Hàn Tử Thiên mặt không chút thay đổi nhưng không mắt không khỏi tỏa ra hàn khí, vội vàng kéo Đinh Hương vào ngực, đáng chết dám dạy hư bảo bối của hắn. Hàn Tử Thiên không chút hứng thú thấp giọng nói với Minh Viễn: “Tôi mang Hương Hương đi trước, các cậu xem rồi làm.”
“Được, lão đại, anh và chị dâu đi trước đi.” Minh Viễn vô cùng chán ghét kiểu tiệc tùng này, cũng không có ý định ở lại lâu.
Hàn Tử Thiên gật đầu không thèm liếc Khang Tứ một cái, ôm Đinh Hương trong ngực không để cô nhìn thấy những thứ dơ bẩn này, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Khang Tứ lúc này mỹ nữ vây quanh nào còn tâm trí mà để ý bọn họ, chơi đùa đến hăng say. Đám thủ hạ Hàn Tử Thiên thấy lão đại rời đi Khang Tứ cũng không nói gì cũng lục đục rời đi bọn họ không có hứng thú với loại chuyện này.
Tình cảnh trong đại sảnh càng lúc đang loạn, khắp nơi đều có thể thấy thân thể trần trụi triền miên cùng một chỗ, khắp nơi đều có thể nghe thấy dâm ngôn. Minh Viễn thoải mái ngồi trên ghế uống rượu thi thoảng quay sang nói chuyện với Việt Bân nhân tiện coi cảnh đông cung sống, hai người ngồi không bao lâu cũng nhàm chán đứng dậy rời đi.
Bọn họ còn nhiều việc cần bàn bạc xử lí không rảnh mà ở đây xem diễn a, hai người trở về phòng Minh Viễn bàn bạc công việc, nhưng không hiểu sao hai người ngồi không được bao lâu thân thể bắt đầu có chút nóng, hơn nữa nhiệt độ càng ngày càng có xu hướng tăng cao. Sắc mặt phiến hồng, trán đồ môi, cự long phía dưới có xu hướng ngẩng đầu. Minh Viễn thầm mắng Khang Tứ nham hiểm không nghĩ đến gã lại dám bỏ thuốc họ. Minh Viễn nhìn qua Việt Bân bình thường lạnh lùng hiện tại hai mắt đều mơ mơ màng màng hết sức ngây thơ, đôi môi lúc đóng lúc mở thở hổn hển, nhìn vô cùng ngon miệng.
Không biết hai người ai chủ động trước bắt đầu triền miên hôn môi, chẳng mấy chóc trong phòng truyền ra âm thanh rêи ɾỉ, âm thanh không có xu hướng giảm mà ngày càng cao kéo dài đến tận sáng.
- ----------------
Đinh Hương kì quái liếc nhìn Minh Viễn một bộ dạng lấy lòng, còn Việt Bân bình thường đã lạnh hiện tại còn lạnh hơn a, chuyện gì xảy ra? A sao dáng đi của Việt Bân hôm nay cũng kì kì vậy ta?
Đinh Hương tò mò hỏi Việt Bân ai dè hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô, ai, cô nói gì sai sao? Bị Việt Bân trừng Đinh Hương thật ủy khuất đi tìm Hàn Tử Thiên cầu an ủi. “Tử Thiên, anh có cảm thấy hai người rất kì hay không? Em chỉ hỏi một chút mà không ai để ý.” Đinh Hương lăn vào lòng Hàn Tử Thiên cáo trạng.
Hàn Tử Thiên buồn cười nhìn cô, vài ngày này có lẽ do khá an toàn bảo bối của hắn hoạt bát hơn nhiều. “Ngoan, em quan tâm họ như vậy anh sẽ ghen đó.” Hắn cũng nhìn ra được hai người này sáng này hẳn có xích mích mới nhau nhưng họ không muốn nói hắn cũng không định ép buộc, ai cũng có bí mật riêng không phải sao.
- -------------
Minh Viễn sáng sớm thức dậy nhìn thấy Việt Bân nằm ngủ bên cạnh nhớ đến chuyện tối hôm qua xảy ra hắn không khỏi cười nhẹ ánh mắt nhìn Việt Bân càng thêm ôn nhu, kì thật hắn đã thích Việt Bân từ lâu chẳng qua hắn biết Việt Bân chỉ coi hắn như anh em nên chưa từng thể hiện tình cảm của mình ra ngoài, tuy việc xảy ra tối qua có chút ngoài dự tính nhưng hắn tuyệt không thấy hối hận.
Minh Viễn thức dậy không bảo lâu Việt Bân cũng dậy theo. Việt Bân tỉnh lại ánh mắt còn hơi mơ màng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, sau đó mặt lập tức đỏ bừng hiển nhiên cũng đã nhớ ra sự kiện tối qua, thế nhưng hắn lại để Minh Viễn áp phía dưới thật sự mất mặt muốn chết a.
Minh Viễn thấy Việt Bân tỉnh đã quyết định tỏ tình với Việt Bân, nếu như không có chuyện đêm qua Minh Viễn có lẽ còn có ý định làm anh em với Việt Bân cả đời a, hiện tại hắn phát hiện Việt Bân không có chán ghét việc quan hệ cùng mình hắn thực sự không muốn nhẫn lại nữa.
Việt Bân vừa tỉnh lại bị Minh Viễn kéo qua hôn nhẹ, không những vậy còn bị hắn thổ lộ làm cho trấn động không nhẹ. Nếu tối qua có thể đổ lỗi do họ bị tính kế nên mới phát sinh sự tình ngoài ý muốn vậy hiện tại Minh Viễn hắn đang làm cái gì hắn vô cùng tỉnh táo thế nhưng lại dám ôm hôn mình như vậy, nghe Minh Viễn thâm tình mà ôn nhu vô hạn nói đã thích mình từ lâu Việt Bân thực sự hoang mang rồi hắn thật chưa bao giờ nghĩ đến Minh Viễn thế nhưng lại có ý nghĩ như vậy với mình họ không phải anh em sao, cho dù sau chuyện đêm qua hắn cũng không nghĩ đến chỉ cho là ngoài ý muốn mà thôi chưa từng nghĩ nhiều. Nội tâm Việt Bân càng hoang mang biểu hiện ngoài mặt càng lạnh. “Minh Viễn không cần nghĩ lung tung, tôi chỉ xem cậu như anh em mà thôi, chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn cậu cứ xem như chưa từng xảy ra là được.” nói xong hắn nhanh chóng mặc quần áo chạy về phòng mình không cho Minh Viễn cơ hội phản ứng.
Lúc Minh Viễn phản ứng lại trong phòng chỉ còn lại mình anh, Việt Bân nói vậy là có ý gì muốn dùng xong liền bỏ anh, không có cửa đâu.
Vì vậy mới có một màn Đinh Hương nhìn thấy sáng nay a, một người móc tim móc phổi ra lấy lòng, một người thì tìm mọi cách né tránh.