Trùng Sinh Nam Thần Tuyệt Đối Sủng

Chương 13: Rời khỏi nhà

Trước Sau

break

“Rời đi, là muốn đến căn cứ sao?” Vân Vũ Khôn hỏi. Hôm trước hắn mới tìm ra được một cái đài radio cổ đem ra nghe, nên biết được cách thành phố vài trăm cây số có một cái căn cứ được xây dựng lên sau mạt thế.

“Hiện tại không vội đi căn cứ, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Vân Lạc rất nhanh ăn xong một cái bánh, đứng lên đi ra ngoài ban công.

Thiết Tuyến Đằng cành lá sum xuê, trưởng thành cao lớn.

Vân Lạc đưa tay phóng ra một đạo mộc linh khí, Thiết Tuyến Đằng tiếp xúc với mộc linh khí cành lá hưng phấn lay động.

Vân Lạc dùng thần thức cùng nó nói chuyện, thần thức thâm nhập vào trong từng cành lá khô, từng chút tìm kiếm, dừng ở hệ rễ sắp hình thành tinh hạch, nói với nó: Nếu muốn nhận được nhiều mộc linh khí hơn, thì phải ký kết khế ước.

Vân Lạc là thuần mộc linh thể, có thể dễ dàng nói chuyện với thực vật.

Thiết Tuyến Đằng còn rất nhỏ yếu, trí tuệ quá thấp, chỉ cảm thấy mộc linh khí từ Vân Lạc là thứ nó rất cần. Cành lá lay động, tỏ vẻ đồng ý ký kết khế ước.

Vân Lạc từ giữa mày chính mình lấy ra một giọt huyết, lại lấy từ cành khô của Thiết Tuyến Đằng một giọt nước, đầu ngón tay biến hóa, không ngừng đánh ra pháp quyết, hai giây sau huyết cùng bọt nước dung hợp, biến thành một giọt kim sắc lóng lánh.

Ngón tay Vân Lạc nhẹ nhàng điểm, kim sắc rơi ở trên cành khô của Thiết Tuyến Đằng, bị nó hấp thu vào.

Đây là một loại khế ước chủ tớ, Vân Lạc học từ Vân Tiểu Tiểu, nếu chính mình chết, Thiết Tuyến Đằng trong nháy mắt cũng sẽ khô héo theo.

Loại khế ước Thiết Tuyến Đằng bị ký kết với Vân Lạc chính là kế ước nô bộc chung thân, loại chủ tớ khế ước này có thể cùng giống loài khác ký kết.

Vân Lạc cấp cho Thiết Tuyến Đằng chuyển vận hơn mười luồng linh khí, liền đem nó ném vào không gian. Xong từ ngoài ban công đi vào, thấy Vân Vũ Khôn đặt trên mặt đất mười mấy cái thùng cùng túi đựng đầy đồ căng phồng lên.

“Anh, chúng ta là đi chạy nạn, không phải chuyển nhà.”

“Vậy em nói xem phải làm thế nào?” Vân Vũ Khôn không có kinh nghiệm ra ngoài du lịch, nhưng tình huống như vậy đã gặp trong tiểu thuyết cùng diễn đàn rất nhiều.

“Chỉ cần mang một cái ba lô, chuẩn bị một bộ quần áo để thay đổi, thức ăn nước uống tận lực mang thật nhiều, ngoài ra còn có kính viễn vọng, bật lửa, nến, đèn pin…” Vân Lạc đem yêu cầu nói một lần, sau đó nói, “Đúng rồi, Vương đại ca đâu?”

“Anh ấy về nhà thu thập đồ đạc.”

Vân Lạc đi vào phòng của mình, cởi bỏ váy dài trên người, mặc vào quần áo da đã chuẩn bị tốt từ lúc sáng, giày da cao cổ, bao tay da. Trọn bộ da trang ở mạt thế là trang phục yêu thích của dị năng giả, đặc biệt là trang phục chế tác từ da lông của động vật biến dị cao cấp, có thể bảo hộ chính mình không bị thương, còn có thể dễ dàng rửa sạch những thứ dơ bẩn bắn ở trên người.

Vân Lạc tùy tiện bỏ vài món đồ cùng quần áo và đồ ăn vặt vào balo rồi ra khỏi phòng.

Tất cả vật tư của cô đều để ở trong không gian, sử dụng balo để che dấu.

Vân Vũ Khôn còn đang mân mê đống balo của hắn, xem từng cái cực kỳ nghiêm túc, sinh hoạt ở nhà khiến hắn trở lên hảo thủ, cho dù mải chơi game quên nấu cơm, nhưng cũng sẽ nhớ rõ gọi cơm hộp để Vân Lạc không bị đói.

Từ sau khi mẹ cô gặp tai nạn xe qua đời, cha thì cùng tiểu tình nhân là học sinh của mình đi thành phố, cô chỉ có anh họ là người thân nhất.

Vương Quốc Lương khoác một cái balo leo núi to đi vào Vân gia, hắn là một lão phượt thủ xuất sắc, có mười năm kinh nghiệm bên ngoài, chỉ mang theo các đồ dùng tùy thân phải dùng, quần áo thay đổi cũng chỉ mang một bộ.

Vân Lạc đi ở cuối cùng, lúc bọn họ không chú ý, thu Tử Đằng cùng các gia cụ thu vào không gian.

Vân Vũ Khôn chờ đến Vân Lạc ra ngoài cuối, dùng chìa khóa khóa cửa lại, ba năm trước hắn dọn nhà chuyển đến thành phố, là vì tiện cho em họ đi học, đối với căn hộ đã ở ba năm này là cảm thấy thực khách nỡ.

Vương Quốc Lương cũng có chút buồn buồn, nói: “Chờ đến khi mọi chuyện ổn lại, chúng ta sẽ lại quay về.”

Kiếp trước ở mạt thế sống mấy năm Vân Lạc đã không còn hy vọng gì.

Ba người đi xuống tầng một, bị một đám người ngăn chặn đường đi.

Toàn bộ các hộ gia đình đều đứng hàng lang tầng một, dùng ánh mắt trách cứ phẫn nộ nhìn lại đây. Tiểu Ngô nói: “Vân đại ca, Vân tỷ tỷ, các người đều rời đi, vì sao lại không nói cho chúng tôi biết một tiếng?”

Bên cạnh lập tức có người phụ họa: “Im im lặng lặng rời đi, thật quá ích kỷ rồi!”

“Các người muốn vứt bỏ chúng tôi sao? Các người có còn nhân tính hay không, có còn đạo nghĩa hay không?” Một người trung niên mập mạp của hộ gia đình ở tầng ba nói.

Vân Lạc ánh mắt lạnh băng, đời trước bị này nhóm người liên lụy, dị năng của cô bị tiêu hao hết, phải cầm đao liều mạng với Zombie, bọn họ lại súc ở trong xe không chịu ra ngoài hỗ trợ, lúc cô bị Zombie cào bị thương, bọn họ lại muốn ném cô xuống xe.

Ha, vứt bỏ, rốt cuộc là ai vứt bỏ ai!

“Cái gì gọi là ‘vứt bỏ ’ các người?” Vân Lạc thần sắc lạnh lùng, đứng ở phía trước Vương Quốc Lương cùng Vân Vũ Khôn, không chút khách khí nói, “Các người gì của chúng tôi chứ? Chẳng lẽ làm mấy năm hàng xóm, là phải phụ trách các người ư? Tôi nói này, làm người không thể mặt dày như vậy!”

Trung niên mập mạp tức giận đến xanh cả, nhưng hắn làm sao có thể thừa nhận chính mình muốn ăn vạ bọn họ? Trưng ra một bộ mặt nghiêm nghị đại nghĩa: “Các người thân là dị năng giả, chẳng lẽ gặp chết không cứu, thấy chúng ta khó khăn lại không hỗ trợ, làm người cũng không thể vô tình như vậy! Các người vứt lương tâm đạo đức đi nơi nào?”

Vân Lạc xuy một tiếng, đây là nói cô không có đạo đức phải không?

Cô còn nhớ rõ gã trung niên mập mạp này, kiếp trước đang trên đường chạy trốn, hắn đã dùng chính con gái của mình ngăn cản zombie đang nhào đến, cô đã trực tiếp trước mặt mọi người, dùng dây mây treo cổ hắn.

Ích kỷ, loại người tham sống sợ chết, cùng cô nói đạo nghĩa, không cảm thấy thẹn sao?

“Chúng tôi lại không phải cha mẹ các người, làm hàng xóm mấy năm, còn muốn chúng tôi phải phụ trách nửa đời sau của các người? Thực xin lỗi! Chúng tôi chính là loại người máu lạnh vô tình đấy! Các người muốn tìm thánh mẫu hay chúa cứu thế? Các người đã tìm lầm người rồi nha! Chúng tôi không phải Quan Âm Bồ Tát, không cứu kẻ yếu!” Vân Vũ Khôn vốn dĩ trong lòng hổ thẹn, đối phương hùng hổ doạ người làm hắn phát bực.

“Cầu xin các người, đừng vứt bỏ chúng tôi.” Người phụ nữ ôm con ở tầng năm gắt gao chắn trước cửa, cô ta không có chồng, ở lại đây chỉ có một đường chết.

Vân Lạc khinh thường nhìn người phụ nữ: “Nếu tôi nhớ không lầm thì mấy ngày trước, cô dùng chính con của mình đi chắn zombie, một người phụ nữ ngay cả con mình đều có thể vứt bỏ, thù có tư cách gì nói bị người khác vứt bỏ?”

Người phụ nữ sắc mặt trắng bệch: “Tôi không phải cố ý, tôi… Tôi chỉ là sợ hãi…”

“Ở thời điểm cô lựa chọn từ bỏ con của mình, cô đã bị phán tử hình.” Vân Vũ Khôn giơ tay phóng ra mấy đạo băng trùy, đâm vào nền mặt xi măng, người phụ nữ run run rẩy rẩy tránh ra.

Vương Quốc Lương vận khí kim hệ dị năng, một đạo tấm chắn đem người ngăn cách ở cửa.

Ba người ra khỏi khu chung cư. Vân Lạc bị Tiểu Ngô chạy ra bắt lấy cánh tay.

“Nơi này có rất nhiều người già cùng trẻ con, các người không thể để bọn họ bỏ mạng ở nơi này được.” Tiểu Ngô trên mặt lộ ra vẻ cầu xin.

“Sân thể dục ở phía Bắc thành phố có quân đội và rất nhiều người sống sót, các người nhân lúc còn sớm lái xe đuổi đến đi, nếu chậm, quân đội sẽ dẫn dắt người sống sót rút lui.”

Vân Lạc chỉ cho bọn hộ một con đường sáng, rút tay ra khỏi tay Tiểu Ngô, ở nơi hắn chạm qua đánh ra một đạo chú rửa sạch. Cô có thói ở sạch, cho dù trong ba tháng làm bạn gái của Lý Kiến Nhận cũng rất ít để hắn nắm tay.

“Cô không dẫn chúng tôi đi cùng sao?” Một ông lão đi ra từ trong đám người.

“Mạt thế là mốc lịch sử tiến hóa của nhân loại, không thuận theo tự nhiên, thì sẽ bị tự nhiên đào thải, ở mạt thế, chỉ có người dũng cảm mới có tư cách sống sót, tôi cứu các người nhất thời, cứu không được các người một đời. Muốn sống, thì phải cầm vũ khí, chiến đấu với tự nhiên.”

Mạt thế là một hồi gió lốc tiến hóa, nếu nhân loại không thể tại trong trận gió lốc tiến hóa này thích ứng cùng nỗ lực sống sót, như vậy thì chết sớm hay muộn đều giống nhau.

Mạt thế không chỉ có zombie, mà còn có động vật biến dị, zombie động vật, các loài chim bay trên bầu trời, các loại cá biến dị dưới nước, trên mặt đất cũng thực vật biến dị, đều có thể là kẻ dịch có công kích cường đại đối với nhân loại.

Mạt thế nguy hiểm ở khắp mọi nơi, Trái Đất chính là chiến trường giành cho những người dũng cảm.

Vân Lạc nói xong không hề quan tâm đến bọn họ nữa, nhấc chân ra khỏi cửa.

“Ba người các người sẽ chết không được tử tế.”

“Các người sẽ xuống địa ngục.”

“Sớm hay muộn sẽ bị zombie ăn luôn.”

Phía sau truyền đến liên tiếp âm thanh chửi rủa, Vân Lạc coi như không nghe được.

Vân Vũ Khôn dùng chìa khóa mở con xe second-hand của mình đi vào.

Vân Lạc ngồi ở ghế phụ, nói: “Chiếc xe này của anh chỉ sợ đâm một cái là hỏng.” Trong không gian của cô có một chiếc xe việt dã chống đạn mua trước khi mạt thế đến cùng một chiếc nhà xe RV chống đạn, nhưng không muốn lấy ra sớm như vậy.

( RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là “nhà xe”, bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.)

“Thế làm sao bây giờ?”

“Dùng tạm đi! Đợi chút tìm một chiếc xe việt dã đổi.”

Ở mạt thế tình hình giao thông không tốt, sàn và gầm của những chiếc xe thương mại rất thấp, tốt nhất là tìm được một chiếc xe việt dã.

Mạt thế trên đường rất nhiều xe bị bỏ, có đủ các loại nhãn hiệu, không dễ tìm chính là xăng, mà Vân Lạc ở trong không gian không thiếu nhất chính là xăng.

“Mà tại sao em biết được ở sân vận động có quân đội?” Vân Vũ Khôn tay cầm tay lái hỏi.

“Suy đoán.”

Bởi vì qua mấy ngày nữa quân đội người sẽ dùng máy bay trực thăng ở không trung kêu gọi! Vân Lạc ở trong lòng đáp.

Đời trước cô cùng Vương Quốc Lương mang theo một trăm người ra khỏi tiểu khu, hướng sân vận động chạy đến, đó là vào ngày thứ 15 bùng nổ mạt thế, dọc theo đường đi, những người đó kêu gào to nhỏ khóc thút thít, dẫn tới cả đàn zombie.

Sau một ngày trốn chạy, đi ngang qua một siêu thị thu thập vật tư, những người đó nhìn thấy đại lượng đồ ăn, lại không muốn rời đi. Ở siêu thị cọ tới cọ lui hai ngày, cô phải khuyên bảo mãi mới chịu rời đi, tới sân vận động phát hiện quân đội đã rút lui, cô bị những người đó oán trách nói còn không bằng ở siêu thị an ổn sống qua ngày.

Cô cùng Vương Quốc Lương muốn rời đi, những người đó lại quấn lên, trăm cay ngàn đắng tới căn cứ, những người đó thà rằng một ngày hai bữa ăn cơm chính phủ phát miễn phí, nửa chết nửa sống sinh hoạt cũng không chịu tự mình động thủ.

Vân Lạc nhớ tới đoạn thời gian đó ở kiếp trước cô rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn!

“Chúng ta hiện tại đi sân vận động sao?” Vương Quốc Lương hỏi.

Vân Lạc lắc đầu.

“Muốn đi căn cứ sao?” Vân Vũ Khôn vừa lái xe vừa hỏi.

Vân Lạc vẫn lắc đầu, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Vương Quốc Lương hiện ra thần sắc tái nhợt, nói: “Vương đại ca, anh để ý em không cứu những người thường đó sao?”

Vân Lạc chỉ hỏi cảm thụ của Vương Quốc Lương.

Còn Vân Vũ Khôn, ý kiến của cô cũng chính là ý kiến của hắn.

“Anh là một phượt thủ, khi ở bên ngoài du lịch, thường thường bị người thường quấn lên, phải cung ứng bọn họ nước uống cùng đồ ăn. Có một lần đi qua sa mạc, nước của anh bị người khác uống hết, lần đó là cửu tử nhất sinh.” Vương Quốc Lương trầm mặc một chút, nói: “Trong mạt thế nơi nơi đều nguy hiểm, hơi không chú ý liền có thể mất mạng, anh không muốn lại giống như trước.”

“Cảm ơn anh đã nghĩ như vậy.” Vân Lạc gật đầu nói.

Xem ra kiếp trước là cô đã liên lụy đến Vương Quốc Lương.

Vân Lạc không nói cho Vương Quốc Lương, cho dù có quân đội bảo hộ. Bọn họ cũng không thể toàn bộ có thể sống sót.

Cô nhớ rõ kiếp trước khi tới căn cứ rồi, nghe người ta nói quân đội từ sân vận động mang ra 50 vạn người sống sót, cuối cùng tới căn cứ chỉ còn không đến hai vạn.

Tỉ lệ chênh lệch cỡ nào chứ!

Vân Lạc trong lòng hiện lên sương mù nhợt nhạt, nếu cô có thể tại mấy ngày này trong mạt thế đem dị năng tăng lên tới cấp 4, không ngại hướng sân vận động đi một chuyến, so với cứu người, cô càng nguyện ý cứu trợ quân nhân.

Kiếp trước căn cứ thành phố bị phá hủy, dị năng giả đều từ bỏ chống cự, chỉ có quân đội còn kiên trì bảo hộ người thường thoát đi.

Trong suy nghĩ của Vân Lạc, những người mặc chế phục được phân chia cấp bậc, đứng đầu danh sách là chính là quân nhân, tiếp theo là cảnh sát vũ trang, cảnh sát ở vị trí thứ ba, bảo vệ an ninh ở vị trí thứ tư và quản lý đô thị ở cuối.

Lái xe ra khỏi tiểu khu, trên đường cái những chiếc xe chất đầy tứ tung ngang dọc dừng lại, một số đâm vào nhau xảy ra tai nạn xe cộ, có xe nổ mạnh, có rất nhiều xe bị bỏ không, chủ xe không biết là biến Zombie, hay là bỏ xe chạy trốn.

Trong không khí tràn ngập mùi vị làm người buồn nôn.

Vương Quốc Lương tinh mắt thấy một chiếc xe việt dã màu đỏ, cửa xe mở, trong xe vẫn còn cắm chìa khóa, chủ xe chẳng biết đã đi đâu. Hắn xuống xe dùng dao phay chém rớt một cái đầu zombie, đi qua nhìn đồng hồ xăng, quay đầu lại cười nói: “Xăng vẫn còn đầy, chúng ta may mắn rồi.”

Vân Vũ Khôn dặn dò Vân Lạc ở trong xe chờ, xuống xe vung dao phay lên giải quyết nốt mấy con zombie sơ cấp, nghe được phía sau truyền đến vài tiếng thình thịch, cho rằng Vân Lạc xảy ra chuyện, hoảng sợ, vừa quay đầu lại lại sợ ngây người.

Chỉ thấy Vân Lạc trong tay có một cây trường đằng màu tím, theo tay vung lên, liền chui vào một trong đầu một con zombie, trong chớp mắt, zombie liên tiếp bị hạ gục, mỗi con zombie đầu đều chảy ra óc màu đen nhánh.

“Còn không mau lên xe, kinh động đến bầy lớn zombie , muốn chạy đều không được.” Vân Lạc đem Vân Vũ Khôn đẩy mạnh lên xe. Tung ra tử đằng, đem tinh hạch từ zombie mà Vương Quốc Lương cùng Vân Vũ Khôn giết thu lại.

“Vân Lạc, em thức tỉnh dị năng từ bao giờ vậy?” Vân Vũ Khôn chờ em họ lên xe, liền hỏi.

“Ừm, từ rất nhiều ngày rồi.” Vân Lạc mỉm cười.

Ngày cô trọng sinh quay lại liền thức tỉnh rồi, chính xác đi theo con đường tu chân.

“Vậy sao em không nói?” Vân Vũ Khôn lên án, hại hắn lo lắng vô ích một phen.

“Anh đâu có hỏi.” Vân Lạc mỉm cười.

“…”

Này là cái kiểu trả lời gì vậy.

Bất quá Vân Vũ Khôn đối em họ vô cùng sủng nịch, như vậy cũng không có tức giận.

Vân Lạc mở ra cửa nhỏ ở mái xe, chui ra ngoài, giơ kính viễn vọng lên quan sát, vài phút sau trở lại trong xe, bàn tay đưa vào trong ba lô lấy ra một đồ vật cứng nhắc, kỳ thật là từ không gian lấy ra, mở ra sau tìm được ở bản đồ thành phố download trước mạt thế, đi ngược chiều xe Vương Quốc Lương nói: “Đường lớn có quá nhiều zombie, tốt nhất nên đi qua ngõ nhỏ.”

Tuy rằng hiện tại cấp bậc của cô có thể đối phó tốt zombie, mà do ngại phiền toái, tinh hạch tuy rất hấp dẫn, nhưng hiện tại mục tiêu hàng đầu của cô là tìm kiếm Thạch Tủy có năng lượng mạnh mẽ.

Vân Lạc dùng chuột để vẽ tuyến đường trên máy tính bảng, đem máy tính bảng đưa cho Vương Quốc Lương xem, chỉ vào địa điểm được đánh dấu bằng vòng tròn đỏ, nói: “Chạy xe đến nơi này.”

Cô dùng kính viễn vọng xem qua, khoanh lại địa phương bị sập, có thể do mạt thế ngày đó bị thiên thạch rơi trúng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc