Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 63 - Chương 63

Trước Sau

break
Edit: Hoa Tuyết

Beta: Riêng

Khương Huệ bị tiếng động bên cạnh đánh thức, cả người hỗn loạn mở mắt, chỉ thấy nến đỏ trong phòng còn chưa cháy hết, hẳn là còn rất sớm, nhưng nàng lại nhanh chóng nhớ ra hôm nay phải vào cung bái kiến hoàng thượng và hoàng hậu, đầu óc cũng vì vậy mà thanh tỉnh theo.

Mục Nhung đã mặc quần áo chỉnh tề từ lâu, đứng ở trước giường, rũ mắt nhìn nàng. Ánh mắt này làm động tác của nàng hơi chậm lại.

Mục Nhung nhếch mày: “Còn không nhanh lên một chút, nàng còn định để phụ hoàng và mẫu hậu chờ đợi sao?”

Hắn vươn tay kéo nàng ra khỏi chăn.

Khí lạnh lùa vào, cả người Khương Huệ lộ ra trước mắt hắn, không trốn đâu được, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự bỡn cợt ánh mắt hắn, khóe miệng nàng hơi giật giật, thầm nghĩ hắn có muốn nhìn nàng cũng chẳng sợ.

Nàng tỏ ra xấu hổ che che đậy đậy.

Mười sáu tuổi chính là độ tuổi tươi đẹp nhất, đã trổ mã khá tốt, bầu ngực cao ngất, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài trơn mịn thẳng tắp, cánh tay trắng tựa ngó sen, dưới chiếc áo lót lại càng phong tình vạn chủng, dáng vẻ này chính là bức tranh mỹ nhân rời giường sống động nhất.

Mục Nhung ngắm đến hô hấp nặng dần, nhớ đến đêm qua còn chưa được hoan ái tận hứng, dưới thân không khỏi nổi lên phản ứng.

Nhưng bây giờ thời gian đã không còn sớm, nếu chậm nữa, nhất định sẽ trễ giờ vào cung.

Hắn bỗng xoay người, cầm lấy ly nước trà đêm qua đặt trên bàn uống vào.

Khương Huệ thấy vậy, thiếu chút nữa đã bật cười, thầm nghĩ đáng đời chàng.

Nàng mặc một cái yếm đỏ thêu uyên ương hí thủy, gọi: “Điện hạ.” Tiếng gọi yêu kiều khiến người nghe bủn rủn tay chân.

Mục Nhung cau mày: “Chuyện gì?”

“Thiếp thắt phía sau không tới.” Khương Huệ quay lưng ra cho hắn xem, “Điện hạ giúp thiếp một chút, có được hay không?”

Mục Nhung nhìn sang, một mảng da thịt lớn trắng như tuyết làm tim hắn đập liên hồi, nhìn xuống chút nữa là cặp mông trắng tròn vểnh cao, hắn vẫn không quên được xúc cảm khi phủ tay lên nó. Hắn bỗng cảm thấy ly trà lạnh khi nãy không đủ dùng, không tự chủ được trầm giọng nói: “Nàng coi bản vương là cái gì? Tự thắt đi!”

“Thiếp thắt không được mà.” Khương Huệ ấm ức.

Mục Nhung sải bước đi ra ngoài, rất nhanh thì Kim Quế và Ngân Quế tiến vào.

Khương Huệ thấy vậy che miệng cười rộ lên. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân có thể trêu đùa Mục Nhung thế này.

Thật thú vị!

Nàng bảo Ngân Quế thắt dây yếm ở sau lưng cho mình rồi đi súc miệng rửa mặt, sau đó mới sai Kim Quế đến thượng y cục lấy váy sam tới.

Hiện tại nàng đã là vương phi, lại phải đi bái kiến hoàng thượng và hoàng hậu, nên tất nhiên không thể ăn mặc như trước, vừa rồi đến Mục Nhung còn mặc bộ triều phục hoàng tử đen huyền, vì vậy nàng cũng phải ăn vận cực kỳ trang trọng, áo bào đỏ tươi, trên tay áo thêu chim loan vàng rực, váy dài cùng màu, chỉ khác là trên y phục in hoa văn liễu phượng xuyên mẫu đơn, lúc đi lại hoa văn khi ẩn khi hiện, vô cùng tinh xảo.

Kim Quế vui rạo rực nói: “Nương nương ăn mặc thế này trông thật cao quý!”

Khương Huệ giơ tay lên, tay áo rộng lớn lập tức tựa như mây trôi rũ xuống, nàng cười một tiếng: “Có điều dài quá, một lát nữa các em nhớ phải đỡ ta cẩn thận nhé, không khéo đạp phải sẽ vấp té mất.”

Kim Quế nói: “Tất nhiên rồi ạ.”

Ngân Quế mang đồ trang sức đến cho Khương Huệ chọn: “Tất cả đều là những món mới, nô tỳ nhìn đến hoa cả mắt.”

Khương Huệ liếc mắt nhìn, rồi tự mình chải tóc trước.

Những thiếu nữ chưa chồng rất ít bới tóc, đa phần đều không thể bởi vì phải chừa một ít tóc buông xuống phía sau, nhưng bây giờ nàng đã là phụ nữ, từ lâu nàng đã muốn chải kiểu phi tiên kế, nên chọn một cây trâm hồ điệp khảm trân châu đỏ và một đôi trâm như ý điểm ngọc xanh cài lên đầu.

Bộ cung trang này quá long trọng, rất bắt mắt, nên trang sức không thể quá thanh lịch, nàng quay sang nhìn vào gương rồi vẽ mi trang điểm.

Đến khi nàng bước ra, đã qua một lúc lâu, đồ ăn sáng đã được dọn lên bàn xong.

Mục Nhung đang ngồi ở đó, khi ngước mắt lên thấy vẻ kiều diễm bức người của nàng hắn không khỏi nhướng mày một cái, vốn định phê bình nàng, nhưng thấy nàng trang điểm đoan trang nên không đề cập tới nữa.

Dáng vẻ yêu kiều quyến rũ của nàng, nếu mặc trang phục giản đơn còn có thể che đậy được một ít, nhưng với trang phục vương phi này, nàng làm cách nào cũng không che đậy được, lại không thể ăn vận giản dị mộc mạc đi bái kiến phụ hoàng mẫu hậu. Dù sao nàng đã gả cho mình, mẫu hậu có thấy nàng quá bắt mắt thì cũng không làm gì được.

Hắn chỉ nói: “Ngồi xuống đi, dùng bữa nhanh một chút.”

Khương Huệ vâng một tiếng rồi ngồi đối diện với hắn.

Kim Quế gắp thức ăn cho nàng.

Mục Nhung cứ ăn vài miếng lại nhìn nàng một cái, thấy nàng không chút câu nệ gò bó, dường như rất thích tay nghề của đầu bếp, chỉ tập trung dùng cơm, không liếc mắt nhìn mình lấy một lần, hắn hơi nhíu mày hỏi: “Nàng không trò chuyện với bản vương à?”

Khương Huệ ngẩn ra, hồi lâu mới nói: “Khi ăn không nói, Lương ma ma đã dạy vậy, thiếp không được nói chuyện khi dùng bữa.”

Một lát nữa vào hoàng cung, có lẽ sẽ ở lại dùng cơm trưa với hoàng thượng và hoàng hậu, đến lúc đó nàng muốn tập trung ăn uống cũng không được vì còn phải lo nghĩ xem làm thế nào để không phải phạm lỗi.

Ngày đầu tiên, dù sao vẫn nên để bọn họ có một ấn tượng tốt về mình nhỉ?

Mục Nhung nghe vậy cũng không phản đối, chỉ nói: “Ăn đi.”

Khương Huệ lại cúi đầu tiếp tục ăn, thầm nghĩ quả nhiên vương phủ có khác, đầu bếp ở đây cứ như đầu bếp ở trong cung ra, làm thức ăn thật ngon, nàng cười tít mắt dùng bữa. Dùng cơm xong, hai người liền xuất phát.

Ra tới vườn hoa, Khương Huệ nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên nói: “Hôm qua đi vào nhưng chưa thấy gì, thì ra vương phủ lại lớn như vậy.”

Nàng chưa đến Hành Dương vương phủ ở kinh thành lần nào, kiếp trước, Mục Nhung và nàng đến kinh thành thì ở trong cung, khi đó sức khỏe của hoàng thượng đã hơi yếu, ông lớn tuổi như vậy nhưng mỗi ngày đều không rời mỹ nhân, lại còn thích những trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tất nhiên là sống không lâu nổi rồi.

Vì vậy Mục Nhung vừa nhập kinh, hoàng thượng đã gọi hắn vào cung ở để bầu bạn với ông.

Mà sở dĩ nàng ngạc nhiên là vì vương phủ ở kinh thành này còn lớn hơn vương phủ ở Hành Dương nữa.

Mục Nhung cười một tiếng: “Có thời gian thì nàng hãy xem nên bố trí thế nào.”

“Thiếp?” Khương Huệ nhìn sang hắn, ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên, bản vương không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.” Hắn đi ở phía trước.Nàng cất bước theo sau.

Hai người đi tới cổng trong thì lên xe ngựa. Lúc này trời mới sáng hẳn. Lắng nghe tiếng vó ngựa vang lên trên đường phố yên tĩnh vào sáng sớm, nàng lại hỏi: “Điện hạ, hôm nay sẽ có rất nhiều thân thích trình diện sao?”

“Không có, nɠɵạı trừ phụ hoàng mẫu hậu, hai vị ca ca, tẩu tử và ngũ đệ, thì không còn người nào nữa.” Hắn dừng lại một chút, “Có lẽ sẽ có mấy vị công chúa.”

Đó là con gái ruột của phụ hoàng, nhân cơ hội bọn họ thành thân, hồi cung xem một chút cũng là chuyện thường tình.

Nghe thấy hắn nhắc tới công chúa, Khương Huệ lập tức nhớ tới chuyện tối qua: “Vị Vĩnh An công chúa kia… là cùng một mẹ với Phúc An vương sao?”

Mục Nhung cười cười: “Ừm, đều là do Huệ phi sinh ra.”

Thảo nào có chút kỳ quái.

Thấy ánh mắt nàng có chút suy tư, hắn liền nắm tay nàng: “Nàng không cần suy nghĩ nhiều.”

“Làm sao không suy nghĩ nhiều cho được, hoàng gia phức tạp hơn Khương gia của thiếp rất nhiều, lúc ở nhà, thiếp nói chuyện với ai cũng không phải lo ngại, hiện tại thì không giống như vậy nữa.” Khương Huệ nói, “Thiếp không thân quen với bọn họ, nên rất sợ sẽ nói điều gì không đúng.”

Mục Nhung buồn cười, đưa tay vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng: “Nàng xem hoàng cung là nơi ăn thịt người thật sao?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Nàng nhếch mày, người trước mắt nàng còn dám độc chết thái tử cơ mà.



“Chí ít bây giờ còn chưa đến mức đó, nàng nghe thấy những lời không rõ ràng thì không để ý tới là được, không cần đáp trả.” Mục Nhung dùng tay kia nâng cằm nàng lên, “Chẳng phải nàng rất thông minh à, lẽ nào chuyện này còn phải để bản vương dạy nàng? Đại trí giả ngu*, nàng không biết sao?”

(*) Đại trí giả ngu: tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Khương Huệ chớp chớp mắt: “Nhưng thiếp thấy điện hạ luôn tỏ ra thông minh mà.”

Không thông minh, hoàng thượng sẽ thương hắn như vậy sao? Vì hắn thể hiện bản lĩnh, thái tử mới kiêng kỵ hắn, quan viên trong triều mới chia thành hai phe, tranh đấu đến một mất một còn.

Mục Nhung ha ha cười lên: “Ta là ta, nàng là nàng.”

Khoe khoang cái gì, Khương Huệ hất tóc: “Được thôi, thiếp sẽ giả ngốc.”

“Cũng không được ngốc quá.” Mục Nhung thấy nàng hoạt bát, không kìm lòng được cúi xuống hôn nàng.

Khương Huệ lầm bầm: “Trên môi đang thoa son.”

Mục Nhung không thèm quan tâm. Nàng vốn không tính là nhỏ nhắn, nhưng khi bị hắn ôm, cả người lại tựa như có thể giấu trong ngực hắn.

Khương Huệ nhắm mắt lại, cảm nhận sự nhiệt tình của hắn, hắn không ngừng hôn và vuốt ve chân nàng, khi đưa tay đến giữa hai chân nàng, lại như nhớ đến chuyện gì liền ão não lui về, cách một lớp gấm vóc, hung hăng bóp ngực nàng một cái.

Xem ra, quả thật hắn rất yêu thích mình, quyến luyến không rời, dứt ra không được.Khương Huệ nghĩ thầm, có điều lúc này còn là tân hôn, kiếp trước, có phải hắn cũng đối xử với Thẩm Ký Nhu thế này không? Cho nên, cho dù có thích nàng đến thế nào cũng chẳng là gì, vì biết đâu đến một ngày nào đó hắn không còn hứng thú nữa thì sẽ lạnh nhạt mà thôi.

Có lẽ, cuối cùng hắn vẫn sẽ trở thành một người đàn ông vô tình vô nghĩa, khó có thể nắm bắt được. Nhưng nàng tuyệt sẽ không nghĩ quẩn mà đi tìm cái chết như Thẩm Ký Nhu.

Nàng đáp lại nụ hôn của hắn, cái lưỡi nhanh nhạy nóng bỏng như lửa.

Tương lai hắn nhớ lại những tháng ngày ngọt ngào này, nhớ lại đoạn tình nghĩa từng có, vẫn sẽ có chút cảm xúc, cũng giống như đương kiêm hoàng đế vậy. Vị trí chính thất của nàng không khó bảo trụ, nếu không nàng cũng sẽ không tình nguyện gả cho hắn, để cuối cùng phải rơi vào kết cục bị bỏ rơi, đó không phải là mong muốn của nàng.

Hai người hôn nhau đến quên đất trời. May mà Mục Nhung còn kiềm chế được, giữ lại nàng, đè vào vách xe, thở ra một hơi rồi nói: “Ngồi lại cho đàng hoàng một chút, như thế này còn ra bộ dáng gì nữa.”

Rõ ràng là hắn kéo nàng lên đùi hắn mà, có được hay không.

Khương Huệ không nói gì, ngầm lườm hắn một cái, rồi đưa tay sửa sang quần áo lại.

Khuôn mặt Mục Nhung có hơi đỏ, rũ mắt tĩnh tâm, đè nén du͙© vọиɠ đang từ từ xông tới.

Khương Huệ nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy cách lớp áo choàng, chỗ đó của hắn đã ngóc đầu tỉnh dậy, lại không kìm lòng được muốn cười, rõ là một ŧıểυ quỷ tham ăn, hôn một cái đã không nhịn được, có điều một người đàn ông chưa chạm vào phụ nữ, đúng là có chút đáng yêu.

Nàng dịch qua: “Điện hạ, thoa son giúp thiếp đi, sắp đến hoàng cung rồi.”

Nàng lấy hộp son trong hà bao bên hông ra, son phấn đều là vật tùy thân của con gái các nàng, kỳ thực nàng có mang theo gương nhỏ, chỉ là không muốn lấy ra.

Mục Nhung thấy nàng đưa gương mặt xinh đẹp đến lạ thường đến trước mắt mình, liền nhướng mày nói: “Gấp cái gì, đợi lát nữa đi!”

Khương Huệ cười thầm, nhưng cũng không dám quá phận, ngộ nhỡ làm hắn thẹn quá thành giận không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó, nghĩ vậy nàng lập tức ngồi lại ngay ngắn.

Qua một lúc, Mục Nhung mới vừa thoa son cho nàng, vừa giáo huấn: “Lần tới nhớ mang gương theo đó!”

“Điện hạ không thích làm việc này sao?” Nàng hỏi.

“Không thích.” Mục Nhung trầm mặt.

Khương Huệ rũ mắt xuống, nhìn đi, mới thoa có hai lần đã không muốn thoa nữa, có lẽ sự nhiệt tình hiện tại hắn dành cho nàng cũng sẽ không duy trì được bao lâu.

Nàng cúi đầu, không nói một lời. Thoạt nhìn có chút thương tâm, trái tim Mục Nhung mềm nhũn, nhưng với thân phận hiện tại của hắn vốn đã không nên thoa son cho nàng, nàng còn nghiện, đừng tưởng hắn không biết nàng có mang gương theo. Sáng sớm hắn đã thấy nàng bỏ vào, còn cố ý không lấy ra nữa.

Hắn không thể nuông chiều nàng quá mức.

Mã xa nhanh chóng đến cửa cung.

Là thân vương, vương phi, nên có thể ngồi kiệu đi vào, hai người mỗi người ngồi một kiệu, rất nhanh thì đến Càn Thanh cung.

Bọn họ tới sớm, nên đến khi ŧıểυ hoàng môn đi bẩm báo thì hoàng thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu mới lần lượt đến.

Hai người quỳ lạy kính trà.

Hoàng thượng vừa thấy Khương Huệ đã rất yêu thích, không chút che giấu nói với Mục Nhung: “Thì ra con dâu của ta xinh đẹp như vậy, Nhung Nhi, con thật tinh mắt!”

Đường đường là hoàng đế lại nói như thế, Khương Huệ ngạc nhiên đến sững sờ.

Hoàng thái hậu ho nhẹ một tiếng, cũng không biết làm thế nào với đứa con trai này.

Năm đó bà chỉ có một đứa con trai duy nhất, ngôi vị hoàng đế đã định trước sẽ truyền cho hắn, cả đời hắn đều quá thuận lợi nên đến tuổi này vẫn không biết giữ mồm giữ miệng.

Hoàng hậu cười cười, giải vây cho hoàng thượng: “A Huệ đúng là thật xinh đẹp, hôm nay lại giống như thay đổi hoàn toàn, thảo nào hoàng thượng lại giật mình.” Bà cho người mang lễ vật đến, “Lương ma ma nói con học tập rất tốt, rất thông minh, chắc hẳn tương lai sẽ là một hiền thê lương mẫu.”

Khương Huệ dùng hai tay đón nhận: “Con dâu sẽ chăm sóc điện hạ thật tốt.”

Còn nói là chăm sóc, hoàng hậu vừa cười vừa nhìn Mục Nhung một cái, cảm thấy lời nói này của nàng rất chất phác, thê tử không phải là nên chăm sóc trượng phu sao.

Thái tử ở bên cạnh cũng không nhịn được quan sát nàng mấy lần, từ đầu hắn đã nghe nói Khương ŧıểυ thư này rất đẹp, nhưng lại chẳng để trong lòng, không ngờ nàng lại đẹp đến thế này, trong cung còn chưa có ai được vậy, tam đệ này của hắn thật là có phúc! Hắn cười nói: “Hôm qua tam đệ không uống say, nhưng lại khổ cho nhị đệ.”

Mục Nhung cũng phát hiện Phúc An vương không đến, liền ân cần hỏi: “Nhị ca làm sao vậy?”

Hoàng hậu trả lời: “Khách khứa cứ liên tục mời rượu Diệp nhi, hắn đường xa về đây vốn đã mệt mỏi, lại còn uống say nên bị nhiễm phong hàn, đến nửa đêm thì phát sốt, nhị tẩu con còn đang chăm sóc cho hắn đấy.”

“Liên lụy nhị ca rồi, lát nữa con sẽ đi thăm huynh ấy một chút.” Mục Nhung tỏ ra có lỗi.

“Không vội, các con ở lại dùng cơm trưa đi đã.” Hoàng hậu cười một cái.

“Đúng vậy, trẫm đã lệnh cho ngự thiện phòng chuẩn bị rồi.” Hoàng thượng tiếp lời, “Các con đừng vội đi, ở lại ăn cơm chiều rồi đi cũng được.”

Hoàng thái hậu cười nói: “Bọn họ mới thành thân, bận bịu nhiều việc, nên chỉ cần ăn cơm trưa thôi.”

Hoàng thượng cũng không nói gì nữa.

Thái tử phi lại nói với Khương Huệ: “Hôm qua ta không thể tới chúc mừng được.” Nàng sai người đưa quà mừng đến, “Nghĩ tới hôm nay hai người cũng sẽ tiến cung, nên ta để hôm nay mới tặng, có mấy lời vẫn nên gặp mặt để chúc mừng thì hơn, muội và tam đệ thật sự là nhân duyên trời định, tương lai nhất định sẽ bạch đầu giai lão.”

Khương Huệ vội vàng nói tạ ơn.

Bụng của thái tử phi bụng đã hơi nhô ra, ước chừng đã được năm sáu tháng, nàng cười nói: “Muội cũng chúc mừng hoàng tẩu, đứa bé này thật có phúc khí, vì có một phụ thân và mẫu thân tốt như vậy.”

Hoàng thái hậu nghe vậy liền mỉm cười, xưa nay người già luôn thích trẻ con, bà lại nhìn Khương Huệ, nói: “Các con cũng nên sớm sinh quý tử đi, có điều ta thấy A Huệ còn nhỏ tuổi, lại hơi gầy,tốt hơn là bồi dưỡng một thời gian nữa rồi lại tính.” Bà quay sang nhìn hoàng hậu, “Đứa bé đầu tiên của A Dao có hơi sớm, nên khó khăn lắm mới mang thai lần nữa.”

Khương Huệ mới tròn mười sáu, dáng người uyển chuyển, đặc biệt là vòng eo thon thả, tựa như chỉ cần nắm mạnh một chút cũng có thể gãy. Hoàng hậu thấy vậy nên rất tán thành: “Đợi qua một năm rưỡi nữa cũng được, ta sẽ bảo thái y khai vài đơn thuốc bồi dưỡng cho con, dùng đến mùa thu, thân thể con sẽ khỏe mạnh hơn.”

Việc nuôi dưỡng con cái ở hoàng gia có rất nhiều quy củ, Khương Huệ cũng được mở rộng tầm mắt.

Song nàng cũng chưa muốn có con, nói đến lại thấy kì lạ, kiếp trước nàng theo Mục Nhung hơn hai năm, nhưng vẫn không mang thai lần nào.

Hắn cũng không nhắc tới việc đó, dường như không muốn nàng sinh con cho hắn. Rõ ràng là chỉ xem nàng như món đồ chơi mà thôi, Khương Huệ nghĩ tới những chuyện này thì cau mày, nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mục Nhung.

Mục Nhung nói: “Cứ nghe hoàng tổ mẫu và mẫu hậu đi, mọi người là vì tốt cho nàng đấy.”

Hắn cũng không gấp, có con rồi sẽ không thể hoan ái được, hoãn lại một năm nữa là tốt nhất, dù sao Khương Huệ vẫn còn nhỏ tuổi, bình thường phụ nữ khoảng hai mươi tuổi mới có thể sinh con, đừng nói là nàng.

Khương Huệ không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nếu không nhất định sẽ lại mắng hắn là quỷ đói.

Mọi người cùng trò chuyện một lúc, sau đó các trưởng bối rời đi. Khương Huệ liền theo Mục Nhung thăm Phúc An vương.



Hắn tạm thời ở tại đại viện Kiền Tây Tam sở.

Phúc An vương phi nghe nói bọn họ tới, liền đi ra chào đón: “Cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì, vừa rồi điện hạ còn nói tuyệt đối không được quấy rầy hai người, không cần phải đến thăm, không ngờ hai người lại đến nhanh như vậy.”

“Cũng tại ta hại nhị ca, vì tửu lượng không cao nên phải nhờ nhị ca đỡ rượu thay ta.” Mục Nhung vừa nói vừa đi vào phòng.

Phú An vương đang nằm ở trên giường, sắc mặt đỏ ửng, đúng là phát sốt.

“Nhị ca khỏe hơn chưa?” Hắn ngồi xuống đầu giường.

Khương Huệ cũng tiến lên hành lễ vấn an.

Phú An vương nói: “Uống thuốc rồi nên đã thoải mái hơn.” Hắn nghiêng đầu liếc mắt Khương Huệ, sau đó hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại nhìn về phía Mục Nhung, “Các ngươi tới thế này là được rồi, về đi kẻo bị lây bệnh, ta không sao, ở Phúc An có bệnh gì là chưa gặp qua, còn không có ngự y nhưng chẳng phải đều tốt cả sao.”

“Khổ cực nhị ca.” Mục Nhung nghe hắn nói vậy, trong lòng liền hiểu rõ, kỳ thực sao Phú An vương lại không muốn ở lại kinh thành? Chỉ là phụ hoàng đã ra lệnh, nên cũng không còn cách nào khác.

Hắn chỉ nói: “Vậy nhị ca nghỉ ngơi cho khỏe, ngày khác ta lại đến thăm huynh.”

Sau đó hắn mang theo Khương Huệ rời đi.

Đến trưa thì mọi người cùng nhau dùng bữa, Khương Huệ ghi nhớ lời Lương ma ma dạy, cẩn thận tỉ mỉ, không hề phạm chút sai lầm nào.

Sau khi ăn xong, Vĩnh An công chúa và phò mã mới tới, nàng cười nói: “Thứ nhất là vì thăm hoàng tổ mẫu, phụ hoàng và mẫu hậu, thứ hai, hôm qua nhìn thấy A Huệ, thì lập tức thấy rất thích nàng, con nghĩ có lẽ sau này cũng không thể thường xuyên gặp gỡ nữa rồi.” (đoạn này mình có cảm giác tác giả viết thiếu một đoạn vậy)

Theo lẽ thường, thì không lâu nữa hai người sẽ phải đến Hành Dương.

Thế nhưng hoàng thượng và hoàng hậu đều không thích nghe câu này, hoàng hậu thản nhiên nói: “Có cái gì mà gặp được hay không chứ, Nhung nhi và A Huệ vẫn còn ở đây một thời gian mà.”

Thái tử phi khẽ rũ mắt xuống.

Vĩnh An nghĩ thầm, thì ra lời đồn là thật. Nàng vui vẻ cười rộ lên: “Vậy thì không gì tốt bằng.” Nàng tiến lên kéo tay Khương Huệ, nói với hoàng hậu, “Mẫu hậu, nghe nói A Huệ chỉ mới vào cung một lần, hay con dẫn nàng đi tham quan xung quanh một chút nhé?”

Hoàng hậu đồng ý: “Cũng được, các con đi chơi một chút đi.”

Vĩnh An nhìn sang thái tử phi hỏi: “A Dao có đi cùng không?”

Thái tử phi lắc đầu: “Ta thấy hơi mệt nên không đi đâu.” Nói xong lại dịu dàng cười với Khương Huệ, “Lần sau muội tới, chúng ta sẽ trò chuyện tiếp nhé.”

Khương Huệ gật đầu, nói được.

Vĩnh An dẫn Khương Huệ ra ngự hoa viên ngắm hoa, đi cùng còn có Vĩnh Ninh công chúa. Mấy hoàng tử công chúa trong cung đều đã trưởng thành, nɠɵạı trừ Vĩnh Ninh còn chưa thành thân, thì chỉ có tứ hoàng tử là còn nhỏ, năm nay mới mười tuổi, thế nhưng bé trai lại không thích đi chơi cùng các nàng.

Lúc này đã vào xuân, trong ngự hoa viên trăm hoa khoe sắc, tất cả đều là những giống hoa hiếm lạ, có đủ chủng loại.

Khương Huệ cảm khái: “Đẹp quá, ta có thể lấy một ít về phủ trồng không?” Nàng hỏi Vĩnh An, “Hiện tại vương phủ của ta còn trống trải lắm.”

“Chuyện này có đáng gì.” Ban đầu Vĩnh An còn không biết phải nói chuyện với nàng thế nào, thấy nàng chủ động mở lời, liền cười nói, “Hoàng thượng thương tam đệ như vậy, cô muốn cái gì mà không được?”

Khương Huệ cau mày lại hỏi: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Ánh mắt Vĩnh An đảo một vòng qua mặt Khương Huệ, “Cô không nghe mẫu hậu nói sao, các người có thể ở lại ở kinh thành đấy.”

Khương Huệ nhìn thoáng qua Vĩnh Ninh. Nàng chỉ lo hái hoa, không chút để ý tới bọn họ. Xem ra cô bé này rất đơn thuần, thảo nào Vĩnh An dám nói những chuyện này trước mặt nàng.

Khương Huệ cười cười: “Có thể ở lại kinh thành thì đương nhiên rất tốt, có điều nghe nói Hành Dương cũng được lắm.”

“Hành Dương là một nơi rất tốt.” Vĩnh An liên tục đảo mắt, “Muội và tam đệ đến đó cũng tốt, ở kinh thành đã có hoàng huynh và A Dao rồi, bây giờ không giống như trước nữa, cho dù hoàng thượng có thương tam đệ, nhưng vẫn có thứ bậc trưởng-thứ, muội ở trước mặt A Dao cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa được.”

Khương Huệ chớp chớp mắt: “Đó là đương nhiên, muội ở nhà cũng phải nghe ca ca mà.”

Nàng vẫn cười hì hì, khiến Vĩnh An đột nhiên chẳng biết nói tiếp như thế nào.

Đến chiều, nàng theo Mục Nhung trở về, Mục Nhung mới hỏi: “Hoàng tỷ nói gì với nàng vậy?”

“Là muốn thiếp bất mãn với thái tử phi ấy mà.” Khương Huệ cười lạnh, “Uổng công tỷ ấy phí nước bọt rồi, có ai ngu như vậy chứ, mới vừa gả vào đã vô lễ với trưởng tẩu?”

Mục Nhung cười rộ lên: “Nàng biết là tốt rồi.”

Thủ đoạn của Vĩnh An quá thấp, Khương Huệ chẳng thèm để tâm, nàng mở lễ vật của hoàng thượng và hoàng hậu ra, nhìn thấy trong tráp lấp lánh châu ngọc, mặt mày liền hớn hở: “Đi một chuyến đã phát tài rồi, người hoàng gia các người quả là hào phóng mà.”

Thấy nàng vui vẻ như vậy, Mục Nhung lại nhướng mày nói: “Nàng cũng đã là người hoàng gia rồi, sau này đừng biểu lộ dáng vẻ tham tiền thế này nữa.”

Rất mất mặt!

Khương Huệ hừ một tiếng, đóng tráp lại.

Về tới nhà, nàng sai Kim Quế mang lễ vật đi cất: “Để chung chỗ với đồ cưới đi, một chút nữa ta sẽ xem lại.”

“Một chút nữa cái gì?” Mục Nhung nói với Kim Quế, “Hôm nay nương nương không rảnh, đi ra ngoài!”

Kim Quế thấy mặt mày hắn trầm xuống, liền hoảng sợ ôm tráp đi ra.

Khương Huệ nói: “Mấy thứ này nên kiểm tra sớm một chút, còn vương phủ nữa, một chút nữa chàng cho người xem xét lại khố phòng, xem đã nhận những lễ vật gì, của ai, để sau này còn trả lại…”

Còn chưa nói xong, cả người nàng đã bị ôm lên.

Lúc này còn ai rảnh rỗi quan tâm tới những thứ đó. Mục Nhung nói: “Nàng quan tâm đến bản vương trước đi!”

ŧıểυ quỷ tham ăn lại tham ăn rồi, chờ một chút cũng không được, Khương Huệ nhớ tới cơn đau hôm qua, nên lập tức ôm cổ hắn làm nũng: “Sẽ đau lắm, thiếp còn chưa lành mà, chàng đợi hai ngày nữa đi.”

Hai ngày, muốn mạng hắn sao, Mục Nhung dỗ dành: “Bản vương sẽ làm nhẹ thôi.”

Không cho nàng cơ hội thỉnh cầu, hắn đã ném nàng lên giường.

Bên này hai người triền miên một trận, bên kia Vệ Linh Lan đang cầm kim đâm ŧıểυ nhân.

Trên hình nộm ŧıểυ nhân có ghi tên Khương Huệ, nhưng đã đâm mấy ngày rồi mà có ích lợi gì đâu, nàng vẫn thuận lợi trở thành vương phi, hôm nay đã vào cung bái kiến hoàng đế và hoàng hậu luôn rồi!

Vệ Linh Lan cầm kéo cắt nát hình nộm rồi bỏ vào trong hộp khóa lại, sau đó mới gọi nha hoàn tiến vào.

“Mấy ngày nữa là sinh nhật hoàng tổ mẫu rồi, lần trước ta vẫn chưa thêu xong bình phong, các ngươi lấy nó tới đây đi.”

Sinh thần của hoàng thái hậu là ngày ba tháng tư.

Nha hoàn dạ với một tiếng, rồi lại cười nói: “Tay nghề của ŧıểυ thư khéo léo, thêu tấm bình phong đẹp như vậy thái hậu nương nương nhất định sẽ rất thích cho xem.”

Vệ Linh Lan cười một tiếng.

Vị tổ mẫu này rất thương nàng, nhưng vậy thì sao, bà cũng không chịu để nàng gả cho Mục Nhung, giương mắt nhìn nàng mất đi hắn, có điều Mục Nhung cũng thật nhẫn tâm. Đoạn thời gian trước, nàng tìm đủ cơ hội để vào cung gặp nhau, nhưng ngay cả liếc mắt hắn cũng không nhìn nàng một cái. Nàng chủ động bắt chuyện thì hắn miễn cưỡng trả lời, nhưng trong ánh mắt lại có chút chán ghét.

Nàng biết, chắc hẳn là Khương Huệ đã nói xấu nàng với hắn, nên hắn mới có thể như vậy.

Vệ Linh Lan bày kim chỉ ra.

Tiện nhân kia đã được như ý, tương lai còn có thể trở thành hoàng hậu.Còn nàng thì chắc sẽ chết không nơi chôn cất, không chỉ như vậy, Vệ gia bọn họ cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Nét mặt nàng lộ ra vẻ hung ác, không, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Khương Huệ được vui vẻ thoải mái!
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc