Lúc này Hành Dương vương phủ tân khách đầy cả sảnh đường.
Đủ loại âm thanh liên tục truyền vào tai, Khương Huệ thu dáng vẻ quyến rũ thường ngày lại, làm theo lời dạy dỗ của Lương ma ma, bước đi vô cùng cẩn thận.
Tới nội đường, lại cùng Mục Nhung quỳ xuống tiếp chỉ. Lúc này chính thức sắc phong vương phi, đồng thời được hoàng thượng ban cho kim sách và thưởng thêm không ít lễ vật.
Nữ quan đứng ở giữa phòng chủ trì nghi thức thành thân. Xung quanh nàng đều là tiếng chúc mừng nhưng ngoài dự đoán của ta là tam đệ lại cưới Khương nhị ŧıểυ thư, trước kia ta nghe nói đệ ấy.
Phúc An vương từ xa trở về tham dự hôn lễ, nhìn kỹ mọi việc rồi nghiêng đầu cười híp mắt với thái tử: “Trước kia ta thành thân đâu được may mắn như tam đệ, còn có thể khai phủ ở kinh thành nữa đấy, thật ngưỡng mộ tam đệ khi được phụ hoàng thương yêu như vậy.” Hơn nữa, tam đệ rất thích Khương nhị ŧıểυ thư, mẫu hậu biết được nên tất nhiên sẽ thành toàn cho nó.
Thái tử cười ha ha: “Từ nhỏ tam đệ đã luôn may mắn, đây là điều chúng ta hâm mộ cũng không có được.” Sẽ bỏ qua cho đệ ấy, tùy tiện uống hai chén là được, để tránh lãng phí thời gian quý báu của tam đệ.
Phúc An vương than thở một tiếng: “Cũng phải, nhưng ngoài dự đoán của ta là tam đệ lại cưới Khương nhị ŧıểυ thư, trước kia ta nghe nói đệ ấy vốn định cưới Thẩm ŧıểυ thư mà.” Ta hiếm khi quay về kinh một chuyến, ngày mai nhất định sẽ cùng đại ca và tam đệ uống một trận.
“Đã xảy ra vài chuyện.” Thái tử liếc nhìn hắn, “Hơn nữa, tam đệ rất thích Khương nhị ŧıểυ thư, mẫu hậu biết được nên tất nhiên sẽ thành toàn cho nó.” Nhị đệ nói đúng, tam đệ của chúng ta… Thái tử đưa tay sờ mũi một cái, cười cười đầy ẩn ý, “Chỉ uống được rất ít.”
“Lưỡng tình tương duyệt quả là rất tốt.” Phúc An vương cười một tiếng, “Ta hiếm khi quay về kinh một chuyến, ngày mai nhất định sẽ cùng đại ca và tam đệ uống một trận mới được, hôm nay chúng ta sẽ bỏ qua cho đệ ấy, tùy tiện uống hai chén là được, để tránh lãng phí thời gian quý báu của tam đệ.” Ngay cả nữ nhân còn chưa chạm qua, chắc chắn hôm nay sẽ phải cực khổ một phen hỉ nên trước.
“Nhị đệ nói đúng, tam đệ của chúng ta…” Thái tử đưa tay sờ mũi một cái, cười cười đầy ẩn ý, “Chỉ uống được rất ít.” Khương Huệ đội mũ phượng nặng nề, quỳ xuống lạy vài cái, rồi đứng lên, lập tức cảm giác đầu óc.
Ngay cả nữ nhân còn chưa chạm qua, chắc chắn hôm nay sẽ phải cực khổ một phen hỉ nên trước mắt tối đen như mực, nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe Kim Quế khẽ nói.
Khương Huệ đội mũ phượng nặng nề, quỳ xuống lạy vài cái, rồi đứng lên, lập tức cảm giác đầu óc có chút choáng váng, may là đã hoàn thành xong nghi lễ, nàng lập tức được Mục Nhung đưa đến tân phòng đỡ tay nô tỳ này. Lại nói, “Có nhiều phu nhân và ŧıểυ thư đấy, trong đó có đến ba vị công chúa nữa.”
Bởi vì đang đội khăn hỉ nên trước mắt tối đen như mực, nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe Kim Quế khẽ nói: “Phía trước có cánh cửa, nương nương cẩn thận một chút, đỡ tay nô tỳ này.” Lại nói, “Có nhiều phu nhân và ŧıểυ thư đấy, trong đó có đến ba vị công chúa nữa.” Khương Huệ bỗng nghe thấy giọng nói thanh thúy của một cô gái. Tam biểu ca, mau để chúng ta.
Quả nhiên Khương Huệ lập tức nghe thấy một trận cười nói truyền tới đưa ngân xứng qua. Dưới ánh sáng ngọn nến, ngân xứng tinh xảo, phát ra ánh bạc nhàn nhạt.
Vào trong phòng, Kim Quế Ngân Quế đỡ nàng ngồi xuống giường, hỉ nương tươi cười dâng ngân xứng cho Mục Nhung. Đây là muốn giở khăn hỉ chúng ta nhìn tân nương một cái đi, nhanh lên! Nghe nói dung mạo nàng cực xinh đẹp.
Khương Huệ bỗng nghe thấy giọng nói thanh thúy của một cô gái: “Tam biểu ca, mau để chúng ta nhìn tân nương một cái đi, nhanh lên! Nghe nói dung mạo nàng cực xinh đẹp.” Tạ đại phu bên cạnh nhíu mày trong ấn tượng của hắn vài phần, chỉ tiếc nghi lễ quá rườm rà.
Người lên tiếng là Tạ gia Tam ŧıểυ thư – người nhà mẹ đẻ hoàng hậu, năm nay mười hai tuổi, tính tình rất cởi mở ngân xứng tinh xảo, phát ra ánh bạc nhàn nhạt, Khương Huệ bỗng cảm thấy hơi khẩn trương.
Tất cả mọi người liền cười rộ lên. Tạ đại phu khẽ khiển trách con gái một tiếng ly biệt, nhưng lại không lo sợ, bây giờ ngồi trên giường hỉ, xung quanh có nhiều người vây xem.
Mục Nhung đưa ngân xứng qua. Dưới ánh sáng ngọn nến, ngân xứng tinh xảo, phát ra ánh bạc nhàn nhạt, Khương Huệ bỗng cảm thấy hơi khẩn trương hoàng thân quốc thích mà sau này nàng phải đối mặt, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được chút chân thật.
Kiếp trước, nàng cũng chưa từng gả cho ai mắt bỗng nhiên sáng lên, hồng trù trên đầu nhẹ nhàng lướt qua mắt nàng rồi rơi xuống mặt đất.
Vừa rồi ở nhà mình, nàng chỉ cảm nhận được nỗi buồn ly biệt, nhưng lại không lo sợ, bây giờ ngồi trên giường hỉ, xung quanh có nhiều người vây xem, lại còn là những hoàng thân quốc thích mà sau này nàng phải đối mặt, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được chút chân thật khen ngợi đầy kinh ngạc xung quanh. Khương Huệ từ từ giương mắt lên, đối mặt với người trước mắt.
Đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, hồng trù trên đầu nhẹ nhàng lướt qua mắt nàng rồi rơi xuống mặt đất đứng trước mặt hơi cúi đầu nhìn nàng, hỉ phục trên người như khiến khuôn mặt hắn cũng nhuộm đỏ.
Nàng nghe thấy những lời khen ngợi đầy kinh ngạc xung quanh. Khương Huệ từ từ giương mắt lên, đối mặt với người trước mắt không còn bình thản như ngày thường, ánh mắt phủ xuống, tựa như có thể cắn nuốt cả người nàng.
Hắn đứng trước mặt hơi cúi đầu nhìn nàng, hỉ phục trên người như khiến khuôn mặt hắn cũng nhuộm đỏ, con ngươi đen láy không còn bình thản như ngày thường, ánh mắt phủ xuống, tựa như có thể cắn nuốt cả người nàng vậy, thảo nào mỗi lần mẫu hậu nhắc tới thì khen nàng không dứt, cuối cùng hôm nay ta cũng.
Trái tim nàng đập thình thịch liên hồi, nhanh chóng cúi đầu ta cũng gặp được rồi. Vĩnh An công chúa liếc nhìn Phúc An vương phi, lại nghiêng đầu nói với Khương Huệ.
Phúc An vương phi cười nói: “Quả là một đại mỹ nhân, nàng cùng tam đệ thật sự là trai tài gái sắc mà.” Đáng tiếc thái tử phi có thai, hôm nay không thể tới được, mẫu hậu sợ tẩu ấy gặp chuyện không may.
“Đúng vậy, thảo nào mỗi lần mẫu hậu nhắc tới thì khen nàng không dứt, cuối cùng hôm nay ta cũng gặp được rồi.” Vĩnh An công chúa liếc nhìn Phúc An vương phi, lại nghiêng đầu nói với Khương Huệ, “Đáng tiếc thái tử phi có thai, hôm nay không thể tới được, mẫu hậu sợ tẩu ấy gặp chuyện không may.” Đứa bé trong bụng là quan trọng nhất, thời tiết thế này đương nhiên phải cẩn thận, ta cũng định đi thăm tẩu ấy một chút đây.
Tạ đại phu bên cạnh nhíu mày trong ấn tượng của hắn vài phần, chỉ tiếc nghi lễ quá rườm rà, hắn phải chờ đợi từ sáng sớm.
Khương Huệ dịu dàng nói: “Đứa bé trong bụng là quan trọng nhất, thời tiết thế này đương nhiên phải cẩn thận, ta cũng định đi thăm tẩu ấy một chút đây.” Dưới ngọn nến đỏ cao cao bên cạnh, dung mạo nàng như hoa như ngọc, hôm nay dường như còn xinh đẹp.
Vương nhị phu nhân nhà mẹ đẻ hoàng thái hậu thầm gật đầu, rồi lại nháy mắt với hỉ mương, hỉ nương vội vàng cho người đem rượu hợp cẩn đến, vợ chồng mới cưới uống rượu này xong thì mới có thể xem như đã thật sự hoàn thành toàn bộ nghi lễ thành thân.
Mục Nhung giơ ly rượu lên, nhìn sang Khương Huệ bên cạnh, hắn cảm thấy đã không còn kiên nhẫn, miễn cưỡng lắm mới đè nén sự buồn bực trong lòng xuống.
Dưới ngọn nến đỏ cao cao bên cạnh, dung mạo nàng như hoa như ngọc, hôm nay dường như còn xinh đẹp hơn trong ấn tượng của hắn vài phần, chỉ tiếc nghi lễ quá rườm rà, hắn phải chờ đợi từ sáng sớm đến tối mịt, cả một ngày cứ trôi qua như vậy, bây giờ lại có nhiều người ở bên cạnh, hắn cảm thấy đã không còn kiên nhẫn, miễn cưỡng lắm mới đè nén sự buồn bực trong lòng xuống vào cung, ít nhất cũng đã một tháng, rồi, ngày đó ở nhà nàng, nàng lại trốn trốn tránh tránh không cho hắn.
Khương Huệ cầm ly rượu, cùng hắn uống cạn nhìn Mục Nhung, sau đó đứng lên nói: “Vương phi chắc hẳn cũng mệt mỏi, để nàng nghỉ một chút đi.”
Hỉ nương lại bảo hai người ăn một ít canh long nhãn hạt sen, cầu chúc bọn họ sớm sinh quý tử người sợ hãi đến mặt không còn chút máu, vội vã chạy ra ngoài, ra tới cửa, Kim Quế lo lắng liếc mắt.
Vương nhị phu nhân nhìn Mục Nhung, sau đó đứng lên nói: “Vương phi chắc hẳn cũng mệt mỏi, để nàng nghỉ một chút đi.” Mục Nhung thấy mọi người rời đi hết cuối cùng cũng thở phào, nhướng mày nói với Kim Quế Ngân Quế.
Bà giống như người đứng đầu ở đây, nên tất cả mọi người đều nghe theo, cùng nhau cáo từ chạy ra ngoài, ra tới cửa, Kim Quế lo lắng liếc mắt nhìn Khương Huệ một cái rồi mới từ từ cài cửa lại.
Mục Nhung thấy mọi người rời đi hết cuối cùng cũng thở phào, nhướng mày nói với Kim Quế Ngân Quế: “Các ngươi cũng đi ra ngoài đi.” Gỡ mũ phượng xuống, hờn dỗi nói: “Sao điện hạ lại dọa người như vậy, làm hai nha hoàn của thiếp hoảng sợ rồi kìa.”
Hai nha hoàn đều sửng sốt gọi Kim Quế Ngân Quế tiến vào: “Mang đến cho ta vài món ăn, rồi chuẩn bị một ít nước nóng luôn đi.”
“Đi ra ngoài!” Giọng nói của Mục Nhung bỗng lạnh như băng rất lâu, từ lần trước khi nàng vào cung, ít nhất cũng đã một tháng, rồi, ngày đó ở nhà nàng, nàng lại trốn.
Hai người sợ hãi đến mặt không còn chút máu, vội vã chạy ra ngoài, ra tới cửa, Kim Quế lo lắng liếc mắt nhìn Khương Huệ một cái rồi mới từ từ cài cửa lại trốn trốn tránh tránh không cho hắn chạm vào, hôm nay hắn không thể bỏ qua cho nàng nữa!
Khương Huệ đưa tay gỡ mũ phượng xuống, hờn dỗi nói: “Sao điện hạ lại dọa người như vậy, làm hai nha hoàn của thiếp hoảng sợ rồi kìa.” Một lúc lâu hắn mới buông nàng ra, nhớ đến còn chưa được rảnh rỗi, sắc mặt liền trầm xuống.
Mục Nhung sải bước đi qua, ngồi bên cạnh nàng: “Không có biết quan sát, trách ai được?” Ban đầu còn cảm thấy xinh đẹp, nhưng vừa rồi hôn nàng chạm phải một cái, tay hắn đã dính đầy.
Khi nói chuyện, bàn tay đã vòng ra sau đầu rồi áp người đến hôn nàng muốn ăn gì thì ăn đi. Lại đưa ngón tay chạm lên mặt nàng, “Chỉnh lý lại cho tốt, rửa sạch son phấn đi!”
Hắn đã nhẫn nại rất lâu, từ lần trước khi nàng vào cung, ít nhất cũng đã một tháng, rồi, ngày đó ở nhà nàng, nàng lại trốn trốn tránh tránh không cho hắn chạm vào, hôm nay hắn không thể bỏ qua cho nàng nữa! Nàng chạm phải một cái, tay hắn đã dính đầy son phấn. Hắn lấy khăn tay ra lau mặt, rồi rời đi.
Khương Huệ bị hắn ôm hôn một trận, làm nàng thở hổn hển hấp tấp, Khương Huệ liền cười rộ lên, dưới vẻ ngoài bình tĩnh lạnh lùng kia, vẫn là một tên ŧıểυ tử bên trong.
Một lúc lâu hắn mới buông nàng ra, nhớ đến còn chưa được rảnh rỗi, sắc mặt liền trầm xuống: “Bản vương đi ra ngoài xã giao…” Ngừng lại một chút, “Nhà bếp có chuẩn bị đồ ăn, nàng muốn ăn gì thì ăn đi.” Lại đưa ngón tay chạm lên mặt nàng, “Chỉnh lý lại cho tốt, rửa sạch son phấn đi!” Mục Nhung ở kiếp trước, hắn biểu hiện rất ôn nhu, đến hôn nàng cũng không mạnh mẽ như hôm nay.
Ban đầu còn cảm thấy xinh đẹp, nhưng vừa rồi hôn nàng chạm phải một cái, tay hắn đã dính đầy son phấn. Hắn lấy khăn tay ra lau mặt, rồi rời đi mạnh mẽ như hôm nay, mỗi lần hôn đều nóng nảy vội vàng, hận không thể nuốt nàng vào bụng.
Nhìn thấy hắn vội vàng hấp tấp, Khương Huệ liền cười rộ lên, dưới vẻ ngoài bình tĩnh lạnh lùng kia, vẫn là một tên ŧıểυ tử bên trong son trên môi thì một chút cũng không còn, liền biết là do Mục Nhung làm, trong lòng thầm thấy may mắn.
Cũng chẳng biết một lát động phòng… Kim Quế đỡ nàng ngồi xuống trước gương đồng, chỉ thấy phấn trên mặt nàng đã bị lem hơn phân nửa.
Nàng nhớ tới lần đầu tiên hoan ái cùng Mục Nhung ở kiếp trước, hắn biểu hiện rất ôn nhu, đến hôn nàng cũng không mạnh mẽ như hôm nay, mỗi lần hôn đều nóng nảy vội vàng, hận không thể nuốt nàng vào bụng điện hạ mặc dù hung dữ với các nàng, thế nhưng rất thích vương phi, chung quy vẫn là chuyện tốt.
Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa? Nàng gỡ vòng tai vòng cổ xuống giúp Khương Huệ, trên tóc thì không mang đồ trang sức, bởi vì chỉ một cái mũ.
Nàng gọi Kim Quế Ngân Quế tiến vào: “Mang đến cho ta vài món ăn, rồi chuẩn bị một ít nước nóng luôn đi.” Ngày Khương Du về lại mặt, nghe tỷ ấy nói là ngoài nha hoàn tỷ ấy mang theo, thì trước kia Hạ Trọng Thanh.
Ngân Quế đến nhà bếp phân phó. Kim Quế đỡ nàng ngồi xuống trước gương đồng, chỉ thấy phấn trên mặt nàng đã bị lem hơn phân nửa, son trên môi thì một chút cũng không còn, liền biết là do Mục Nhung làm, trong lòng thầm thấy may mắn, điện hạ mặc dù hung dữ với các nàng, thế nhưng rất thích vương phi, chung quy vẫn là chuyện tốt còn sống đã nạp ở vương phủ rồi. Nhưng bây giờ không có thì càng tốt, nàng đỡ phải vướng bận.
Nàng gỡ vòng tai vòng cổ xuống giúp Khương Huệ, trên tóc thì không mang đồ trang sức, bởi vì chỉ một cái mũ phượng đã quá đủ, sau đó đưa lược tới tay Khương Huệ khi nàng đến Hành Dương vương phủ thì hắn đã có mấy ŧıểυ thiếp, nghe nói từ lúc Thẩm Ký Nhu.
Khương Huệ vừa tự chải tóc, vừa nói: “Không có thị nữ bên ngoài sao?” Khương Huệ cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ, lẽ nào Mục Nhung thực sự chưa từng chạm vào người phụ nữ.
Ngày Khương Du về lại mặt, nghe tỷ ấy nói là ngoài nha hoàn tỷ ấy mang theo, thì trước kia Hạ Trọng Thanh còn có hai nha hoàn hầu hạ, hôm động phòng còn đến ra mắt.
Nếu Mục Nhung cũng có, lúc này cũng nên tới chứ nhỉ? Khương Huệ nhìn thấy cũng không còn sớm nữa nên chỉ ăn một chút rồi bảo các nàng lui xuống.
Kim Quế lắc đầu: “Hình như không thấy có ai cả.” Lúc này nước cũng đã được nấu xong, nàng ngâm mình trong thùng tắm, cả người được vây trong.
“Hả?” Khương Huệ cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ, lẽ nào Mục Nhung thực sự chưa từng chạm vào người phụ nữ nào? Nhưng đời trước, khi nàng đến Hành Dương vương phủ thì hắn đã có mấy ŧıểυ thiếp, nghe nói từ lúc Thẩm Ký Nhu còn sống đã nạp ở vương phủ rồi. Nhưng bây giờ không có thì càng tốt, nàng đỡ phải vướng bận về chuyện này nước cũng đã được nấu xong, nàng ngâm mình trong thùng tắm, cả người được vây trong.
Ngân Quế bưng thức ăn và nước vào cho nàng trong sự ấm áp, những mệt mỏi như bỗng chốc tan biến, sau đó nàng lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Khương Huệ nhìn thấy cũng không còn sớm nữa nên chỉ ăn một chút rồi bảo các nàng lui xuống lấy khăn tay thấm nước ấm tỉ mỉ lau mặt cho nàng. Đợi đến khi tắm xong, nàng đã ngủ được một giấc.
Lúc này nước cũng đã được nấu xong, nàng ngâm mình trong thùng tắm, cả người được vây trong sự ấm áp, những mệt mỏi như bỗng chốc tan biến, sau đó nàng lại cảm thấy hơi buồn ngủ ngoài tiếp khách, tuy không phải uống rượu với từng người, nhưng hoàng gia thân thích đông đảo.
Thành thân thực sự quá mệt mỏi của hắn có cao cũng nhất định không thể chịu nổi, may là Hà Viễn đã chuẩn bị thuốc giải rượu.
Kim Quế lấy khăn tay thấm nước ấm tỉ mỉ lau mặt cho nàng. Đợi đến khi tắm xong, nàng đã ngủ được một giấc nên hắn mới có thể chống đỡ được một trận, nhưng dần dần hắn vẫn thấy choáng váng hoa mắt.
Mục Nhung ở bên ngoài tiếp khách, tuy không phải uống rượu với từng người, nhưng hoàng gia thân thích đông đảo, cho dù tửu lượng của hắn có cao cũng nhất định không thể chịu nổi, may là Hà Viễn đã chuẩn bị thuốc giải rượu, nên hắn mới có thể chống đỡ được một trận, nhưng dần dần hắn vẫn thấy choáng váng hoa mắt là thái tử và Phúc An vương đứng ra, thay hắn uống một ít, hắn mới không bị say đến bất tỉnh.
Sau đó vẫn là thái tử và Phúc An vương đứng ra, thay hắn uống một ít, hắn mới không bị say đến bất tỉnh ngọn đèn hoa chúc sáng lấp lánh, ngay cả ánh trăng cũng rọi vào làm sáng bừng cả sương phòng.
Về nội viện tắm rửa xong, Hà Viễn lại cho hắn uống một ly trà giải rượu không phải đã qua một canh giờ rồi sao? Hắn đẩy nước trà ra, đứng dậy đi vào phòng trong.
Mục Nhung hỏi: “Giờ gì rồi?” Hắn nhẹ giọng nói: “Điện hạ, những thứ hôm qua đứa cho ngài xem, ngài đã nhớ kĩ chưa.”
“Giờ hợi rồi ạ.” Mục Nhung chợt dừng bước lại, da mặt có chút nóng: “Bản vương còn cần xem những thứ đó sao?”
Mục Nhung giật mình, vậy không phải đã qua một canh giờ rồi sao? Hắn đẩy nước trà ra, đứng dậy đi vào phòng trong chạm qua phụ nữ, lại không để cho cung nhân chỉ dạy, làm sao có thể không cần xem đây.
Hà Viễn theo sau lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, những thứ hôm qua đứa cho ngài xem, ngài đã nhớ kĩ chưa.” Kim Quế Ngân Quế xa xa thấy hắn đến, lúc này hai người không cần phân phó cũng biết tự lui ra cửa.
Mục Nhung chợt dừng bước lại, da mặt có chút nóng: “Bản vương còn cần xem những thứ đó sao?” Chiếc giường hỉ làm bằng gỗ đàn hương trải một tấm chăn đỏ thẫm thật dày, có thêu hình hoa mẫu đơn.
Hà Viễn thầm nghĩ, ngài chưa từng chạm qua phụ nữ, lại không để cho cung nhân chỉ dạy, làm sao có thể không cần xem đây chậm rãi đến gần, chỉ thấy nàng đang ngủ, đôi mắt đã nhắm lại nên không thể thấy ánh mắt chứa đầy ý xuân.
Mục Nhung lạnh lùng hừ một tiếng, vứt hắn ở phía sau lại là một nét đẹp khác, hắn có chút không nỡ đánh thức nàng, nhưng cũng có chút căm tức.
Kim Quế Ngân Quế xa xa thấy hắn đến, lúc này hai người không cần phân phó cũng biết tự lui ra cửa, thấy hắn tiến vào, liền vội vàng đóng cửa lại nàng lại có thể ngủ như vậy sao? Đúng là không tim không phổi, hắn tìm đủ mọi cách để cưới nàng.
Chiếc giường hỉ làm bằng gỗ đàn hương trải một tấm chăn đỏ thẫm thật dày, có thêu hình hoa mẫu đơn, đến màn che cũng mang màu đỏ tươi vui, trên chiếc bàn dài được trưng đầy hoa hải đường, ngọn đèn hoa chúc sáng lấp lánh, ngay cả ánh trăng cũng rọi vào làm sáng bừng cả sương phòng nàng vào cửa, vậy mà nàng không thể chịu đựng cơn buồn ngủ chờ hắn một chút hay sao?
Hắn chậm rãi đến gần, chỉ thấy nàng đang ngủ, đôi mắt đã nhắm lại nên không thể thấy ánh mắt chứa đầy ý xuân của nàng nữa, nhưng an tĩnh như vậy lại là một nét đẹp khác, hắn có chút không nỡ đánh thức nàng, nhưng cũng có chút căm tức bị lạnh nên mở mắt ra, không đợi được nàng lên tiếng, hắn đã áp lên người nàng.
Đêm hôm nay mà nàng lại có thể ngủ như vậy sao? Đúng là không tim không phổi, hắn tìm đủ mọi cách để cưới nàng vào cửa, vậy mà nàng không thể chịu đựng cơn buồn ngủ chờ hắn một chút hay sao? Bị cơ thể nặng nề như vậy đè lên, Khương Huệ liền kêu to: “Điện hạ, chàng muốn đè chết ta à?!”
Hắn cúi người, xốc chăn lên nàng một chút, nhưng nghe nàng kêu đau, lại không kìm lòng được nhón người lên.
Khương Huệ bị lạnh nên mở mắt ra, không đợi được nàng lên tiếng, hắn đã áp lên người nàng.
Bị cơ thể nặng nề như vậy đè lên, Khương Huệ liền kêu to: “Điện hạ, chàng muốn đè chết ta à?!”
Nàng rêи ɾỉ y như con mèo nhỏ, Mục Nhung vốn định nghiêm phạt nàng một chút, nhưng nghe nàng kêu đau, lại không kìm lòng được nhón người lên: “Ai bảo nàng ngủ!”
“Thiếp chỉ định nhắm mắt một chút không ngờ lại thiếp đi lúc nào không hay.” Nàng xoa xoa mắt, “Cũng đã khuya rồi, điện hạ có muốn dùng chút trà giải rượu không? Ta có bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn vì sợ điện hạ uống say đấy, khổ cực cho điện hạ rồi.”
Giọng nói của nàng dịu dàng nhỏ nhẹ làm lửa giận trong lòng hắn bỗng chốc không còn một mảnh, hắn cười một cái rồi nói: “Dùng rồi.”