Nha đầu cùng hộ vệ tư tướng trao nhận cũng được, mang bạc ra ngoài phủ cũng được, đều là chuyện không lớn không nhỏ. Nếu nghiêm khắc truy cứu thì là chuyện nghiêm trọng.
Nhưng nói đến cũng chẳng qua là phải xem tâm ý của chủ tử. Nếu chủ tử mắt nhắm mắt mở cho qua thì liền là chuyện nhỏ.
Nhưng nếu nói túi hương cùng khăn tay này là tự Âu Dương Noãn cho đi. Lại mượn tay Xương Bồ đưa cho sứ thần Nam Chiếu, truyền lại cho Tiếu Thiên Diệp.
Cái này không chỉ là tư tướng trao nhận mà thậm chí có thể nói là thông đồng với địch, là gian tế phản quốc. Là tội danh không thể tha thứ.
Một khi xác thực, bất luận là Yến vương hay Tiếu Trọng Hoa đều không thể không quân pháp bất vị thân. Người phía sau thiết kế cục diện hiển nhiên là muốn đẩy nàng vào tử lộ.
Âu Dương Noãn bất an nắm chặt nắm tay, một loại cảm giác căng như dây cung khiến cho toàn bộ không khí trong phòng như bị tắc nghẹn.
Thật lâu sau Âu Dương Noãn mới rũ mắt xuống, ngũ quan thanh lệ dưới ánh nắng vàng nhạt vẫn là bộ dáng trinh tĩnh như cũ.
Nhất nhăn mày cười cũng chính là hiền hòa cùng dịu dàng, nhìn không ra nửa điểm cảm giác như nàng đang đứng trên vách núi.
Nhìn Âu Dương Noãn như vậy, trong mắt Đổng thị chớp chớp ánh sáng, ý cười bên môi lại càng thâm trầm.
Vẫn như trước, Tiếu Trọng Quân ngồi trên ghế được người khác nâng vào. Chính là khí sắc so với bình thường lại tốt hơn rất nhiều.
Không biết từ khi nào thân thể hắn đã tốt lên từng ngày. Nghe nói đã có thể xuống giường đi lại được.
Tôn Nhu Trữ đứng bên cạnh hắn, đôi mắt đẹp lại nhìn về phía Âu Dương Noãn.
Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Âu Dương Noãn, tựa hồ như không bị ảnh hưởng bởi chuyện này, trong lòng Tôn Nhu Trữ mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong tiềm thức, tuy rằng Tôn Nhu Trữ vẫn còn đề phòng Âu Dương Noãn nhưng đã không hề coi đối phương như là địch nhân nữa.
Thậm chí nàng còn có một loại ý thức minh hữu.Có lẽ có một ngày hai người bọn họ còn có thể trở thành bằng hữu.
Tôn Nhu Trữ vốn nghĩ như thế nên khi nàng nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là muốn hướng Âu Dương Noãn giải thích rõ ràng.
Chuyện này cùng nàng không hề liên quan, cũng không phải do nàng từ giữa động tay động chân.
Đổng thị nói: “Còn không mau hầu hạ Thế tử ngồi xuống!”
Nha đầu mama trong phòng liền rối ren một trận. Vốn trong tình huống này Tiếu Trọng Hoa sẽ chủ động đỡ Tiếu Trọng Quân.
Nhưng hắn lại vẫn ngồi yên không nhúc nhích, mặt trầm như nước, không biết là đang suy nghĩ cái gì?
Yến vương cuối cùng cũng đến, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước. Chính là khóe mắt đuôi lông mày đều là ý quyện đãi.
Âu Dương Noãn nhìn Yến vương, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Nam nhân này, rõ ràng bên người có một thị thiếp cùng mẫu thân nàng có ba phần tương tự.
Nhưng nàng gả vào đây đã lâu như vậy, theo lý mà nói thì sẽ có nhiều cơ hội giáp mặt. Nhưng Yến vương lại ngăn chặn hết thảy.
Ba bốn phần tương tự có thể lừa gạt chính mình là hoài niệm. Nhưng mà giống mười phần, lại không thể chịu nổi rồi sao? Nam nhân, thật đúng là động vật phức tạp.
Âu Dương Noãn cong môi lên. Cái gì mà si tình, cái gì mà thiệt tâm, chẳng qua là cô phụ từng cái từng cái một mà thôi.
Nàng nghĩ như vậy, vốn có chút không yên cũng liền tan thành mây khói.
Nàng thật muốn nhìn một chút, hôm nay bọn họ muốn định tội nàng như thế nào? Nàng muốn biết, đến tột cùng ai có bản lĩnh này?
Thần sắc Âu Dương Noãn biến hóa rất nhỏ, ai cũng đều không chú ý tới.
Thấy Yến vương đã an vị, Đổng thị mới phất tay nói: “Mang hộ vệ kia lên đi!”
“Bái kiến Vương gia!”
Hộ vệ trẻ tuổi gọi là A Xương đến trước mặt Yến vương quỳ xuống. Ngũ quan thật ra khá đoan chính, thân hình thập phần cao lớn. Nhưng đôi mắt lại dẫn theo một tầng hung ác nham hiểm.
Yến vương nhíu mày nhìn quét qua hắn một cái, mặt không chút đổi sắc. Đổng thị mạnh ho khụ một tiếng, tựa hồ như rất không thoải mái.
Di mama bên cạnh nhanh chóng vỗ lưng cho Đổng thị, miệng trách mắng: “A Xương! Vương gia đối với ngươi ân trọng như núi. Ngươi thế nhưng lại dám sau lưng chủ tử cùng một nha đầu tư tướng trao nhận, bại hoại thanh danh Yến vương phủ. Ngươi biết tội chưa?”
A Xương chậm rãi nâng mắt, ánh mắt không yên: “Vương gia, nô tài chính là nhất thời nổi lên hảo tâm. Vốn nể tình nàng cùng ta là đồng hương mới nhân dịp được ra khỏi phủ đáp ứng giúp đỡ nàng!
Ai ngờ nàng thế nhưng lại lợi dụng hảo ý của nô tài dùng vào việc khác. Nô tài thật sư oan uổng a! Sớm biết như thế, nô tài tuyệt đối sẽ không giúp nàng!”
“Nói năng bậy bạ!” Hồng Ngọc nghe đến đây, không khỏi kinh sợ xanh cả mặt.
Âu Dương Noãn liếc mắt nhìn Hồng Ngọc: “Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện. Lui ra!”
Hồng Ngọc cũng là quá mức nóng vội, lúc này nghe thấy Âu Dương Noãn trách mắng mới nhất thời kinh hãi, cuống quít cúi đầu.
A Xương liên thanh cười lạnh: “Quận vương phi, Xương Bồ là nha đầu của ngài, thân phận lại thấp kém sao có thể có quan hệ với sứ thần Nam Chiếu? Rõ ràng là thay ngài truyền tin tức!”
“Làm càn!”
Tiếu Trọng Hoa quát một tiếng giận dữ, ngữ thanh trầm thấp lại làm tâm thần mọi người lâm vào chấn động.
A Xương cũng hoảng sợ, rụt đầu lại không dám nhìn thẳng vẻ giận dữ của Tiếu Trọng Hoa.
“Nói năng bậy bạ, hồ ngôn loạn ngữ! Dám nói xấu Quận vương phi, đem người này tha xuống đánh một trăm trượng!”
Tiếu Trọng Hoa lạnh lùng mở miệng, bất động thanh sắc cầm lấy tay Tiếu Trọng Hoa.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, không khỏi nuốt xuống những lời vốn định nói.
Thị vệ bên ngoài lên tiếng trả lời rồi đi vào, A Xương cơ hồ sợ tới mức ngây người. Còn chưa kịp phản ứng, đã đờ đẫn tùy ý bị thị vệ tha đi.
“Trọng Hoa, ngươi làm cái gì vậy? Phụ vương còn ngồi đây a!” Tiếu Trọng Quân không đồng ý nói.
Nhưng Yến vương lại thủy chung không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả phát sinh.
Vương gia không lên tiếng ngăn cản thì chính là ngầm đồng ý. Hộ vệ không chút lưu tình tha A Xương ra ngoài.
Đến cửa, hắn đột nhiên vươn tay gắt gao ôm lấy cạnh cửa: “Quận vương phi cùng phản tắc kia là có tư tình. Trong tay ta có bằng chứng, xin Vương gia nhìn rõ!”
Một câu này, như châm đâm vào tai mỗi người. Tất cả mọi người đều cứng đờ, không khí lặng ngắt như tờ, phi thường yên tĩnh.
Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân thẳng hướng đỉnh đầu, phía sau lưng lạnh buốt.
Mỗi một người xung quanh đều tập trung vào nàng, có người kinh hãi, có người hồi hộp, có người lại thản nhiên….
Duy chỉ có người bên cạnh là nàng không dám chuyển mắt nhìn.
A Xương bị thị vệ nhấn mạnh đầu xuống nhưng hắn vẫn bất chấp, giống như đã muốn trả bất cứ giá nào.
Hiện tại vô luận Âu Dương Noãn có nói gì cũng dư thừa. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Tiếu Trọng Hoa.
Mà hắn chỉ cần một câu, một ý niệm trong đầu. Thậm chí là một ánh mắt cũng đủ để đánh nàng xuống vực sâu vạn trượng, đem sự tín nhiệm mấy ngày nay đều phá nát.
Giờ khắc này, so với bất cứ lúc nào đều gian nan hơn. So với ngàn năm cũng đều dài hơn.
Tiếu Trọng Hoa rốt cục cũng lạnh lùng mở miệng, hờ hững mà thờ ơ: “Vu khống Quận vương phi là đại nghịch bất đạo. Mau tha ra ngoài, phạt trượng!”
Âu Dương Noãn nhắm mắt lại, cả người giống như mới từ vách núi được kéo trở về.
Hai bên thị vệ lập tức kéo A Xương đi, giống như tha một thi thể không còn sinh mệnh.
“Ta có chứng cớ! Vương gia, Vương gia! Quận vương, chẳng lẽ là do ngài không dám nhìn sao?”
A Xương không hề có lực giãy dụa, bị túm cổ lôi ra ngoài vẫn còn điên cuồng kêu lên.Người này, rõ ràng là tử sĩ! Liều mạng đến chết cũng muốn hắt nước bẩn lên người Âu Dương Noãn.
Hôm nay cho dù hắn chết, tội danh của nàng cũng không thoát được.
Trước mặt tất cả mọi người, nếu hắn bày ra mầm mống nghi kị. Sau này lời đồn đãi sẽ nổi lên tứ phía, nàng làm sao đối mặt với Tiếu Trọng Hoa? Lại để thể diện hắn đi đâu?
Nếu nàng thật sự yếu đuối đến mức ai cũng đều có thể đạp cho một cước, về sau chẳng phải ai cũng đều đến vuốt râu hùm sao?
“Từ đã!”
Nghĩ thông suốt điểm này, Âu Dương Noãn liền đứng lên, thẳng lưng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Âu Dương Noãn. Thần sắc nàng lúc này lạnh lùng, giống như lâu nguyệt không trọn vẹn, phá lệ nhìn thấy ghê người.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt A Xương: “Ngươi nói ngươi có chứng cớ, không ngại trình lên cho ta xem chứ cái gọi là chân tướng đến tột cùng là như thế nào?”
Nàng thản nhiên mở miệng, từ trên cao nhìn xuống.
Hai tay A Xương đều bị thị vệ siết chặt, hắn nhìn ánh mắt lạnh lùng của Âu Dương Noãn.
Hắn thấy rõ ràng bên trong chứa đầy sát ý, trong lòng không khỏi run lên. Nhưng không còn đường lui, hắn trảm đinh tiệt thiết nói: “Xương Bồ còn có một phong thư, nói là chuyển cùng túi hương kia. Hiện tại phong thư đang ở trên người ta! Nếu các ngươi không tin, lục soát liền sẽ thấy!”
Âu Dương cười khẽ, như phong linh phất động trong gió tháng ba: “Vương gia, mời ngài xem phong thư này!”
Yến vương nhìn Âu Dương Noãn, đã thấy mắt nàng ẩn giấu thần khí, một đôi mắt linh động hàm yên, rất giống Lâm Uyển Thanh. Đây cũng chính là điều khiến ông vui sướng.
Nhưng Âu Dương Noãn tồn tại cũng là từng giờ từng khắc nhắc nhở ông, Lâm Uyển Thanh là gả cho người khác.
Mà nữ tử trước mắt này, nếu không phải âm kém dương sai thì vốn nên là nữ nhi của ông và Lâm Uyển Thanh. Hiện tại lại là huyết mạch của người khác.
Cũng vì nguyên nhân đó mà Yến vương mới không muốn nhìn thấy Âu Dương Noãn.
Nghĩ đến đây, ông khắc chế dao động trong lòng, thản nhiên gật gật đầu.
Âu Dương Noãn nói với hộ vệ: “Không nghe thấy gì sao?”
Bọn hộ vệ sửng sốt, vội vàng tìm kiếm trên người A Xương, rốt cục trên người hắn cũng tìm được một phong thư.
Âu Dương Noãn nhận lấy. Nhất thời trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi lạnh, trên thư viết:
Vân Thiên đang nhìn. Sốt ruột y trì.
Tương tư chi thiết, càng ngày càng tăng.
Trông chừng hoài tưởng khi thiết Y Y.
Nhìn lên sơn đấu. Hướng tới vưu thâm.
Mưa gió đêm ngày. Khi ân xí niệm.
Hàn đăng dạ vũ. Thù thiết y trì.
Gầy ảnh làm cửa sổ. Hoài quân lần thiết.
Nét chữ trên bức thư này thật sự là bút tích của nàng, hơn nữa thư viết cũng thực xảo diệu.
Cũng không hề có một câu nào tưởng niệm đối phương, hay tình cảm. Chỉ là từng câu từng chữ đều thể hiện sự tha thiết nhớ nhung.
Âu Dương Noãn quay người lại, trầm tĩnh nhìn mọi người: “Bức thư này thoáng nhìn thì thực giống bút tích của ta. Đáng tiếc….”
Nàng dừng một chút mới nói tiếp: “Trước hết là chữ ‘Vân’, đặt bút do dự, cho nên bút họa trước tế sau thô!
Thứ hai là chữ ‘Thiên’, đặt bút đều không có ấn thực, là trực tiếp đặt bút từ khinh đến trọng ấn hạ, không phải là thủ pháp mà ta thường dùng!”
“Chữ ‘Phong’ này còn tệ hơn, chữ căn bản là đã viết sai lệch. Chữ ‘Thiết’, nét viết rất cứng nhắc, vốn là một cái trưởng dựng thẳng phiết!
Đây chính là kết quả của loại bắt chước cách viết của người khác mà không từ bỏ được thói quen của bản thân!”
“Chữ ‘Chiết’, không sai. Ta nhìn bức thư này thì cảm thấy rất là tức giận. Nhưng không phải là vì người này bắt chước chữ viết của ta mà vì hắn bắt chước cũng không đến nơi đến chốn, không đâu vào đâu!”
“Nếu mọi người không tin, có thể đến thư phòng nhìn bút tích của ta. Lại mang bút tích của ngoại công lão trấn quốc Hầu phủ đến nghiệm, nhìn xem có phải cùng một mạch tướng thừa?”
Thật sự là từng câu từng chữ đều rất có đạo lý. Tôn Nhu Trữ nghe liền chậm rãi tin phục gật đầu.
Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng: “Nếu đã là bắt chước, đều có chỗ không thể giống được. Là thật là giả, chỉ cần mời người am hiểu thư pháp kiểm nghiệm liền sẽ biết!”
Đúng vậy! Nàng là đang nói dối.
Bút tích của người này cùng của nàng cơ hồ là giống hệt nhau. Nhất định là một cao thủ bắt chước. Cho dù có mời người đến phân biệt, chỉ sợ cũng không nghiệm được.
Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể nắm lấy điểm này.
Sau đó nàng liền lạnh lùng nhìn A Xương: “Ngươi cùng Xương Bồ có quan hệ gì?”
A Xương sửng sốt, lập tức có chút không yên nói: “Ta với Xương Bồ là đồng hương!”
“Oh, là đồng hương? Như vậy chuyện bí mật ta sẽ để nha đầu của mình giao cho một người đồng hương sao? Ta có ngu xuẩn như vậy không?”
Từng câu từng chữ của Âu Dương Noãn đều như đao, hai mắt là băng hàn thấu xương.
A Xương cúi đầu: “Xương Bồ vì sao tin tưởng ta, điểm này ta cũng không biết. Nhưng phong thư này cùng túi hương thật sự là nàng giao cho ta!”
Mọi người nhìn Âu Dương Noãn, cơ hồ là thần sắc khác nhau.
Âu Dương Noãn cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Tiếu Trọng Hoa, hai tay đem lá thư dâng lên: “Chuyện liên quan đến danh dự của ta. Hôm nay trước mặt tất cả mọi người, xin mời Minh quận vương tự mình nhìn xem phong thư này, trả lại sự trong sạch cho ta!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau.
Giờ khắc này, mọi ngôn ngữ đều là dư thừa. Nếu thực sự tin tưởng, sao cần biện giải? Nếu trong lòng không có gì, sao phải kiêng kỵ?
Hắn tin cũng được mà không tin cũng được. Tôn nghiêm của Âu Dương Noãn, tuyệt đối không cho phép ai xem thường nửa phần.
Trong phòng gần như là tĩnh mịch như tờ, mỗi người đều ngưng thở nhìn một màn này. Bọn họ không biết Minh quận vương sẽ đưa ra phán đoán gì.
Bởi vì hắn cùng Âu Dương Noãn là phu thê cùng chung chăn gối, cũng là người hiểu Âu Dương Noãn nhất trên đời này.
Hắn có thể biết được bút tích này rốt cuộc có phải là của nàng hay không?
Nhưng Âu Dương Noãn lại biết, bút tích này chỉ sợ là ai cũng đều không nghiệm ra được. Nếu không hoàn toàn nắm chắc, người sau lưng sẽ lại dễ dàng động thủ.
Điều nàng muốn biết là Tiếu Trọng Hoa có tín nhiệm nàng hay không?
Ngay thời khắc mấu chốt này, chỉ cần hắn nói không phải, như vậy đa số mọi người cũng sẽ tin tưởng.
Bởi vì ai cũng biết, người lạnh lùng như Tiếu Trọng Hoa tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào lừa gạt hắn.
Là một trượng phu, hắn cũng tuyệt đối không cho phép điều đó.
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi mở miệng, ngữ thanh không nhìn ra hỉ nộ: “Việc vô căn cứ, không cần xem!”