Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 162 - Chương 162

Trước Sau

break
Câu hỏi của Văn Chân khiến Trương Nhược Thuật hứng thú, chỉ thấy hắn hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi liên tục, “Hoàng thượng mời nói.”

“Không biết Trương lão đưa ra lựa chọn, là muốn cho trẫm dùng ngôi vị Hoàng đế đổi với ngươi, hay là chỉ muốn để trẫm không làm Hoàng đế.” Văn Chân nhìn Trương Nhược Thuật hỏi.

Trương Nhược Thuật tức giận mà quăng cái xem thường, “Tất nhiên là cái sau.”

Câu trả lời của hắn khiến Văn Chân rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, “Chỉ cần có thể đem người chữa khỏi, muốn trẫm thoái vị không phải không được. Nhưng Thái tử hiện tại tuổi tác quá nhỏ, hiện giờ lại là hậu chiến, trong triều trăm sự đợi hưng, trẫm không có khả năng cứ như vậy đường đột thoái vị, ba năm, không, nhiều nhất hai năm trẫm có thể tuyên bố thoái vị. Chỉ là hy vọng Trương lão có thể ra tay trước…”

Câu trả lời của Văn Chân thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn, khiến mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn hắn. Trương Nhược Thuật càng không đợi hắn nói xong đã liên tục giơ chân, “Ngươi tên này, ngươi tên Hoàng đế này thật sự hồ đồ, nào lại làm chuyện như vậy…”

“Ta cũng cảm thấy vậy. Hoàng thượng chỉ sợ bị yếm rồi!” Ninh Vân Tấn nhướng mày nói, đột nhiên thân hình đổi vị trí đến bên người Văn Chân, ra tay như điện đem hắn điểm nhẹ. Tay áo bào vung lên liền lưu loát mà đem Văn Chân ném ở trên ghế, “Trương lão vẫn là xem giúp đầu hắn trước!”

“Ha ha ha ha!” Thấy Văn Chân vẻ mặt kinh ngạc, Trương Nhược Thuật phát ra tiếng cười vui sướng khi người gặp họa.

“Ninh Vân Tấn, ngươi làm gì! Ta là tốt cho ngươi, ngươi có biết không.” Văn Chân ngồi ở trên ghế không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ninh Vân Tấn.

“Thật sự cám ơn ngươi nha! Hoàng thượng.” Ninh Vân Tấn ném cái xem thường, “Nhưng ngươi chưa hỏi qua cảm thụ của ta, chẳng qua mười năm ký ức mà thôi, ta mới không thèm để ý đâu! Nếu thật để ngươi đáp ứng điều kiện vớ vẩn như vậy, ngày sau bị người biết cột sống của ta sẽ bị người chọt gãy.”

Thấy Văn Chân còn muốn nói chuyện, Ninh Vân Tấn dứt khoát điểm á huyệt của hắn, khiến Văn Chân chỉ có thể giương mắt nhìn.

Trương Nhược Thuật mừng rỡ nhịn không được vỗ lưng Ninh Vân Tấn, cười không ngừng mà nói, “Tiểu tử giỏi, lão phu thích tính cách này của ngươi, muốn đi theo ta học mấy chiêu không? Làm quan hay cái rắm, mang cái vỏ ngoài, sơ xuất đã bị người hất rớt.”

Ninh Vân Tấn đối với hắn ngoài cười nhưng trong không cười mà cong khóe môi, “Ta cũng không như ngươi, há miệng ăn no cả nhà. Vẫn nên mang miệng cả nhà thành thành thật thật sống qua ngày tương đối an toàn.” Hắn đối với Văn Chân nhíu mày, “Còn không mau chữa bệnh thật tốt cho Hoàng thượng.”

Trương Nhược Thuật ha ha mỉm cười, lấy ra một cái bình sứ ở dưới chóp mũi Văn Chân ngửi ngửi. Chỉ hít ngửi một chút, Văn Chân đã hôn mê. Hắn lúc này mới nói với Ninh Vân Tấn, “Cởi huyệt vị của hắn, nếu không lão phu cũng không tiện thi châm.”

Khi Ninh Vân Tấn giải huyệt cho Văn Chân, Trương Nhược Thuật đã từ Thẩm Tiểu Thành đón lấy hòm thuốc, trong hòm là một bộ châm cùng vài bình sứ tinh xảo, nhìn qua chính là vì Văn Chân mà mang theo.

Đến lúc này nếu còn nhìn không ra Trương Nhược Thuật căn bản không có tâm tư giúp Ninh Vân Tấn trị liệu, vậy Ninh Kính Hiền coi như sống uổng phí. Hắn do dự một chút, nhịn không được hỏi, “Trương lão, xin hỏi bệnh của Tiểu nhị là khó chữa, hay là vô pháp trị tận gốc?”

Trương Nhược Thuật đối với Ninh Vân Tấn chớp mắt lắc đầu một chút, tiếp mới vuốt râu nói, “Không thể nói, không thể nói. Bệnh liên quan tới đầu đều là phiền toái, lão phu tình nguyện tốn chút vốn gốc giúp đỡ Hoàng đế khôi phục công lực.”

Ninh Vân Tấn không chút khách khí mà nói, “Ngươi lo lắng cái gì, dùng bao nhiêu thuốc, tìm bao nhiêu tâm lực đều đừng khách khí, cứ việc ghi vào sổ sách!”

Trương Nhược Thuật tò mò hỏi, “Ngươi trả bạc?”

Ninh Vân Tấn phản xạ có điều kiện mà giấu hầu bao, “Không phải là có Hoàng thượng sao, dù sao lông dê lấy trên thân dê, chờ hắn khỏi bệnh chẳng lẽ sẽ còn thiếu phí chẩn của ngươi.”

“Tiểu tử giỏi, tiểu tử giỏi!” Trương Nhược Thuật cười đến vỗ đùi, càng thấy tiểu tử tinh quái càng cảm thấy có ý tứ. Hắn vừa làm chuẩn bị trước thi châm, vừa cười nói, “Lão phu thật cảm thấy cùng ngươi hợp ý, muốn hay không suy xét làm đệ tử quan môn của ta?” (đệ tử cuối cùng)

Ninh Vân Tấn vội vàng lắc đầu, đứng ở bên người Ninh Kính Hiền, thói quen tính nắm tay hắn.

Trương Nhược Thuật thấy khuyên nhủ hắn không thành, đành phải sai Thẩm Tiểu Thành hỗ trợ cho hắn. Phụ tử Ninh gia dưới sự chỉ huy của hắn ta hỗ trợ cởi áo ngoài Văn Chân, sau đó hắn ta từ trong một bình sứ đổ ra một viên thuốc màu đỏ, liền muốn bỏ vào miệng Văn Chân.

Ninh Kính Hiền một tay đoạt viên thuốc kia, cẩn thận mà nói, “Không được, Hoàng thượng dùng thuốc trước phải thử qua mới được.”

Trương Nhược Thuật nhất thời gấp đến độ giơ chân, “Như vậy sao được, thuốc của ta chính là trân quý đến cực điểm, mất năm năm công phu mới xoay sở đủ dược liệu, tổng cộng cũng mới còn lại ba viên mà thôi.”

Bất quá Trương Nhược Thuật nói trân quý đi nữa, Ninh Kính Hiền cùng lúc cũng không chịu nhường bước. Dù sao hắn biết rõ Tiểu nhị hành động vừa rồi cho dù là vì tốt cho Hoàng thượng, cũng đã phạm thượng Hoàng đế, nếu còn để người đút thuốc lung tung cho Hoàng thượng, vậy đó là đại bất kính.

Thẩm Tiểu Thành thấy hai người giằng co không thôi, Ninh Vân Tấn lại đang đứng ở một bên xem náo nhiệt, đành phải đứng ra hòa giải, “Nếu không vẫn là trước hết để cho Hoàng thượng tỉnh lại đi! Chuyện trọng yếu không cho Hoàng thượng biết được, chung quy là có không ổn.”

Trương Nhược Thuật gật đầu, “Chỉ sợ Hoàng thượng đã tỉnh không chịu phối hợp.” Vừa nói hắn vừa liếc Ninh Vân Tấn một cái, “Hoàng đế này chính là khăng khăng một mực chỉ hướng về tiểu tử này.”

Thẩm Tiểu Thành dỗ hắn nói, “Chúng ta không phải là có nhuyễn cân tán sao, dùng thứ đó cũng được.”

Hắn dỗ Trương Nhược Thuật ngược lại thành thạo, quái lão nhân tựa hồ cảm thấy đề nghị này không tệ, liền sau khi mê dược Văn Chân trước đó, tiếp tục đổi thành nhuyễn cân tán.

Từ trong hôn mê tỉnh lại, tầm mắt Văn Chân cứ vẫn luôn dõi theo trên người Ninh Vân Tấn chặt chẽ. Tầm mắt sắc bén như đao phong, khiến Ninh Vân Tấn nhịn không được hướng về bên cạnh Ninh Kính Hiền rụt người.

Ninh Kính Hiền cung kính mà trước tiên đem chuyện yêu cầu uống thuốc thi châm nói một lần, dựa theo lệ thường, Hoàng đế dùng thuốc đều đầu tiên đưa phương thuốc cho chúng Thái y xem qua thương thảo, dùng thuốc cũng cần người thử qua trước mới được, nhưng mà Văn Chân lại giống như căn bản không có quan tâm, chỉ là thản nhiên mà nói một tiếng, “Ừ, biết.”

Thái độ như vậy cho dù với hiểu biết của Ninh Kính Hiền với Văn Chân cũng khôn có biện pháp hiểu, rốt cuộc là đồng ý hay là có an bài khác. Xem thái độ này của Trương Nhược Thuật, phương thuốc khẳng định là không có, thi châm thì chuẩn bị trực tiếp, duy nhất phải lo lắng chỉ có viên thuốc kia, vả lại đưa người đến thử thuốc lại biến thành hưng sư động chúng, còn không bằng tốc chiến tốc thắng.

Ninh Kính Hiền đáy lòng càng lo lắng vẫn là Hoàng thượng cố chấp với Tiểu nhị, một bên là mất trí nhớ, một bên là nội thương, một bên là ngôi vị Hoàng đế, một bên là vàng bạc, người bình thường cũng biết sẽ lựa chọn thế nào, nhưng hắn vạn lần không ngờ lúc này đây Hoàng thượng cư nhiên lựa chọn Tiểu nhị. Chờ đến Hoàng thượng khôi phục tự tại, vạn nhất vẫn là muốn kiên trì, đây chẳng phải là phức tạp sao.

Nghĩ nghĩ, hắn liền hai tay ôm quyền nói, “Hoàng thượng, thuốc này trước để vi thần thử một lần, nếu không có vấn đề, lại mời Hoàng thượng uống thuốc.”

Hắn vừa mới chuẩn bị đem viên thuốc đoạt được cho vào miệng, một đôi tay bạch ngọc nhanh như chớp đem viên thuốc kia giật lấy, dưới kinh ngạc nhìn chằm chằm của Ninh Kính Hiền rõ ràng dứt khoát mà đem viên thuốc kia nuốt xuống.

“Tiểu nhị con…”

Ninh Vân Tấn đối với hắn mỉm cười hì hì, “Phụ thân có công sự, nhi tử đảm nhiệm việc này.” Cảm giác thấy bốn đạo ánh mắt sắc bén —— Văn Chân và Ninh Kính Hiền —— đều tụ lại ở trên người mình, hắn giống như không hề phát hiện nhắm mắt dưỡng thần.

Văn Chân cau mày, tầm mắt quét về phía Ninh Kính Hiền, “Đem cổ tay hăn đưa qua, trẫm muốn đích thân bắt mạch hắn.”

Trong lòng Ninh Kính Hiền cũng có chút lo lắng, thuốc ba phần độc, ai biết thuốc kia có di chứng gì. Hắn bắt Ninh Vân Tấn về phía trước, Ninh Vân Tấn thần tình không được tự nhiên rút tay, rồi lại không dám bỏ ra, cuối cùng vẫn là bị Ninh Kính Hiền đem tay trái nhét vào trong tay Văn Chân.

Bọn họ bên này phụ tử tình thâm, quân thần hòa thuận, ngược lại đem Trương Nhược Thuật tức giận cực điểm, giậm chân oán giận nói, “Tức chết ta, tức chết ta. Không tin lão phu, lão phu còn lười xảo nhiều tâm tư đó đó! Các ngươi cho rằng nội thương của Hoàng đế này dễ chữa sao?! Cũng là ta lúc trước ngu a, chẳng những phải liên tục thi châm một tháng, còn phải tốn phối dược, các ngươi đám hỗn tiểu tử này…”

Mặc dù Trương Nhược Thuật kêu gào đến lợi hại, ba người bên kia giống như căn bản không bị ảnh hưởng.

Tay trái Văn Chân nắm cổ tay Ninh Vân Tấn, ba ngón tay phải đặt ở mạch đập của hắn, đột nhiên hỏi, “Vì sao không muốn khôi phục ký ức? Ngươi thật sự không nhớ rõ ta là ai sao?”

Ninh Vân Tấn mở to mắt, đối diện Văn Chân, không tạm dừng chút nào liền đáp, “Trực giác nói cho ta biết, không nhớ rõ chuyện trước kia kỳ thật là chuyện tốt, nếu nhớ tới, có lẽ sẽ không như hiện tại vui vẻ như vậy! Ta chỉ cần biết rằng ngươi là dượng ta, cũng là Hoàng đế, càng là người rất tốt với ta là được.”

Hắn cúi đầu xuống, tiếp tục nói, “Phụ thân đã từng nói qua, vô công hưởng lộc. Phụ thân càng nói qua, Hoàng thượng là một Hoàng đế tốt. Ta nhớ không ra chuyện hồi trước đó đều là việc nhỏ, nhưng đây là triều đình, thiên hạ này lại cần một Hoàng đế thân thể khỏe mạnh chỉ dẫn, cho nên Hoàng thượng ngài phải khỏe mạnh.”

Văn Chân tuy rằng không biết tâm lý học là cái gì, nhưng khi người đang nói dối tim đập nhanh hơn đạo lý này hắn vẫn là hiểu biết. Ninh Vân Tấn khi đang chuyện mạch đập vô cùng vững vàng, nói lên hắn là suy nghĩ phát ra từ nội tâm.

Nhìn lên dung nhan quen thuộc mang theo vài phần hành động tính trẻ con, khiến Văn Chân cười khổ một chút buông tay ra, hắn nhớ nhung mà xoa xoa hai má Ninh Vân Tấn, “Như ngươi mong muốn. Trẫm sẽ phối hợp Trương lão tiến hành trị liệu.”

“Cám ơn a! Các ngươi cuối cùng vẫn là nhớ rõ lão phu cũng ở đây.” Trương Nhược Thuật mãnh liệt khụ hai tiếng, “Hai đại lão gia dính như keo, thật sự không thể tưởng tượng nổi.”

Đợi một khắc sau, Ninh Vân Tấn không có chút nào khó chịu, mạch dường như cũng không có vấn đề. Văn Chân liền ăn vào viên thuốc thứ hai Trương Nhược Thuật đau lòng móc ra, tiếp để quái lão nhân ở trên người hắn thi châm.

Người giống Trương Nhược Thuật y thuật cấp bậc đại sư, đầu tiên phải là cao thủ nội lực, có lẽ đơn luận đánh nhau hắn kém hơn Tông sư, nhưng một thân nội lực phong phú cũng khiến thầy thuốc bình thường cảm thán thế là đủ xem rồi.

Trương Nhược Thuật thủ pháp thi châm vừa nhanh vừa chuẩn, đầu tiên là ở trên người Văn Chân ghim chín cây châm dài bảy tấc, tiếp dùng nội lực để những cây châm mảnh đứng thẳng. Ninh Vân Tấn thậm chí có thể dùng lỗ tai nghe rõ tiếng ong ong, chỉ bất quá thời gian uống cạn chén trà, chẳng những quái lão nhân ra mồ hôi trán, Văn Chân cũng lộ ra biểu tình khó chịu.

Một lần thi châm chỉ cần một khắc, bất quá một khi trị liệu bắt đầu liền cần thời gian một tháng, Hoàng đế không có khả năng vẫn cứ ở Trực Lệ. Văn Chân nghiêm túc mà đem Bảo Định tuần tra một phen, ngự giá dừng lại ba ngày thời gian liền mang theo binh mã khải hoàn hồi kinh.

Lần hồi kinh này trong đội ngũ rõ ràng nhiều ra Trương lão đầu cùng đồ đệ của hắn, dọc theo đường đi hắn không ngừng mà cùng Ninh Vân Tấn oán giận, nói mình là ngồi thuyền giặc.
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc