Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 109 - Chương 109

Trước Sau

break
Edit: Hoa Tuyết

Beta: Riêng

Nàng nhìn sang Mục Nhung, Mục Nhung hoàn toàn chưa phát hiện ra, nhưng với trí thông minh của hắn thì không thể nào không nghĩ tới điều đó được, nhưng dường như hắn lại không muốn bàn tới chuyện này, nên nàng đành nuốt lời định nói trở vào.

Đến ngày mai, chung quy sẽ có một kết quả.

Thế nhưng, nàng nghĩ ra được thì thái hoàng thái hậu cũng nghĩ ra được.

Trong Từ Tâm cung vô cùng yên tĩnh.

Thái hoàng thái hậu đã ngồi yên một lúc lâu, đột nhiên quơ tay một cái, tay áo xanh đen thêu phượng hoàng vàng như thổi ra cuồng phong, quét mấy chén trà trên mặt bàn rơi xuống, bể tung tóe, thanh âm chói tai vang vọng trong sảnh đường.

Cung nhân canh cửa đều nín thở trầm ngâm, cả người căng thẳng không dám cử động.

Thái hoàng thái hậu đứng lên, dáng người đã có hơi còng, nét mặt vô cùng mệt mỏi, bà không ngờ Mục Nhung và Khương Huệ lại ác độc thâm hiểm như vậy, hôm nay đã có được thiên hạ, vậy mà ngay cả đứa bé cũng không buông tha!

A Nghi là cháu bọn họ! Trong cung này, trừ bọn họ ra, còn ai muốn lấy mạng một đứa bé? Mục Trọng Nghi không thể có uy hiếp với ai được cả.

Bà cũng không tin có chuyện đúng lúc như vậy, Khương Huệ vừa cho người đi bắt Ngô Giám Thừa thì hắn lại treo cổ tự vận, chỉ sợ là bị ép buộc để che giấu chân tướng.

Nếu bà không đoán sai, thì ngày mai sẽ chẳng tra ra được kết quả gì khác, hết thảy đều sẽ đẩy lên đầu Ngô Giám Thừa.

Đây chính là mục đích của bọn họ. Toàn bộ vụ việc, cần có một hung thủ là được, về phần vì sao Ngô Giám Thừa phải làm như vậy, người cũng đã chết, biết tra thế nào được? Chỉ có thể bỏ qua mà thôi.

Bà lại đột nhiên ngồi xuống, phân phó cung nhân chuẩn bị giấy mực. Sau đó viết một phong thơ.

“Đưa đến Vương gia đi.” Bà căn dặn tâm phúc, “Đừng để cho ai phát hiện đó.”

Mục Nhung tạm thời không động đến Vương gia là vì hắn vừa đăng cơ, còn muốn diễn một màn mẫu từ tử hiếu, nhưng không lâu nữa, với tâm tư bực này, hắn nhất định sẽ không tha cho Vương gia.

Thái hoàng thái hậu chậm rãi đi tới cửa cung, nhìn lên vầng trăng khuyết như chiếc móc câu phía ngoài tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ngày mai chỉ sợ trời sẽ mưa.

Sáng hôm sau, chỉ thấy mưa rơi tí tách như sợi chỉ bạc từ trên trời liên tục rơi xuống. Mùa đông năm nay có vẻ càng ngày càng lạnh.

Khương Huệ ôm A Nguyên ngồi trước cửa sổ ngắm mưa. Trong tay A Nguyên cầm một con ngựa gỗ nhỏ, cũng không để ý tới bên ngoài, hai bàn tay nhỏ bé chỉ lo sờ tới sờ lui con ngựa gỗ, sau khi sờ chán lại bỏ vào trong miệng.

Trẻ con rất thích gặm đồ vật, có điều chưa có răng nên chỉ để lại nước bọt, may là ngựa gỗ rất sạch sẽ. Khương Huệ đưa tay sờ sờ đầu bé.

“Vừa rồi Khang thái tử phi đã dời đến chỗ của thái hoàng thái hậu rồi ạ.” Kim Quế nói với Khương Huệ, “Ngài ấy được hạ nhân che dù, không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ là người hơi gầy đi.”

Gấp như vậy sao? Khương Huệ cau mày, Từ thị vẫn còn đang bệnh, có thể thấy thái hoàng thái hậu để bụng chuyện này thế nào, rất lo còn có người hãm hại Từ thị, nhưng hôm qua, biểu hiện của bà lại rất cổ quái, không trách mắng ai câu nào, nàng không muốn để ý cũng không được.

Chạng vạng Mục Nhung đến, nàng nhất định phải hỏi vài câu mới được.

Lại nói, Chu Cung tra hỏi cả một ngày nhưng không tra được gì, thủ đoạn tra khảo của hắn rất thâm độc, cho nên qua tay hắn mà không khai báo, thì chỉ có thể là thật sự vô tội, hoặc không phải là người.

Ngô Giám Thừa là quản sự của phòng bếp, tra xét tất cả mọi người thì ai cũng thề thốt phủ nhận không quan hệ gì tới mình, vậy trừ Ngô Giám Thừa ra, còn có ai vào đây nữa? Mỗi ngày hắn đều đích thân kiểm tra đồ ăn, muốn động tay vào trong thức ăn là việc không hề khó.



Chỉ là trong chuyện này còn có một điểm đáng ngờ không giải thích được, đó chính là động cơ.

Mục Nhung nói: “Hắn có từng lui tới với hoàng huynh hoàng tẩu không?”

Chu Cung đáp: “Trước kia Ngô Giám Thừa là quản sự phòng bếp ở đông cung, sau này phạm lỗi nên bị điều đến nơi khác, nếu muốn tìm ra một lý do, thì có thể là hắn vì thế mà oán hận Khang thái tử và Khang thái tử phi.”

Mục Nhung híp mắt lại, điều này thật sự có chút gượng ép, hôm nay hắn ta vẫn làm quản sự, cần gì phải hại Từ thị vào lúc này chứ? Còn vì vậy mà không tiếc bỏ mạng. Chẳng lẽ hắn ta là một kẻ ngốc?

Chu Cung thấy sắc mặt chủ tử âm trầm, vội vàng quỳ xuống nói: “Thuộc hạ vô năng.”

Mục Nhung cũng không bảo hắn đứng dậy.

Nghĩ kỹ lại từ đầu tới cuối việc này một lần nữa, nhất định có người đã lên kế hoạch toàn bộ, Ngô Giám Thừa cũng chỉ là một con cờ mà thôi, rốt cuộc trong việc này hắn ta có tác dụng gì đã không còn quan trọng nữa, chuyện trọng yếu bây giờ chính là cuối cùng chuyện này sẽ có ảnh hưởng đến thế nào.

Hắn vốn là người tâm tư thâm trầm, những năm qua không từng buông lỏng, từ một chuyện đơn giản hắn có thể liên tưởng đến rất nhiều chuyện khác. Một lúc lâu sau, hắn mới cho Chu Cung đứng lên: “Kể từ hôm nay, ngươi hãy âm thầm giám sát thật chặt vài người cho ta.”

Nghe thấy tên của mấy người nọ, sắc mặt Chu Cung liền biến đổi. “Hoàng thượng, vậy chuyện này…” Hắn hỏi.

“Cứ nói là Ngô Giám Thừa làm thôi.”

Chủ mưu phía sau làm việc quá kín đáo, chí ít trong chuyện này, không thể tìm ra dấu vết gì, vậy thì cứ theo như ý nguyện của hắn ta thôi. Mục Nhung đứng dậy đi đến Cảnh Nhân cung. Hoàng thái hậu nhìn thấy hắn đến, vội hỏi: “Điều tra thế nào rồi? Rốt cuộc là ai muốn hại A Dao?”

Cả đêm qua bà đều ngủ không ngon, trong cung quá nguy hiểm, muốn hạ độc thì hạ độc, sao có thể như thế được? Dù sao Từ thị cũng là Khang thái tử phi, không phải là người không có địa vị.

Mục Nhung nắm tay bà ngồi xuống: “Là Ngô Giám Thừa làm ạ, trước kia hắn ta có thù với hoàng huynh. Mẫu hậu, có lẽ ngài cũng không nhớ, hắn ta vốn là quản sự phòng bếp ở đông cung.”

Hoàng thái hậu ngẩn ra, suy nghĩ một lúc mới bừng hiểu: “Nói vậy, hắn thật lớn gan!”

“Có lẽ hắn ta thấy hiện tại hoàng tẩu thế lực bạc đơn, lại bị người khác xúi giục nên nhất thời làm bậy, về sau xảy ra chuyện lớn, hắn ta mới hối hận, vì vậy đã treo cổ tự vận.”

Miễn cưỡng cũng coi như có thể giải thích, bản thân hoàng thái hậu không nghĩ ra hung thủ có thể là ai, cho nên liền tin tưởng, bà thở dài nói: “Xem ra sau này tuyển người vào cung phải chọn kỹ lưỡng hơn, chọn phải hạng người lòng dạ nhỏ nhen như vậy thế nào cũng có chuyện! Họ làm sai, chủ tử còn không thể phạt họ sao? Trước đây nên đuổi hắn ra khỏi cung mới phải, cũng tại Viêm nhi và A Dao quá thiện lương, chỉ điều hắn đi thôi!”

Mục Nhung đáp: “Mẫu hậu nói phải.”

Chuyện này cứ như vậy kết thúc, khi truyền tới tai thái hoàng thái hậu, bà thầm nghĩ, quả nhiên như bà suy đoán, hết thảy đều đẩy lên đầu Ngô Giám Thừa.

Lại nói, tác phong hành sự của đứa cháu này chẳng giống phụ hoàng nó chút nào, mà lại thật giống thúc thúc và hoàng tổ phụ nó, hai người này đều có máu tạo phản, thủ đoạn độc ác. Năm xưa thúc thúc nó thiếu chút nữa đã hại chết đại ca của mình, bị người làm mẹ là bà ngăn cản, phế bỏ cánh tay trái, cách chức làm thứ dân. Về phần hoàng tổ phụ nó cũng là người có tài, lập mưu hãm hại hai ca ca của mình, sau đó ngồi lên vị trí hoàng đế.

Hôm nay đứa cháu này của bà cũng không chịu thua kém, nhưng từ đây về sau nó đừng mơ đụng tới một sợi lông của mẹ con A Dao nữa!

Đến khi Mục Nhung trở về Khôn Ninh cung thì mưa đã nặng hạt, giọt mưa từ mái hiên rơi xuống như một thác nước nhỏ, hắn vừa mới bước vào cửa chợt nghe tiếng đàn du dương trầm bổng truyền tới, tiếng đàn hòa vào tiếng mưa và tiếng côn trùng, nghe có vẻ khá mỏng manh yếu mềm.

Nhưng cũng êm ái vô cùng, ngước mắt nhìn ra màn mưa lần nữa, lại khiến người ta nghĩ đến Giang Nam,càng nghe càng thấy tươi mới.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Khương Huệ nhìn thấy Mục Nhung thì muốn đứng dậy, nhưng hắn khoát tay ngăn cản: “Nàng đàn tiếp đi.”

Ánh mắt hắn rơi xuống người nàng, thấy nàng mặc một cái áo lông cao cổ màu hồng phấn, có thêu hoa đào, phía dưới là một chiếc váy xanh nhạt, biên váy viền xanh, mỗi khi mấy hạt châu trên váy chuyển động lại tỏa sáng lấp lánh, vô cùng lịch sự tao nhã.

Mặt nàng cũng sạch sẽ trong veo không son phấn, trong một ngày thời tiết thế này, lại khiến người ta có cảm giác như đang tắm trong gió xuân.



Chỉ nhìn thôi mà tâm tình đã tốt lên nhiều, hắn đặt tay lên vai nàng, cười nói: “Hôm nay thật có hứng thú nhỉ, thường ngày không hay thấy nàng đánh đàn.”

“Lâu rồi thiếp không đàn nên sợ quên.” Tay nàng lướt trên huyền cầm, bởi vì cúi đầu nên hắn chỉ nghe được giọng nói dịu dàng của nàng, “Hoàng thượng có thích khúc nhạc này không?”

Hắn ngồi xuống, cười nói: “Nó khiến trẫm muốn đi Giang Nam, dưới khung cảnh mưa bụi lất phất, ngồi thuyền dạo chơi trên mặt hồ, thanh thản dễ chịu, hoặc ở đầu thuyền thả câu, cũng rất có tư vị.”

Khương Huệ than thở: “Thiếp còn chưa đi Giang Nam bao giờ.”

“Chờ ngày nào đó trẫm rảnh rỗi sẽ dẫn nàng đi.” Hắn nghe ra được giọng điệu ước ao của nàng.

Khương Huệ khẽ cười một tiếng: “Quân tử nhất ngôn, hôm nay hoàng thượng đã hứa với thiếp thì không thể đổi ý đâu đấy. Chờ đến khi chàng rảnh thì đi nhé?”

Hùng hổ doạ người, hắn cười rộ lên: “Hứa với nàng, trẫm sẽ không đổi ý, dù sao cũng phải…”

Dù sao cũng phải xử lý tốt chuyện trước mắt đã.

Khương Huệ dừng tay lại, tiếng đàn bỗng im bặt, nàng quay đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng, có tra ra người hạ độc được không?”

Hắn nói lấy lệ với người ngoài là Ngô Giám Thừa làm, nhưng đối với Khương Huệ thì không muốn nói dối, nàng với mình là một. Hắn đưa tay ôm chặt nàng vào lòng: “Trẫm không muốn nàng quan tâm tới những việc này, nàng chỉ cần như hôm nay, mỗi ngày đánh đàn, thêu hoa, có được không? Nàng sợ trẫm mệt mỏi, trẫm cũng vậy.”

Khương Huệ giật mình, nàng vốn muốn chia sẻ với hắn, nhưng thấy hắn đã tính trước mọi việc, nàng đột nhiên rất yên tâm. Đúng vậy, trên đời này làm gì có việc hắn không thể giải quyết được, nếu như có, hắn há có thể không thương lượng cùng nàng?

Nhiều lần gặp chuyện, hắn đều chủ động nói ra, đó là vì hắn không nắm chắc, hoặc là nàng muốn ủng hộ. Nhưng lần này, hắn lại không định để nàng tham dự.

Như vậy, bản thân cần gì nhắc lại nữa, có đôi khi thông minh quá cũng không phải chuyện tốt, vậy nàng cứ hưởng thụ sự yêu thương của hắn, làm hoàng hậu của hắn, tin tưởng hắn, dựa vào hắn.

Nàng chôn đầu vào ngực hắn: “Hoàng thượng nói cái gì thì chính là cái đó.”

Hắn đưa tay xoa tóc nàng, lại nghe nàng hỏi: “Thiếp chưa bao giờ nghe hoàng thượng đánh đàn, hoàng thượng, chẳng biết thiếp có vinh hạnh nghe một khúc không?”

Mục Nhung ho nhẹ một tiếng, hình như có chút xấu hổ, Khương Huệ tiếc hận: “Có lẽ là hoàng thượng đã lâu không đàn nên lạ tay, vậy thôi cũng được.”

“Không hề nhé.” Mục Nhung nâng nàng từ trong lòng ra, ngồi xuống trước ngọc cầm nói, “Lúc nhỏ trẫm cũng có học đàn, có điều không mấy hứng thú…” Ngón tay hắn lướt nhẹ lên dây đàn, gảy hai cái rồi nói, “Cũng chưa từng muốn đánh đàn cho ai nghe.”

Tiếng đàn mới vang lên hai tiếng đã ngừng lại, chẳng lẽ không chịu đàn?

Khương Huệ hơi sốt ruột: “Vậy hoàng thượng cũng không muốn đàn cho thiếp nghe sao?”

Mục Nhung nhìn nàng một cái, ánh mắt nàng dịu dàng như nước, chứa chút ấm ức, hắn không kiềm lòng được bật cười: “Vậy không được nói khó nghe đó.”

“Không nói, không nói.” Nàng vội cam đoan, “Hơn nữa, hoàng thượng đàn sao có thể khó nghe được.” Nàng vươn tay, tự mình chỉnh âm lại một chút.

Thấy nàng chu đáo như vậy, Mục Nhung trầm tư một lúc rồi ngón tay thon dài hạ xuống, đàn một khúc “Phượng cầu hoàng”.

“Có một loại mỹ nhân, gặp gỡ một sẽ không quên. Một ngày không gặp, nhớ như điên. Phượng bay cao, tìm bạn bốn phương. Tiếc rằng giai nhân không ở phương đông. Dùng cầm thay lời nói, gửi tâm tình vào tiếng đàn. Khi nào gặp được, hãy gửi nỗi băn khoăn của ta. Nguyện xin kết duyên,cùng nắm tay nhau…”

Tình ý chẳng nói ra, mà sâu nặng thắm thiết.

Trong lòng Khương Huệ vô cùng ngọt ngào, không kìm lòng được cất giọng hát khẽ, tiếng mưa rơi bên ngoài nhỏ dần, hai người nhìn nhau, chỉ nhìn thấy đối phương.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc