mà giải quyết. Nàng nói xem nên xử lý lá thư này thế nào đây?”
“Hủy đi?” Khương Huệ nói, “Dù sao cũng chưa ai thấy mà.”
“Lát nữa thống lĩnh tấu lên phụ hoàng thì bản vương phải nói thế nào?”
“Vậy…” Khương Huệ chớp mắt, “Thiếp đã có cách, điện hạ đưa thiếp đến chỗ có giấy bút đi, nhanh lên!”
Mục Nhung vốn chỉ trêu chọc nàng, nhưng giờ lại muốn xem nàng có cách gì, lập tức đưa nàng đến Càn Tây Nhị Sở, chỗ ở trước đây của hắn.
Khương Huệ mở giấy Tuyên Thành ra, tùy tiện viết mấy kí hiệu cổ quái, có tròn, có vuông, có nét cong. Mục Nhung nhìn không hiểu gì cả, đây là gì? Nhìn cũng không giống chữ Ngụy Quốc.
“Không giống mới tốt, đây là ám hiệu! Chính là để người xem không hiểu.” Khương Huệ viết xong, cầm giấy Tuyên Thành lên thổi.
Nhìn rất ngốc, Mục Nhung nhíu mày, cướp lấy: “Cẩn thận thổi nước miếng lên đó, để ngoài gió một lát là được.”
Hắn đốt lá thư ban đầu.
Hà Viễn giục: “Điện hạ, nên đi gặp hoàng thượng thôi, không thể ở lại quá lâu.”
Tuy Mục Nhung bị người ám sát, gần như không có người hoài nghi hắn, nhưng không xuất hiện vẫn không thỏa đáng.
Mục Nhung liền đem lá thư Khương Huệ vừa viết xong cho vào trong phong thư. Hai người lập tức đến chính điện.
Trong Thái y viện, lúc này đang tập hợp ba vị thái y giỏi nhất, đều do hoàng thái hậu gọi đến, mà hoàng thái hậu cũng đang ở đây, vẻ mặt đầy lo lắng.
Dù sao bà cũng đã tận mắt chứng kiến Vệ Linh Lan lớn lên, không thể không thương, bây giờ còn thấy nàng vì cứu tôn nhi mình mà suýt nữa mất mạng, đương nhiên lại càng đau lòng hơn. Bà nói với Ngô thái y: “Nhất định phải cứu sống nó đó!”
Ngô thái y lau mồ hôi trên trán, an ủi bà: “Hồi bẩm thái hậu nương nương, may mà người được đưa đến kịp thời, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là mũi tên này đã đả thương đến kinh mạch, sợ rằng cánh tay này của Vệ nhị ŧıểυ thư sẽ không còn linh hoạt nữa.”
“Không còn linh hoạt là ý gì?” Trong lòng hoàng thái hậu nặng trĩu, “Chẳng lẽ không thể hoạt động nữa?”
Ngô thái ý trầm mặc một lát, “Chữa khỏi, điều dưỡng thêm thì sẽ từ từ tốt lên, may mà Vệ nhị ŧıểυ thư bị thương tay trái.”
Hoàng thái hậu càng đau lòng, lại hối hận vì trước kia mình không đáp ứng Vệ Linh Lan để nàng gả cho Mục Nhung.
Hóa ra hai người lại có duyên phận thế này. Nhưng biết làm sao bây giờ? Nếu tay nàng thật sự bị thương, ai sẽ lấy nàng đây? Mục Nhung cũng đã có vợ.
Sau khi uống hết một chén thuốc, Vệ Linh Lan khôi phục chút thần trí. Nàng mở mắt, nhìn khắp nơi, nhưng nɠɵạı trừ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của thái tử và sự thương tiếc của hoàng thái hậu, thì không hề thấy Mục Nhung.
Ngay cả bóng dáng hắn cũng không có, không giống trong tưởng tượng, hắn ngồi ở đầu giường chăm sóc mình.
Mình cứu hắn vậy mà hắn lại không ở đây? Bây giờ hắn đang làm gì? Lẽ nào lúc này hắn đang ở bên Khương Huệ? Nàng đã làm gì, nàng đã liều mình cứu hắn cơ mà!
Vệ Linh Lan chỉ cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, phun một ngụm máu ra, rồi lại hôn mê.