Người coi chừng ngoài cửa là Viêm Thành, hắn nghe được có tiếng người tới, nhất định là Mục Diễm, nhưng mà bước chân trong không trung có chút nặng, hắn đoán rằng khả năng lớn là Huyên Quý tần đã tỉnh, hiện nay đang được chủ tử của mình ôm , tiếng bước chân càng ngày càng gần cửa, quả nhiên tình cảnh hắn tưởng tưởng trong đầu không sai biệt lắm.
Tóc dài của Trầm Cẩn Huyên hạ xuống, giống như một dòng suối đen mượt, khuôn mặt tái nhợt vùi vào lòng Mục Diễm, chân nàng không mang giày, dưới trường bào là đôi chân trắng nõn tinh tế, nửa ẩn nửa hiện.
Viêm Thành không dám nhìn lâu, nhanh chóng rũ mi mắt xuống, nhưng vẫn thấy được mái tóc đen dài cùng đôi chân tuyết trắng kia.
Đè xuống kinh diễm trong lòng, Viêm Thành cung kính đợi hai người tới sau đó mở cửa rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa lại đi sau hai người, mi mắt thủy chung đều không có nâng lên.
Hai gian phòng ngay cách bởi một vách tường, đi không tới vài bước thì đến, Mục Diễm đi tới chỗ cửa sổ bỗng nhiên dừng lại, hắn trầm giọng ra lệnh: "Tra, tra rõ là ai."
Nhìn thấy Viêm Thành hắn mới hạ mệnh lệnh tra rõ chuyện này, bởi vì Mục Diễm biết Viêm Thành sẽ phân tích được chuyện này có tính nghiêm trọng đến cỡ nào, loại coi trọng này, Mục Diễm không muốn để người khác nhận lệnh đều tra chuyện này ngoài Viêm Thành.
Mà bất kể là ai, đều phải nên vì chuyện này mà nổ lực đạt hiểu quả tốt nhất.
Viêm Thành lĩnh mệnh lui ra bắt đầu triển khai điều tra.
Mục Diễm tiếp tục ôm bé con đi thêm mấy bước, sau đó quẹo vào căn phòng cách vách.
Ngồi bên giường là Đoan vương với hai mắt đầy tơ máu, ông vốn không ngờ mình lại ngủ, nghe được tiếng của Mục Diễm nói chuyện ở cửa sổ, ông liền tỉnh.
Cũng khó trách ông không chịu đựng được, chạy gần một tháng từ nước Ti đến kinh thành nước Kỳ an toàn, còn chưa kịp nghỉ ngơi thật tốt một đêm, liền gặp phải thích khách, tiểu nhi tử thân chịu trọng thương, thần kinh của ông khuẩn trương cao độ so với tình huống thức đêm còn muốn tiêu hao nhiều năng lượng hơn nữa, có thể duy trì trạng thái đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Mục Diễm đi tới bên người ông, nằm trong ngực hắn Trầm Cẩn Huyên trước nhìn khuôn mặt đầy uể oải của Đoan vương, lại không nháy mắt một cái nhìn Trầm tiểu vương gia ở trên giường, nàng túm lấy vạt áo của Mục Diễm thật chặt, giống như có thể xé rách bất cứ lúc nào.
Trên mặt Trầm Tiểu vương gia không có chút huyết sắc nào, tóc dài bị cậu đặt ở dưới thân, mấy lọn tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính vào mặt, trắng đen rõ ràng, một khuôn mặt ngủ không có sức sống, trên người cậu là chiếc áo trung y sạch sẽ bây giờ đã nhiễm một màu huyết sắc.
Trầm Cẩn Huyên tỉ mỉ nhìn lồng ngực của Trầm tiểu vương gia, dù như thế vẫn không nhìn ra một chúc phập phồng của lồng ngực và nhịp thở. Tình huống hôm qua quá hỗn loạn, nàng cũng không biết cậu khi nào tham chiến nữa.
Hận ý trong lòng điên cuồng lớn lên, kém một chút nữa là nàng lại một lần nữa mất đi đệ đệ, còn kém một chút nữa thôi, Trầm Cẩn Huyên dù có tính toán trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới Phó Dập lại nắm lần cơ hội lần này ám sát người nhà của nàng, y cư nhiên một điểm cũng không tha.
Như vậy, chờ đến thời cơ, nàng cũng tuyệt đối sẽ không khách khí, những việc Phó Dập làm, đều bị nàng vững vàng ghi tạc đáy lòng, một ngày nào đó, nàng sẽ trả lại cho y tất cả!
Hận ý bành trướng, cháy hết đáy mắt.
Mục Diễm cảm giác bé con trong lòng có biến hóa, tầm mắt nhìn Trầm Cẩn Huyên, lại nhiên thấy khuôn mặt nghiêng của nàng, mắt đang chăm chú nhìn Trầm tiểu vương gia, hắn không thể nhìn rõ vẻ mặt của nàng, nhưng lại có thể nhìn thấy hận ý của nàng đối với kẻ làm thương người nhà đệ đệ của mình, hình như bé con biết kẻ chủ mưu đứng sau là ai...
Nghĩ tới lúc nàng nói tới ác mộng kia, lẽ nào bé con lại quy tội lên đầu hoàng đế nước Ti Phó Dập sao?
Không quản như thế nào, đầu sỏ gây nên chuyện này phải nhận nghiêm phạt thích đáng.
Hắn ổn định tâm trạng, nói: "Nhạc phụ, ngài đi ngủ một chút đi?"
Nghe vậy Đoan vương giơ tay xoa mi tâm, hai ngón tay dùng sức nhéo nhéo, ông nhìn dáng vẻ Mục Diễm liền biết hắn khẳng định là tối không ngủ, hạ triều liền lập tức chạy tới đây. Lắc đầu, Đoan vương từ chối hảo ý của hắn, để cho hắn mau chóng mang Trầm Cẩn Huyên về phòng cùng nhau nghỉ ngơi thật tốt, sau đó chuyện khác thì quyết định sau.
Trầm Cẩn Huyên nghe được tiếng nói của Đoan vương mới phục hồi lại tinh thần, bẹp bẹp miệng, âm thanh mang theo tiếng khóc gọi: "Phụ thân..."
"Nghe phụ thân nói, nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi, đệ đệ con đã có ta chăm sóc rồi." Đoan vương vừa nói chuyện vừa đứng dậy, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của Trầm Cẩn Huyên: "Nghe lời."
Mục Diễm cũng không kiên trì, dù sao Trầm tiểu vương gia vừa mới từ quỷ môn quan đi dạo một vòng ra, hắn ôm bé con thật chặt, lại cùng Đoan vương nói hai ba câu, liền rời khỏi gian phòng.
Hiện tại Trầm Cẩn Huyên cũng biết thể hiện kiên trì là đều dư thừa, nhưng nàng thực sự đau lòng cho Đoan vương, nhưng thương tích trên người nàng không nói, trong bụng còn có hài tử, không thể thay Đoan vương, không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi, giơ tay lên ôm lấy cổ Mục Diễm, không còn chút sức lực nào nằm ở trước ngực hắn, mũi chua sót.
Thương ở lưng trên, khẳng định nằm là không được, Mục Diễm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục để cho bé con nằm úp sấp.
Cái tư thế này cực kỳ không được tự nhiên, nguyên bản lúc ngủ mê man cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thanh tỉnh liền thấy nằm úp sấp như thế này có cảm giác khó chịu.
"Bệ hạ. .. ép tới đau..."
Trầm Cẩn Huyên lắc lắc mặt, tóc dài bị ngón tay Mục Diễm ôn nhu vén qua một bên, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt chu lên, môi dưới có chỗ cực kì đỏ tươi, là khi nàng trị thương căn môi làm rách da, tựa như một điểm hoa mai rơi xuống.
Lúc nàng làm nũng thanh âm nói chuyện của nàng luôn là ngọt ngọt, giống như là những lời đều cùng nhau tụ một chỗ, làm cho người nghe tâm liền mềm nhũn.
Mục Diễm biết nàng nói ép ở chỗ nào, nhưng hắn không nghĩ ra còn tư thế nào tốt cho nàng nữa, không thể làm gì khác hơn là cất lên thanh âm khàn khàn: "Ta giúp nàng xoa xoa?"
Mặt Trầm Cẩn Huyên liền nhiễm một tầng phấn hồng Trầm Cẩn Huyên nũng nịu liếc mắt với hắn, nàng đang đàng hoàng tố khổ cùng hắn, sao người này lại không đàng hoàng nhỉ?
"Hừ, " nàng dè dặt động cánh tay, "Bệ hạ cũng ngủ một lát đi?"
Mục Diễm ngồi ở mép giường, nhìn vết thương đã nhuộm một vòng lớn vết máu trên quần áo, hắn nhíu nhíu mày, trong mắt là ý đùa giỡn lại bị sự lo lắng cùng đau lòng thay thế: "Để ta nhìn vết thương nàng một chút."
Giọng nói nhẹ nhàng không ít.
"Uh, " Trầm Cẩn Huyên tự nhiên làm theo, nàng nói: "Nhất định là lưu lại sẹo rồi."
Tuy rằng lúc đó có tiêm thuốc tê, nhưng đau đớn vì mũi tên bị rút ra vẫn cảm giác được, nàng có thể nghĩ tới, sau khi rút khẳng định sẽ có một lỗ thủng lớn, xấu xí hơn nữa còn có để lại sẹo.
Mục Diễm cầm cổ áo của nàng cẩn thận cởi ra, đầu vai nho nhỏ trắng mịn, những sợi tóc trên cổ thuận theo trượt xuống, tiếp tục cởi trung y mỏng xuống, liền thấy vải trắng băng bó chỗ bị thương.
Máu thấm ướt thuốc cùng tầng tầng vải trắng, đã nhanh nhuộm vải trắng thành vải đỏ.
Nhìn vết thương ghê người kia, tay nắm lấy quần áo không tự chỗ mà run rẩy, hai hàng lông mày nhăn càng ngày càng sâu.
Hắn dùng một tay khác, hai ngón tay nắm một góc của vải trắng, tận khả năng nhẹ nhàng chậm chạp cởi ra.
Da thịt không rõ chỉ có máu chảy.
Liếc mắt một cái Mục Diễm không nghĩ nhìn một lần nữa, buông ra hai ngón tay khiến vải trắng hạ xuống, tỉ mỉ mặc lại quần áo cho Trầm Cẩn Huyên.
"Lưu lại sẹo cũng không sao, ta không ngại." Lúc này hắn mới trả lời câu nói lúc đầu của nàng.
Đối với việc lưu lại sẹo hay không, Trầm Cẩm Huyên rất để ý.
Tuy rằng vết sẹo lưu lại ở đầu vai, căn bản nàng không nhìn thấy, nàng nhìn không thấy nhưng Mục Diễm lại thấy được, vết sẹp kéo dài ngưng thành một chỗ, nghĩ nghĩ liền rất xấu xí.
Mặc dù không phải sợ bị hắn ghét bỏ, chẳng qua là cuối cùng cảm thấy rất khó coi...
Thấy nàng không nói, Mục Diễm khom lưng thoát giầy, chân dài hai bước trèo lên giường, nửa người trên hướng sau dựa vào, hắn nhẹ khép lại mắt: "Ngoan, ngủ một lát đi."
Trầm Cẩn Huyên không trả lời hắn ngay, một lát mới mềm nhu "Ân" một tiếng, nguyên bản lúc này nàng đã bị vây vào trạng thái nửa tin nửa mê.
Mục Diễm vốn định chờ nàng ngủ say sau sẽ trở về cung xử lý chính sự, tiếc rằng hắn cũng rất mệt mỏi, híp híp mắt liền ngủ.
Sau khi tỉnh ngủ, mặt trời đang chiếu gay gắt, đã vào lúc giữa trưa.
Ánh nắng chiếu vào trong phòng, chói chang chiếu vào trong mắt.
Mục Diễm dùng sức trừng mắt nhìn, để làm giảm đi sự khô khốc, hắn rũ mi nhìn bé con, nàng ngủ rất trầm, chân mày không nhăn lại giống như buổi sáng hắn tới nhìn thấy, có thể nhìn ra giấc ngủ này rất an ổn.
Mặt nàng đặt giữa hai tay chồng lên nhau, thời gian dài sẽ làm khuôn mặt trở nên đau đớn, cánh tay cũng sẽ tê dại.
Nhưng mà Mục Diễm không biết làm gì.
Hắn nhìn kĩ mặt nàng hồi lâu,, liền dời hai chân đi.
Đợi Mục Diễm mang giày tính rời đi, cửa phòng lại bị người đẩy ra, lập tức có một người đi vào, chính là Đoan vương phi. Bà bưng một chén thuốc đen như mực, phía trên chén còn tỏa ra khói trắng.
Bà nhìn thấy Mục Diễm đang ngồi bên giường, cười yếu ớt hướng hắn gật đầu.
Mục Diễm vội vàng từ giường đứng lên, chờ Đoan vương phi đến gần bên giường tay cầm theo chén thuốc, hô một tiếng "Nhạc mẫu".
Trầm Cẩn Huyên ngủ được vô cùng sâu, chỉ cảm thấy bên ta có một đạo thanh âm ôn nhu từ xa truyền tới, dường như rất mờ mịt.
"Huyên nhi, tỉnh tỉnh, uống thuốc rồi ngủ tiếp." Đoan vương phi đã sớm thấy vết máu trên bả vai nàng, tâm can đều tại phát đau, vì vậy giọng nói càng thêm mềm nhẹ, ngay cả âm lượng cũng không tự chủ thấp đi.
Đại não nặng nề, Trầm Cẩn Huyên luôn cảm thấy thanh âm rất quen thuộc, để cho trong lòng nàng nghe tràn đầy chua xót.
Là mẫu thân. . .
Nhưng mà mẫu thân không phải đã qua đời rồi sao?
Nhận thức này khiến trong lòng Trầm Cẩn Huyên vô cùng đau đớn, bên tai là giọng gọi mềm mại đi xa, hắc ám quanh thân càng đậm, nàng cảm thấy có cổ lực lượng bắt đầu kéo nàng đi, là lực lượng cực kì hung ác tàn bạo, hơn nữa đột nhiên có gió lạnh thấu xương, đập vào mặt nàng rất đau, trong bóng tối lộn xộn kia là tiếng khóc bi thương gọi nàng, nàng cực sợ....
Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Nơi đây lại là nơi nào?
Trong bóng tối Trầm Cẩn Huyên mờ mịt luống cuống, thanh âm kêu khóc kêu to càng rõ ràng, nàng còn thoáng nghe được tiếng đao thương va chạm ồn ào, nghĩ muốn thoát ra, lại không biết mình đứng ở đâu, nghĩ muốn làm tan đi hắc ám, nhưng cánh tay không có cách nào giơ lên được.
Đột nhiên nàng nghĩ mình đã chết, như vậy, nàng bây giờ là đang xuống địa ngục sao?
Trầm Cẩn Huyên hoảng hốt không dứt, nàng không phải là trọng sinh sao, nàng không phải là vừa mới nói chuyện với Mục Diễm sao?