Tuy trong lòng mọi người đều có chút mong chờ nhưng kỳ thật họ cũng biết hy vọng này không lớn, thật không ngờ chuyện này lại được định ra như vậy.
Khương lão gia và Khương lão phu nhân vui mừng đến không biết phải làm sao. Thậm chí Khương lão gia còn vui đến mức nói năng hơi lộn xộn: “Thật chứ? A Huệ của chúng ta sẽ làm vương phi thật sao? Trời ơi, tổ tiên linh thiêng, A Huệ, cháu mau đi thắp hương đi.” Ông nó xong liền muốn kéo Khương Huệ đi.
Khương Tế Hiển thầm nghĩ, còn nói gì nữa, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc đương nhiên sẽ không thay đổi. Nhìn hai ông bà vui mừng như thế lòng ông lại thấy trĩu nặng vương phi! Giờ thì có trốn cũng trốn không thoát, tương lai nhất định sẽ bị cuốn vào trận chiến.
Trước kia ông còn sợ Khương Từ thân thiết với Mục Nhung, bây giờ thì tốt rồi, trong nhà lại có một Hành Dương vương phi! Giờ thì có trốn cũng trốn không thoát, tương lai nhất định sẽ bị cuốn vào trận chiến đoạt vị hay tới đó, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng. Ông thở ra một hơi, thần sắc cũng thả lỏng hơn.
Thôi được rồi, tới đâu hay tới đó, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng. Ông thở ra một hơi, thần sắc cũng thả lỏng hơn phải do hoàng thượng định đoạt. Chẳng lẽ con còn muốn hoàng thượng thay đổi chủ ý sao?
Lão phu nhân lại hỏi: “Lão nhị, hoàng thượng còn nói gì nữa không?” Chẳng lẽ còn trước A Du nữa à? Bà nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt lập tức rất khó coi
“Chỉ nói nhà chúng ta chuẩn bị trước, có thể đầu xuân năm sau sẽ thành thân.” A Du thì có sao, dù sao cũng là gả cho hoàng tử, tất cả đều phải do hoàng thượng định đoạt.
Hồ thị có chút không vui: “Chẳng lẽ còn trước A Du nữa à?” Bà nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt lập tức rất khó coi không dám. Chỉ đáng thương cho con gái bà, gả sau Khương Huệ thì còn nở mày nở mặt gì được nữa?
Khương lão gia không cẩn thận như vậy, nói: “Trước A Du thì có sao, dù sao cũng là gả cho hoàng tử, tất cả đều phải do hoàng thượng định đoạt. Chẳng lẽ con còn muốn hoàng thượng thay đổi chủ ý sao?” Vẫn chưa định ngày mà, vả lại còn phải đợi quan viên lễ bộ tới, có thể sẽ thương lượng được một chút đấy.
Hồ thị cúi đầu, có cho bà trăm lá gan thì bà cũng không dám. Chỉ đáng thương cho con gái bà, gả sau Khương Huệ thì còn nở mày nở mặt gì được nữa? “A Du lớn hơn, theo lý nên là A Du gả trước, cũng phải có thứ tự lớn nhỏ.” Lương thị cầm tay Khương Huệ.
Lão phu nhân nhìn thấy biểu cảm của Hồ thị cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nên cười nói: “Vẫn chưa định ngày mà, vả lại còn phải đợi quan viên lễ bộ tới, có thể sẽ thương lượng được một chút đấy. Hơn nữa hoàng gia cũng không phải là không biết phải trái.” Bà lại nhìn Lương thị, “Vợ lão đại, con thấy sao?” Khương gia cũng làm gì có chuyện không có mâu thuẫn? Bà chỉ giả vờ không biết chuyện Hồ thị cố tình.
“A Du lớn hơn, theo lý nên là A Du gả trước, cũng phải có thứ tự lớn nhỏ.” Lương thị cầm tay Khương Huệ, trong lòng hỗn loạn gây khó dễ, cố gắng làm tốt việc của mình nên mới có được sự tin tưởng của lão phu nhân mà thôi.
Con gái có thể có được phú quý thế này, bà cũng mừng thay nó. Nhưng gả vào hoàng gia cũng không phải là một chuyện tốt, tuy bà là phụ nhân không hiểu chuyện triều chính, nhưng đời này, bà đã từng làm thiếp của Hà gia, nay lại là con dâu cả của Khương gia, bất kể chỗ nào cũng không dễ dàng bà thì sao, gả qua đó rồi có thể đối phó được với những chuyện phức tạp ở hoàng gia không?
Hà gia thì không cần kể đến, ngay cả Khương gia cũng làm gì có chuyện không có mâu thuẫn? Bà chỉ giả vờ không biết chuyện Hồ thị cố tình gây khó dễ, cố gắng làm tốt việc của mình nên mới có được sự tin tưởng của lão phu nhân mà thôi. Con gái bà thì sao, gả qua đó rồi có thể đối phó được với những chuyện phức tạp ở hoàng gia không? Vương phi lại làm không nổi. Hơn nữa, bây giờ Mục Nhung tâm tư cho nàng sự vinh quang này.
Bà lo nghĩ cho con gái, cũng đau lòng cho nó có vài phần thật lòng với. Phụ nữ có đàn ông làm chỗ dựa thì không có chuyện gì làm khó được.
Khương Huệ trở tay cầm tay mẫu thân, cười với bà một cái mở to hai mắt: “A Huệ, vậy sau này muội gặp tỷ thì phải gọi tỷ là vương phi nương nương rồi?”
Việc đã đến nước này, nàng đã sớm không còn lo lắng nữa. Kiếp trước ngay cả làm nô tỳ nàng cũng đã làm qua, nàng không tin đến khi làm vương phi lại làm không nổi. Hơn nữa, bây giờ Mục Nhung hao phí tâm tư cho nàng sự vinh quang này, nên chắc cũng có vài phần thật lòng với. Phụ nữ có đàn ông làm chỗ dựa thì không có chuyện gì làm khó được phượng hoàng đó nha. A Huệ thật có phúc, nhà chúng ta cũng được thơm lây. A Huệ, cháu làm vương phi.
Mấy người Khương Du đều chúc mừng nàng. Khương Quỳnh mở to hai mắt: “A Huệ, vậy sau này muội gặp tỷ thì phải gọi tỷ là vương phi nương nương rồi?” Nàng cười rộ lên, “Nương nương, nương nương, gọi cũng rất thuận miệng.” Vương phi rồi thì việc chọn cho ta một tướng công tốt chắc cũng không khó đâu nhỉ? Hoàng thân quốc thích gì đó.
Đứa nhỏ này luôn không tim không phổi như vậy hiểu chuyện gì cả. Hôn sự của con đương nhiên do mẫu thân con thu xếp, liên quan gì tới A Huệ?
Khương Tú ở bên cạnh nhìn Khương Huệ từ trên xuống dưới, tặc lưỡi: “Đây là chim sẻ hóa phượng hoàng đó nha. A Huệ thật có phúc, nhà chúng ta cũng được thơm lây. A Huệ, cháu làm vương phi rồi thì việc chọn cho ta một tướng công tốt chắc cũng không khó đâu nhỉ? Hoàng thân quốc thích gì đó…” Trong nháy mắt, nàng và Khương Huệ đều phải lấy chồng. Nàng bỗng thấy thật hoang mang, mười mấy năm vui vẻ.
Thấy nàng không biết lựa lời nên Khương lão gia quát lên: “Nói bậy bạ gì đó, thật không hiểu chuyện gì cả. Hôn sự của con đương nhiên do mẫu thân con thu xếp, liên quan gì tới A Huệ?” Nàng bỗng thấy thật hoang mang, mười mấy năm vui vẻ lớn lên, chẳng lẽ chỉ vì ngày này thôi sao?
Khương Tú vẫn còn sợ phụ thân, vội cúi đầu nói: “Con chỉ tùy tiện nói thôi.” Bản thân phải gả cho một người không hề quen thuộc, sau này mỗi ngày phải ở chung với hắn.
Khương lão gia hừ một tiếng gặp được. Trước đây nàng không suy nghĩ gì về chuyện lấy chồng, nhưng giờ lại ngập tràn thương cảm
Khương Du kéo tay Khương Huệ cuối cùng lại không biết nói gì, chỉ có thể thở dài thấy Hạ phu nhân rất tốt, ngược lại tỷ đừng nghĩ tới việc làm sao để làm hiền thê lương mẫu.
Trong nháy mắt, nàng và Khương Huệ đều phải lấy chồng. Nàng bỗng thấy thật hoang mang, mười mấy năm vui vẻ lớn lên, chẳng lẽ chỉ vì ngày này thôi sao? Bản thân phải gả cho một người không hề quen thuộc, sau này mỗi ngày phải ở chung với hắn, còn người thân của mình lại ít khi gặp được. Trước đây nàng không suy nghĩ gì về chuyện lấy chồng, nhưng giờ lại ngập tràn thương cảm đỏ mặt: “Nói gì đó, chẳng qua ta thấy lo lắng cho muội mà thôi. Làm vương phi cũng không dễ dàng gì.”
Khương Huệ dang tay ôm đường tỷ một cái, nói bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Đường tỷ, dù chúng ta có lập gia đình thì vẫn sẽ cố gắng gặp nhau. Muội thấy Hạ phu nhân rất tốt, ngược lại tỷ đừng chỉ nghĩ tới việc làm sao để làm hiền thê lương mẫu.” Dạo này xảy ra nhiều chuyện, nàng thấy thế sự khó lường. Như Thẩm ŧıểυ thư vốn là thiên.
Khương Du đỏ mặt: “Nói gì đó, chẳng qua ta thấy lo lắng cho muội mà thôi. Làm vương phi cũng không dễ dàng gì.” Khương Huệ vốn là con gái đại phòng, phụ thân nàng kém xa nhị thúc, lại có thể trở thành vương phi.
Hồ Như Lan cười nói: “A Huệ của chúng ta thông minh như vậy, đường tỷ đừng lo.” Thế giới này cũng không giống như người xưa thường nói, tất cả đều ấn theo khuôn phép.
Nàng nhìn Khương Huệ hồi lâu. Dạo này xảy ra nhiều chuyện, nàng càng cảm thấy thế sự khó lường. Như Thẩm ŧıểυ thư vốn là thiên chi kiêu nữ nhưng lại rơi vào kết cục như vậy, mà Khương Huệ vốn là con gái đại phòng, phụ thân nàng kém xa nhị thúc, lại có thể trở thành vương phi lão gia và lão phu nhân lại bàn bạc về chuyện đồ cưới của Khương Huệ một lúc. Đến khi ra ngoài.
Thế giới này cũng không giống như người xưa thường nói, tất cả đều ấn theo khuôn phép. Số mệnh con người, đôi khi khó mà nói rõ được ngoài, Bảo nhi lập tức kéo tay Khương Huệ nói nhỏ: “Tỷ tỷ thật sự phải lấy chồng sao? Phải rời đi ư?”
Khương lão gia và lão phu nhân lại bàn bạc về chuyện đồ cưới của Khương Huệ một lúc. Đến khi ra ngoài, Bảo nhi lập tức kéo tay Khương Huệ nói nhỏ: “Tỷ tỷ thật sự phải lấy chồng sao? Phải rời đi ư?” Khương Từ sờ đầu nàng: “Về sau Bảo nhi cũng sẽ lấy chồng. Làm gì có cô gái nào không xuất giá chứ?”
Nàng ngẩng khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn lên nhìn Khương Huệ, đôi mắt trong suốt đầy lưu luyến: “Tại sao tỷ phải lấy chồng?” Khương Từ đang rất vui sướиɠ, vì hắn kính trọng Mục Nhung, Khương Huệ có thể gả cho Mục Nhung thì hắn không còn.
Cô bé còn nhỏ, mặc dù đã biết một ít chuyện nhưng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc chuyện tương lai, hắn còn trẻ nên cũng lạc quan, bây giờ hắn chỉ mừng thay cho muội muội.
Khương Từ sờ đầu nàng: “Về sau Bảo nhi cũng sẽ lấy chồng. Làm gì có cô gái nào không xuất giá chứ?” Nàng lắc lắc tay Khương Huệ, “Muội và tỷ tỷ cùng gả đến một chỗ đi, như vậy sẽ không phải rời xa nhau nữa.”
Trong lòng Khương Từ đang rất vui sướиɠ, vì hắn kính trọng Mục Nhung, Khương Huệ có thể gả cho Mục Nhung thì hắn không còn gì bất mãn nữa. Về chuyện tương lai, hắn còn trẻ nên cũng lạc quan, bây giờ hắn chỉ mừng thay cho muội muội liếc Khương Huệ. Khương Huệ lại rất bình tĩnh. Bảo nhi nghe nàng hứa hẹn, cuối cùng cũng vui vẻ lại.
Bảo nhi không vui: “Muội sẽ không lấy chồng đâu, hay là…” Nàng lắc lắc tay Khương Huệ, “Muội và tỷ tỷ cùng gả đến một chỗ đi, như vậy sẽ không phải rời xa nhau nữa.” Lễ bộ Thượng thư Ngụy đại nhân cùng ba vị đại nhân khác đến nhà tuyên chỉ, mọi người quỳ.
Khương Huệ cười rộ lên: “Bảo nhi không cần lấy chồng cũng có thể ở cùng tỷ mà. Bảo nhi muốn gặp tỷ thì lúc nào cũng được, thậm chí còn có thể ở cùng tỷ nữa.”Tống Châu đoan trang tri thức, dịu dàng hiền huệ, ban cho tam hoàng tử Hành Dương vương vương phi.
Ánh mắt Bảo nhi sáng lên: “Thật chứ?” Hộ bộ tả thị lang, phó giám Ti Thiên Giám cùng bàn bạc đại điển hôn sự. Nghi lệnh sở ti, chọn ngày sách mệnh.
Khương Từ liếc Khương Huệ. Khương Huệ lại rất bình tĩnh. Bảo nhi nghe nàng hứa hẹn, cuối cùng cũng vui vẻ lại đến khi mọi người đứng lên, Ngụy đại nhân, Dương đại nhân, Hồ đại nhân mới chắp tay chúc mừng cả nhà.
Mấy ngày sau, Lễ bộ Thượng thư Ngụy đại nhân cùng ba vị đại nhân khác đến nhà tuyên chỉ, mọi người quỳ xuống tiếp chỉ, Ngụy đại nhân mở thánh chỉ tuyên đọc: “Trưởng nữ của Khương Tế Đạt ở huyện Hộ Tống Châu đoan trang tri thức, dịu dàng hiền huệ, ban cho tam hoàng tử Hành Dương vương làm vương phi. Nay sai Lễ bộ Thượng thư, Hộ bộ tả thị lang, phó giám Ti Thiên Giám cùng bàn bạc đại điển hôn sự. Nghi lệnh sở ti, chọn ngày sách mệnh.” Hoàng thượng rất coi trọng việc này. Mấy ngày trước còn dặn dò bản quan và Dương đại nhân, Hồ đại nhân.
Vì Khương Tế Đạt không ở đây nên Khương Tế Hiển tiếp chỉ thay thế này, quý phủ chắc rất bận rộn. Nghe nói năm sau đại ŧıểυ thư cũng xuất giá, nên hoàng thượng đã lệnh.
Chờ đến khi mọi người đứng lên, Ngụy đại nhân, Dương đại nhân, Hồ đại nhân mới chắp tay chúc mừng cả nhà dặn dò bản quan và Dương đại nhân, Hồ đại nhân, hôm qua lại cho người khai phủ cho tam điện hạ.
Khương Tế Hiển đáp lễ: “Ba vị đại nhân vất vả rồi, mời ngồi.” Thứ nhất lúc đó thời tiết cũng rất dễ chịu, thứ hai xưa nay dựng vợ gả chồng đều có thứ tự lớn nhỏ.
Hạ nhân vội vàng dâng trà vốn quan sát thiên văn, chịu trách nhiệm tính toán vận mệnh đất nước, giờ lại tới chọn ngày lành cho bọn họ.
Ngụy đại nhân cười nói: “Hoàng thượng rất coi trọng việc này. Mấy ngày trước còn dặn dò bản quan và Dương đại nhân, Hồ đại nhân, hôm qua lại cho người khai phủ cho tam điện hạ.” Vừa rồi lão phu nhân có nói muốn chọn ngày lành sau ngày cưới của đại ŧıểυ thư, cũng thật khéo, hai mươi sáu tháng ba.
Khương Tế Hiển giật mình, nếu như khai phủ thì chẳng lẽ là muốn lập thêm một Hành Dương vương phủ tại kinh thành? Cũng không biết có ở lại luôn không vinh hạnh của hạ quan, mời các vị báo ngày sinh của nhị ŧıểυ thư, hạ quan nhất định sẽ tính toán thật tốt.
“Có chuyện vui thế này, quý phủ chắc rất bận rộn. Nghe nói năm sau đại ŧıểυ thư cũng xuất giá, nên hoàng thượng đã lệnh cho Hồ đại nhân đến đây để chọn một ngày lành.”
Quan viên Ti Thiên Giám vốn quan sát thiên văn, chịu trách nhiệm tính toán vận mệnh đất nước, giờ lại tới chọn ngày lành cho bọn họ, Khương lão gia nhịn không được cười rộ lên: “Thật là dùng đao mổ trâu giết gà rồi.” Hồ đại nhân lấy mấy quyển sách ra, lập tức tính toán ngay trong phòng. Khương lão gia ngạc nhiên.
Hồ đại nhân vội nói: “Đây là vinh hạnh của hạ quan, mời các vị báo ngày sinh của nhị ŧıểυ thư, hạ quan nhất định sẽ tính toán thật tốt.” Tam điện hạ thành thân là đại sự, định ngày xong mới dự tính những chuyện khác tốt được.
Lão phu nhân nhớ đến Khương Du, lại cẩn thận hỏi: “Mười tám tháng ba đại cô nương nhà chúng ta xuất giá, không biết có thể để hỉ sự của tam điện hạ và A Huệ lùi sau đó một thời gian không? Thứ nhất lúc đó thời tiết cũng rất dễ chịu, thứ hai xưa nay dựng vợ gả chồng đều có thứ tự lớn nhỏ.” Đến lúc đó, những quan tam phẩm trở lên và cáo mệnh phu nhân đều phải có mặt, chỉ riêng tiệc rượu thôi.
Hồ đại nhân nghe vậy liền nhìn sang Ngụy đại nhân thành hôn ở Hành Dương vương phủ, hoàng thân quốc thích không ở kinh thành phải sớm trở về kinh thành.
Ngụy đại nhân cười cười: “Không sao, dù sao xây phủ cũng phải mất một thời gian.” Đến lúc đó cả thành náo nhiệt, bất kể là binh lính canh thành hay cẩm y vệ cũng đều phải đề.
Lương thị đi lên báo ngày sinh tháng đẻ của Khương Huệ hoàng thất thành thân quả nhiên không giống với người bình thường. Hồ thị càng nghe càng chua xót.
Hồ đại nhân lấy mấy quyển sách ra, lập tức tính toán ngay trong phòng. Khương lão gia ngạc nhiên: “Hóa ra hôm nay định ngày luôn sao. Ta còn tưởng phải hai ngày nữa.” Hồ thị càng nghe càng chua xót, cũng may là con gái mình thành thân trước Khương Huệ.
Hộ bộ tả thị lang Dương đại nhân cười nói: “Tam điện hạ thành thân là đại sự, định ngày xong mới dự tính những chuyện khác tốt được. Đến lúc đó, những quan tam phẩm trở lên và cáo mệnh phu nhân đều phải có mặt, chỉ riêng tiệc rượu thôi cũng đã khoảng sáu mươi bàn, còn phải vừa mở tiệc rượu ở quý phủ lần nữa, ngày thành hôn ở Hành Dương vương phủ, hoàng thân quốc thích không ở kinh thành phải sớm trở về kinh thành. Đến lúc đó cả thành náo nhiệt, bất kể là binh lính canh thành hay cẩm y vệ cũng đều phải đề cao cảnh giác, trông coi thật kỹ.” nɠɵạı trừ của hồi môn, mọi người không cần phải chuẩn bị gì thêm, những thứ như áo cưới, mũ phượng.
Mọi người nghe vậy đều không nói nên lời không cần chuẩn bị! Nhất định là sợ chúng ta làm không tốt, cũng không biết trong cung làm giá y thế nào.
Con cháu hoàng thất thành thân quả nhiên không giống với người bình thường. Hồ thị càng nghe càng chua xót, cũng may là con gái mình thành thân trước Khương Huệ, nếu không thì sẽ bị dìm đến bụi đất đầy đầu! Bà thật lòng kinh ngạc, hoàng gia quả thực không giống nhà bình thường, cái gì cũng không cần bọn họ.
Hồ đại nhân tính toán một lúc, rồi ngẩng đầu lên cười nói: “Vừa rồi lão phu nhân có nói muốn chọn ngày lành sau ngày cưới của đại ŧıểυ thư, cũng thật khéo, hai mươi sáu tháng ba là ngày tốt, cũng hợp với mệnh cách của tam điện hạ và nhị ŧıểυ thư, nếu bỏ qua ngày này thì sẽ phải chờ đến tháng năm.” May mà điện hạ có bảo của hồi môn không cần quá nhiều bằng không thì ta cũng không biết phải làm thế nào.
Lão phu nhân vô cùng mừng rỡ đại nhân lại nhắc tới chuyện học lễ nghi? Chẳng lẽ trước khi xuất giá nàng còn phải học quy củ?
Định ngày xong, ba vị quan viên liền rời đi. Lúc gần đi Ngụy đại nhân lại căn dặn: “nɠɵạı trừ của hồi môn, mọi người không cần phải chuẩn bị gì thêm, những thứ như áo cưới, mũ phượng, trong cung sẽ cho người đưa đến, còn có ma ma tới dạy lễ nghi nữa.” Ông ngừng lại một chút, bỗng cười khẽ, “Điện hạ nhờ bản quan truyền lời, đồ cưới không cần nhiều, tận lực là được.” Nghĩ đến chuyện đó liền thấy đau đầu, nàng thầm nghĩ phải nhân lúc còn rảnh rỗi nhanh chóng mở hiệu thuốc.
Mọi người cảm ơn không ngớt lời hiệu thuốc mới được, bằng không thì đến khi học quy củ chắc chắn sẽ không có thời gian làm nữa.
Tiễn Ngụy đại nhân đi, Hồ thị ôi chao một tiếng: “Thật sự được mở rộng tầm mắt mà, ngay cả giá y cũng không cần chuẩn bị! Nhất định là sợ chúng ta làm không tốt, cũng không biết trong cung làm giá y thế nào.” Hơn nữa, cũng không thể để Ninh Ôn nhàn rỗi như thế mãi, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết mới tốt.
Bà thật lòng kinh ngạc, hoàng gia quả thực không giống nhà bình thường, cái gì cũng không cần bọn họ nhúng tay vào, tất cả mọi thứ đều có yêu cầu cao, chỉ là hơi thiếu tình cảm và quá nhiều quy củ.
Khương lão gia cười nói: “May mà điện hạ có bảo của hồi môn không cần quá nhiều bằng không thì ta cũng không biết phải làm thế nào nữa, có bán hết ruộng vườn nhà cửa thì chúng ta cũng không thể xứng với thân phận của tam điện hạ!”
Mọi người đều cười phá lên.
Lão phu nhân lại nói: “Chứng tỏ tam điện hạ là một người rất chu đáo.”
Khương Huệ thầm nghĩ, lời nói của hắn quả thực rất tri kỉ, nhưng sao vừa nãy Ngụy đại nhân lại nhắc tới chuyện học lễ nghi? Chẳng lẽ trước khi xuất giá nàng còn phải học quy củ? Nghĩ đến chuyện đó liền thấy đau đầu, nàng thầm nghĩ phải nhân lúc còn rảnh rỗi nhanh chóng mở hiệu thuốc mới được, bằng không thì đến khi học quy củ chắc chắn sẽ không có thời gian làm nữa. Hơn nữa, cũng không thể để Ninh Ôn nhàn rỗi như thế mãi, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết mới tốt.