Khương Huệ nói: “Ninh đại phu thật bận rộn nhỉ, ta đang muốn hỏi huynh một vài việc đây.”
Ninh Ôn viết xong vị thuốc cuối cùng, nói với bệnh nhân: “Mời đến chỗ Mã đại phu, Lý đại phu xếp hàng.”
Hắn gác bút lại, quay đầu hỏi: “Cô muốn hỏi gì?”
Khương Huệ thấy còn vài người, vội nói: “Những bệnh nhân đó, huynh xem ít một người thì là ít đi một phần tiền đó.”
“Không có cách nào.” Ninh Ôn nói, “Cô là bà chủ, tại hạ phải dựa vào bà chủ để kiếm cơm, nên lúc nào cô cũng được đứng trước.” Hắn thoải mái nhìn nàng, không hề tránh né, cười nói: “Hoắc hương tán của ta dùng có tốt không?”
Khương Huệ nghe vậy, cười rộ lên. Khương Từ cũng đi tới chào hỏi Ninh Ôn mình như thế, thật ra lấy thân thế hắn, nói nổi danh thiên hạ, cũng chỉ là một giấc mơ đẹp.
Ninh Ôn nói: “Hay là đi vào bên trong đi, chỗ đó yên tĩnh.” Ba người ngồi xuống, Khương Huệ đem mũ che mặt đặt lên bàn. Gương mặt nàng hiện ra, xinh đẹp vô cùng.
Khương Huệ gật đầu, chào hỏi Mã đại phu, Lý đại phu một tiếng, rồi theo hắn đi vào đại phu làm nhiều một chút, đến lúc đó kêu người làm giới thiệu với khách hàng là được.
Ba người ngồi xuống, Khương Huệ đem mũ che mặt đặt lên bàn. Gương mặt nàng hiện ra, xinh đẹp vô cùng, khi mỉm cười lại càng diễm lệ giờ khô hanh dễ nổi mụn, dùng vào thấy thoải mái hơn trước, hơn nữa gội đầu cũng tốt, dùng xong tóc rất mượt.
Hắn thoải mái nhìn nàng, không hề tránh né, cười nói: “Hoắc hương tán của ta dùng có tốt không?” Mẫu thân ta cũng rất thích, hôm nay đúng lúc đến đây, huynh lại làm mấy bình cho ta tặng đường tỷ đi.
“Dùng tốt lắm.” Khương Huệ cười híp mắt khẳng định, “Bây giờ khô hanh dễ nổi mụn, dùng vào thấy thoải mái hơn trước, hơn nữa gội đầu cũng tốt, dùng xong tóc rất mượt, mẫu thân ta cũng rất thích, hôm nay đúng lúc đến đây, huynh lại làm mấy bình cho ta tặng đường tỷ đi.” Thật là một ý kiến hay! Vậy làm phiền Ninh đại phu làm nhiều một chút, đến lúc đó kêu người làm giới thiệu với khách hàng là được.
Nàng nói đến mặt mày hớn hở, dường như rất thích thú không cự tuyệt, chỉ nói cảm ơn. Làm đại phu, tuy hành y tế thế, nhưng hắn chưa bao giờ xem tiền như rác.
Khóe miệng Ninh Ôn khẽ nhếch: “Nếu tốt thì có thể đem bán rồi, cô thấy thế nào?” Ninh Ôn không cự tuyệt, chỉ nói cảm ơn. Làm đại phu, hắn chưa bao giờ xem tiền như rác.
“Bán lấy tiền ư?” Khương Huệ ngẩn ra một lúc, vỗ tay cười: “Thật là một ý kiến hay! Vậy làm phiền Ninh đại phu làm nhiều một chút, đến lúc đó kêu người làm giới thiệu với khách hàng là được.” Nàng không quên tính lời cho Ninh đại phu, “Đến lúc Hoắc hương tán bán được, tất nhiên Ninh đại phu cũng được chia một phần.” Dược liệu thống nhất chỗ mua, nàng lại có nhị thúc là tri phủ, Nhân Tâm Đường càng ngày càng thịnh vượng.
Ninh Ôn không cự tuyệt, chỉ nói cảm ơn. Làm đại phu, tuy hành y tế thế, nhưng hắn chưa bao giờ xem tiền như rác ŧıểυ thư đừng nhọc lòng quá nhiều, so với buôn bán những thứ khác, hiệu thuốc từ trước đến nay đều khá ổn định.
Hai người ngươi một câu ta một câu, Khương Từ không thể chen vào những thứ khác, hiệu thuốc từ trước đến nay đều khá ổn định, chỉ cần đại phu không để xảy ra sai lầm.
Khương Huệ lại hỏi tình hình hiệu thuốc, phần nhiều hỏi về dược liệu, Ninh Ôn trả lời từng câu: “Khương ŧıểυ thư đừng nhọc lòng quá nhiều, so với buôn bán những thứ khác, hiệu thuốc từ trước đến nay đều khá ổn định, chỉ cần đại phu không để xảy ra sai lầm.” Hắn tò mò nói với Ninh Ôn, “Hôm nay đến, ta thấy rất nhiều người bệnh tìm Ninh đại phu, có thể ngang với danh y đấy.”
Dược liệu thống nhất chỗ mua, nàng lại có nhị thúc là tri phủ, Nhân Tâm Đường càng ngày càng thịnh vượng của Khương ŧıểυ thư đấy, phụ nhân bị ho lao lần trước được tại hạ chữa trị đã khỏi, nhờ vậy mới có chút tiếng tăm.
Khương Từ cười gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.” Hắn tò mò nói với Ninh Ôn, “Hôm nay đến, ta thấy rất nhiều người bệnh tìm Ninh đại phu, có thể ngang với danh y đấy.” Không biết vì sao nàng lại tin tưởng mình như thế, thật ra lấy thân thế hắn chỉ là một giấc mơ đẹp.
Ninh Ôn cười: “Đó là nhờ lời chúc tốt lành của Khương ŧıểυ thư đấy, phụ nhân bị ho lao lần trước được tại hạ chữa trị đã khỏi, nhờ vậy mới có chút tiếng tăm.” Tuy hắn từ nhỏ muốn học y, thế nhưng gia đình nghèo khó, đến lúc phụ mẫu đều mất lại càng thê lương.
Khương Huệ mừng thay cho hắn: “Ta đã sớm nói Ninh đại phu sẽ có ngày nổi danh mà.” Ánh mắt nàng sáng như ngọc, không chút nghi ngờ thuê mười năm. Gặp được đại phu tốt bụng sẽ dạy hắn một chút, gặp phải người keo kiệt, hắn sẽ nghĩ hết cách học lỏm.
Ninh Ôn trong thâm tâm khó hiểu, không biết vì sao nàng lại tin tưởng mình như thế, thật ra lấy thân thế hắn, nói nổi danh thiên hạ, cũng chỉ là một giấc mơ đẹp. Tuy hắn từ nhỏ muốn học y, thế nhưng gia đình nghèo khó, đến lúc phụ mẫu đều mất lại càng thê lương là chuyện vui, Ninh Ôn cười: “Nếu có ngày đó, tại hạ nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền cho Khương ŧıểυ thư.”
Lúc đó, hắn ở hiệu thuốc làm thuê mười năm. Gặp được đại phu tốt bụng sẽ dạy hắn một chút, gặp phải người keo kiệt, hắn sẽ nghĩ hết cách học lỏm, lúc đó gian khổ không nói hết được, cho tới hôm nay, hắn có thể tự mình chữa bệnh, có điều nếu muốn tiến bộ hơn nữa, thì thật sự rất khó ngày này sao, Khương Huệ thầm nghĩ, đến khi Ninh Ôn thành thần y, đời này nàng sẽ không lo chuyện tiền bạc nữa.
Nhưng có người sẵn sàng tin tưởng hắn, vẫn là chuyện vui, Ninh Ôn cười: “Nếu có ngày đó, tại hạ nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền cho Khương ŧıểυ thư.” Đến lúc đó không biết Ninh Ôn có tự mở y quán không? Thế có khác gì nuôi vịt béo sắp thịt thì để bay mất đâu!
Không phải nàng đang chờ ngày này sao, Khương Huệ thầm nghĩ, đến khi Ninh Ôn thành thần y, đời này nàng sẽ không lo chuyện tiền bạc nữa. Nhưng mà có một vấn đề. Đến lúc đó không biết Ninh Ôn có tự mở y quán không? Thế có khác gì nuôi vịt béo sắp thịt thì để bay mất đâu! Khương Huệ thấy hắn dùng bút mới, cười nói: “Bút này dùng có tốt không? Ta đã nhờ cha ta cẩn thận chọn lựa đó.”
Nàng tỏ ra vô cùng quan tâm nói: “Ninh đại phu có bất cứ yêu cầu gì, xin nhất định hãy nói với ta!” Khương Từ mới cười lên. Hắn rất coi trọng muội muội, luôn muốn gả nàng cho người trong sạch, Hà đại phu không tồi.
Thấy muội muội ân cần như vậy, Khương Từ nhướng mày sau ta sẽ mua cho Ninh đại phu cái khác, Ninh đại phu dùng thuận tay, viết phương thuốc cũng nhanh hơn.
Ba người ra ngoài, Ninh Ôn lại tiếp tục xem bệnh. Khương Huệ thấy hắn dùng bút mới, cười nói: “Bút này dùng có tốt không? Ta đã nhờ cha ta cẩn thận chọn lựa đó.” Cán bút màu xám, hoa văn không liền mạch, nhưng chắc chắn là bút tốt, Khương Huệ nghĩ.
Ngón tay Ninh Ôn dừng một chút, bỗng cười: “Nếu Khương ŧıểυ thư tự mình chọn có lẽ sẽ còn tốt hơn nữa.” Khương Huệ qua, hỏi nhỏ: “A Huệ, có phải muội vừa ý Ninh đại phu không? Sao lại đối xử tốt với hắn như vậy?”
Cán bút màu xám, hoa văn không liền mạch, thực sự không đẹp, nhưng chắc chắn là bút tốt, Khương Huệ nghĩ. Ánh mắt nàng dừng trên tay Ninh Ôn, mới phát hiện ngón tay hắn rất dài, tuy màu da có hơi đen, nhưng cũng là đôi tay khiến người khác ao ước nên quyền lợi của bà chủ cũng bị cướp mất. Vốn bà chủ đối tốt với người làm trong hiệu thuốc.
Nàng rất sảng khoái nói: “Lần sau ta sẽ mua cho Ninh đại phu cái khác, Ninh đại phu dùng thuận tay, viết phương thuốc cũng nhanh hơn.” Khương Huệ suy nghĩ một chút, đại khái biết ý của hắn, nếu nàng là đàn ông, đối tốt có lẽ hắn sẽ không nói gì.
Khương Từ lại nhíu mày lai Ninh đại phu là cây hái tiền của hiệu thuốc nhà chúng ta đấy!” Không đối tốt với hắn, làm sao giữ người được?
Cho đến khi ra khỏi Nhân Tâm Đường, hắn mới kéo Khương Huệ qua, hỏi nhỏ: “A Huệ, có phải muội vừa ý Ninh đại phu không? Sao lại đối xử tốt với hắn như vậy?” Lần tới muội sẽ không như vậy nữa, cho ca ca được không? Khi nào ca ca rảnh thì đến xem một chút.
“Đương nhiên phải đối tốt một chút rồi.” Khương Huệ chớp chớp mắt, “Tương lai Ninh đại phu là cây hái tiền của hiệu thuốc nhà chúng ta đấy!” Không đối tốt với hắn, làm sao giữ người được? Vốn bà chủ đối tốt với người làm trong cửa hàng là chuyện thường tình, không phải sao?
Khương Từ vẫn cau mày: “Vậy cũng không được.”
Khương Huệ suy nghĩ một chút, đại khái biết ý của hắn, nếu nàng là đàn ông, đối tốt với Ninh đại phu, có lẽ hắn sẽ không nói gì, nhưng nàng là một cô gái, nên quyền lợi của bà chủ cũng bị cướp mất. Vốn bà chủ đối tốt với người làm trong hiệu thuốc là chuyện thường tình, không phải sao? Thấy nàng tiếp thu ý kiến, Khương Từ mới cười lên. Hắn rất coi trọng muội muội, luôn muốn gả nàng cho người trong sạch.
Nhưng nàng rất biết nghe lời, nói: “Lần tới muội sẽ không như vậy nữa, đều để cho ca ca ra mặt, được không? Khi nào ca ca rảnh thì đến xem một chút, cha quá thật thà, chưa chắc đã làm tốt.” Chờ mấy ngày sau thì trang sức làm xong. Khương Huệ chọn ngày cùng Khương Từ đi lấy, thuận tiện cẩn thận chọn một cây.
Thấy nàng tiếp thu ý kiến, Khương Từ mới cười lên. Hắn rất coi trọng muội muội, luôn muốn gả nàng cho người trong sạch, Hà đại phu không tồi nhưng không xứng với muội muội dù sao chuyện đã đáp ứng thì vẫn phải làm. Chẳng qua nàng không tự mình đưa đi mà nhờ Khương Từ đi thay.
Chờ mấy ngày sau thì trang sức làm xong. Khương Huệ chọn ngày cùng Khương Từ đi lấy, thuận tiện cẩn thận chọn một cây bút, dù sao chuyện đã đáp ứng thì vẫn phải làm. Chẳng qua nàng không tự mình đưa đi mà nhờ Khương Từ đi thay gọi Khương Huệ ra ngoài, nàng cũng không đi, trong phòng có chậu than, ấm áp dễ chịu, ở đâu cũng không bằng.
Rất nhanh đã đến mùa đông giá rét, Tống Châu bốn mùa rõ rệt, vừa vào đông đã rất lạnh, đi ra cửa, gió thổi vào mặt buốt như kim châm, bây giờ có người gọi Khương Huệ ra ngoài, nàng cũng không đi, trong phòng có chậu than, ấm áp dễ chịu, ở đâu cũng không bằng và bọn Khương Du đến chỗ nữ phu tử học tập, buổi tối cùng Bảo Nhi vui đùa, mỗi ngày đều phong phú vui vẻ.
Ban ngày nàng và bọn Khương Du đến chỗ nữ phu tử học tập, buổi tối cùng Bảo Nhi vui đùa, mỗi ngày đều phong phú vui vẻ cũng chờ được thư hồi âm của bạn tốt, nói rằng tháng năm hoàng thượng sẽ đi tuần, trong lòng ông khiếp sợ vạn phần.
Nhưng dù sao nàng cũng thấy không chân thật, bởi vì nàng biết vấn đề khó khăn nhất vẫn chưa giải quyết xong hoàng thượng sẽ rời kinh.” Khương Tế Hiển đi mấy bước trong phòng, mới hỏi: “Giấc mơ còn nói gì nữa không?”
May mà cuối cùng Khương Tế Hiển cũng chờ được thư hồi âm của bạn tốt, nói rằng tháng năm hoàng thượng sẽ đi tuần, trong lòng ông khiếp sợ vạn phần cười với Khương Huệ: “Xem ra mẫu thân nói không sai, A Huệ có phúc lớn, may mà mơ giấc mộng này.”
Hóa ra giấc mơ của chất nữ là thật! A Huệ vui vẻ trong lòng, nhưng đáng tiếc nàng biết không nhiều, nếu không sẽ kể lại chi tiết. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Ông suy nghĩ một hổi, liền gọi Khương Huệ vào phòng cũng là nơi tương đối giàu có, chiếm được Tống Châu với Chu vương sẽ rất có lợi, tiến có thể công, lùi có thể thủ.
“A Huệ, ta đã hỏi thăm rồi, tháng năm hoàng thượng sẽ rời kinh.” Khương Tế Hiển đi mấy bước trong phòng, mới hỏi: “Giấc mơ còn nói gì nữa không?” Khương Tế Hiển biến sắc, âm thầm cân nhắc, thật sự có khả năng này, vì Tống Châu không chỉ gần đất phong.
A Huệ vui vẻ trong lòng, nhưng đáng tiếc nàng biết không nhiều, nếu không sẽ kể lại chi tiết. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Cháu chỉ nhớ tháng năm Chu vương sẽ mưu phản, hình như sẽ tấn công Tống Châu.” Thấy ông vẫn suy tư, Khương Huệ nói nhỏ: “Nhị thúc phải chuẩn bị sớm, không thể để Chu vương hành động trước.”
“Tấn công Tống Châu?” Khương Tế Hiển biến sắc, âm thầm cân nhắc, thật sự có khả năng này, vì Tống Châu không chỉ gần đất phong, cũng là nơi tương đối giàu có, chiếm được Tống Châu với Chu vương sẽ rất có lợi, tiến có thể công, lùi có thể thủ biết không? Cháu nói hoàng thượng bị hành thích khi đi tuần, rốt cuộc Chu vương có thành công không?
Thấy ông vẫn suy tư, Khương Huệ nói nhỏ: “Nhị thúc phải chuẩn bị sớm, không thể để Chu vương hành động trước.”
Ai ngờ Khương Tế Hiển lại hỏi một vấn đề: “Còn hoàng thượng thì thế nào, cháu có biết không? Cháu nói hoàng thượng bị hành thích khi đi tuần, rốt cuộc Chu vương có thành công không?” Điều này là lấy vô số đau đớn thê thảm của đời trước để đổi lấy… sắc mặt Khương Huệ hơi ảm đạm, nhưng nhanh chóng cười.
Đây là vẫn đề quan trọng, giả sử hoàng thượng bị ám sát chết, thì cục diện sẽ khó có thể dự đoán được với Khương Huệ: “Xem ra mẫu thân nói không sai, A Huệ có phúc lớn, may mà mơ giấc mộng này.”
Khương Huệ nghĩ thầm, nhị thúc đúng là thật cẩn thận, nàng nói: “Hoàng thượng chỉ bị thương, cũng không sao, dường như trong mơ rất nhanh thì hồi cung.” Khương Huệ: “Nhất định nhị thúc rất vội, cháu gái cáo từ trước.” Nàng nói xong xoay người rời khỏi.
Khương Tế Hiển ừ một tiếng, cười với Khương Huệ: “Xem ra mẫu thân nói không sai, A Huệ có phúc lớn, may mà mơ giấc mộng này.” Nàng sẽ được là một ŧıểυ cô nương không buồn không lo, không cần phải suốt ngày nghĩ đến những việc này nữa.
Điều này là lấy vô số đau đớn thê thảm của đời trước để đổi lấy… sắc mặt Khương Huệ hơi ảm đạm, nhưng nhanh chóng cười rộ lên: “Hy vọng phúc vận của cháu có thể giúp nhị thúc một bước lên trời.” Khương Tế Hiển những lời này, Khương Huệ cảm thấy trong lòng cuối cùng cũng ổn định, cuộc sống này cũng chân thực hơn.
Khương Tế Hiển kinh ngạc nhìn nàng chặt chẽ nhất cử nhất động của Chu vương, chỉ cần có manh mối chính xác, ông định sẽ thương lượng với Hà Tự Dương.
Khương Huệ cười nói: “Nhất định nhị thúc rất vội, cháu gái cáo từ trước.” Nàng nói xong liền xoay người rời khỏi nhanh chóng chọn ra hai thủ hạ giỏi giang, để bọn họ thay đổi thân phận đi tìm hiểu trước, chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động.
Khương Tế Hiển nhìn theo bóng lưng nàng, cũng đã hiểu rõ lời nàng nói cũng không hoảng loạn, nếu làm tốt hơn, bọn họ có thể ngăn cản trước hành động của Chu vương.
Hắn nhanh chóng chọn ra hai thủ hạ giỏi giang, để bọn họ thay đổi thân phận đi tìm hiểu trước, chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của Chu vương, chỉ cần có manh mối chính xác, ông định sẽ thương lượng với Hà Tự Dương ổn định, cuộc sống này cũng chân thực hơn. Lại qua mấy tháng nữa, tất cả cũng sẽ trôi qua thôi?
Như vậy, cho dù có ngày Chu vương tấn công Tống Châu, bọn họ cũng không hoảng loạn, nếu làm tốt hơn, bọn họ có thể ngăn cản trước hành động của Chu vương bông tuyết trên bầu trời bỗng nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng đứng lên, đi qua nhìn ra bên ngoài.
Nói xong với Khương Tế Hiển những lời này, Khương Huệ cảm thấy trong lòng cuối cùng cũng ổn định, cuộc sống này cũng chân thực hơn. Lại qua mấy tháng nữa, tất cả cũng sẽ trôi qua thôi? Đã lâu không nhìn thấy tuyết, nàng chợt nghĩ, thời gian thấm thoát trôi đi, vậy mà đã qua một năm rồi.
Nàng sẽ được là một ŧıểυ cô nương không buồn không lo, không cần phải suốt ngày nghĩ đến những việc này nữa qua một năm rồi báo đáp, nàng không muốn thiếu nợ, chỉ mong lần này hắn đi kinh thành rồi sẽ không trở về nữa.
Nàng nhìn mai vàng lục tục nở rộ ngoài cửa sổ, lại thấy từng bông tuyết trên bầu trời bỗng nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng đứng lên, đi qua nhìn ra bên ngoài đang đến nhà bếp, trên đường đã bị người đó kéo vào chỗ tối, cũng không biết hắn vào thế nào.
Đã lâu không nhìn thấy tuyết, nàng chợt nghĩ, thời gian thấm thoát trôi đi, vậy mà đã qua một năm rồi vừa vặn đi ra ngoài pha trà, hai ŧıểυ nha hoàn bên ngoài cũng đứng khá xa, nàng đưa tay lau chút mồ hôi trên trán.
Lúc này Kim Quế đi vào, kêu một tiếng ŧıểυ thư, vẻ mặt do dự nhắn rằng, nếu ŧıểυ thư muốn báo ân, giờ Thân hôm nay đến Hà Hương lâu, ít ngày nữa hắn phải hồi kinh.
Khương Huệ thấy lạ, hỏi: “Chuyện gì?” Kim Quế nhớ tới lại sợ hãi, gương mặt trắng bệch nói, “Nô tỳ đang đến nhà bếp, trên đường đã bị người đó kéo.
Kim Quế thấy Ngân Quế vừa vặn đi ra ngoài pha trà, hai ŧıểυ nha hoàn bên ngoài cũng đứng khá xa, nàng đưa tay lau chút mồ hôi trên trán, mới nói: “Mục công tử kêu nô tỳ nhắn rằng, nếu ŧıểυ thư muốn báo ân, giờ Thân hôm nay đến Hà Hương lâu, ít ngày nữa hắn phải hồi kinh.” Gã tùy tùng kia cả người đầy mùi máu tanh, Kim Quế nào dám không đáp ứng, thậm chí ngay cả một tiếng.
Khương Huệ giật mình: “Chẳng lẽ hắn đến nhà chúng ta?” Cũng không dám phát ra, chỉ nghĩ rằng lần trước Mục Nhung cứu Khương Huệ, hẳn là sẽ không hại nàng.
“Không phải, là tùy tùng của hắn.” Kim Quế nhớ tới lại sợ hãi, gương mặt trắng bệch nói, “Nô tỳ đang đến nhà bếp, trên đường đã bị người đó kéo vào chỗ tối, cũng không biết hắn vào thế nào, đe dọa nô tỳ nếu không nhắn với ŧıểυ thư, mạng này của nô tỳ sẽ không giữ được đến ngày mai.” Tuy hắn nói khách khí như vậy, nhưng nếu nàng không đi, nhất định hắn sẽ dùng cách khác.
Gã tùy tùng kia cả người đầy mùi máu tanh, Kim Quế nào dám không đáp ứng, thậm chí ngay cả một tiếng cũng không dám phát ra, chỉ nghĩ rằng lần trước Mục Nhung cứu Khương Huệ, hẳn là sẽ không hại nàng muốn thiếu nợ, chỉ mong lần này hắn đi kinh thành rồi sẽ không trở về nữa.
Khương Huệ gật đầu, đây đúng là tác phong của hắn.
Kim Quế thấy nàng không nói lời nào, nhẹ giọng nói: “Chuyện này là nô tỳ sai, bất đắc dĩ nô tỳ mới nói với ŧıểυ thư, nhưng ŧıểυ thư chưa chắc muốn đi, vả lại, lão phu nhân, phu nhân cũng sẽ không đồng ý.”
Khương Huệ nghĩ thầm, sao có thể không đi? Tuy hắn nói khách khí như vậy, nhưng nếu nàng không đi, nhất định hắn sẽ dùng cách khác.
Cũng được, dù sao phần ân tình này cũng phải báo đáp, nàng không muốn thiếu nợ, chỉ mong lần này hắn đi kinh thành rồi sẽ không trở về nữa.