Trong lòng Lý Nguyệt Nga hơi hơi chấn động, cảm giác như tâm tư mình đã thật cẩn thận che dấu đã bị đối phương nhìn thấu. Không tự chủ được mà thêm vài phần trịnh trọng nói: “Đại tiểu thư, ngài là người thông minh, ta cũng không ngại ăn ngay nói thật. Chuyện Võ quốc công phủ cầu thân, Lão thái thái đã muốn đáp ứng rồi, hôm nay còn mời một vị tiên sinh đến để xem bát tự. Kết quả vị tiên sinh này nói Trần đại công tử có mệnh khắc thê. Nếu ngài gả qua đó chỉ sợ tính mạng sẽ gặp nguy. Nếu như là ngày xưa Lão thái thái chắc chắn sẽ vì vậy mà từ chối. Dù sao nếu ngài có cái gì vạn nhất thì hôn sự với Võ quốc công phủ có đặt lên cũng vô dụng. Ta cũng khuyên can mãi, nhưng Lão thái thái lại nói không thể để người ngoài nói phủ chúng ta thất tín, nên sống chết không chịu từ hôn!”
Trong lòng Âu Dương Noãn trầm xuống, lập tức khẳng định phán đoán ban đầu của mình. Chỉ sợ trong lòng Lý thị cũng không muốn nhưng lại không thể không đồng ý. Âu Dương gia nhất định có nhược điểm gì đó nằm trong tay người khác.
Nhưng Lý thị chỉ là một Lão thái thái chân không ra khỏi phủ, ngày thường cũng chưa từng đắc tội với ai, căn bản sẽ không có nhược điểm để người ta nắm được. Trừ phi là Âu Dương Trì….
Âu Dương Noãn vẫn đang suy tư, Lý di nương cẩn thận nhìn sắc mặt nàng: “Đại tiểu thư, Lão thái thái còn cố ý bảo ta đến nói với ngài, để ngài từ nay về sau đừng xuất môn, chuyên tâm ở trong phủ chuẩn bị đồ cưới!”
Âu Dương Noãn âm thầm tức giận, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Đa tạ ý tốt của di nương, Noãn Nhi hiểu được!”
Sau khi tiễn Lý di nương, Hồng Ngọc mới thấp giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Có Lý thị cùng Âu Dương Trì đồng ý, hơn nữa Trần Cảnh Duệ phủ Võ quốc công thoạt nhìn không có vấn đề gì, cửa hôn sự này thấy thế nào cũng rất tốt. Cho dù là xin Lão thái quân giúp đỡ chỉ sợ cũng không tìm được lý do gì để thoái thác.
Thế cục hiện tại đối với Âu Dương Noãn thập phần bất lợi. Nàng lắc lắc đầu, sợi xuyến châu trên trâm cài đung đưa phát ra tiếng đinh đang nho nhỏ. Trên mặt nàng hiện lên nụ cười lạnh không dễ phát hiện: “Đi thôi, chúng ta đến Thọ an đường!”
“Đại tiểu thư, lão nô biết ngài không đồng ý cửa hôn sự này. Nhưng hôm nay, ngài không thể hồ đồ phạm sai lầm được!” Trong lòng Phương mama quýnh lên, bất chấp tôn ti trực tiếp ngăn cản.
Âu Dương Noãn vỗ nhẹ tay trấn an đối phương, thấp giọng nói: “Hôn sự của nữ nhi đều theo lệnh của phụ mẫu, nghe lời của bà mối, nào có đạo lý chính mình quyết định. Ta không phải đi tìm tổ mẫu lý luận, mama yên tâm!”
“Vậy tiểu thư cũng đồng ý…”
Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, không trả lời.
Thọ an đường.
Âu Dương Noãn còn chưa có vào nội viện, Ngọc Mai đã thấp giọng nói: “Nhị tiểu thư đang ở bên trong!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, cũng không vội đi vào. Lúc này Lý thị đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Âu Dương Khả yên tĩnh đứng bên cạnh, trên mặt không có son phấn, trên đầu không mang châu ngọc. Chỉ mặc một chiếc váy xanh biếc, sắc mặt tuyết trắng cùng ánh mắt ủy khuất lại càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Âu Dương Khả nhỏ nhẹ nói: “Tổ mẫu, Khả Nhi thêu đôi giày kia không biết có hợp tâm ý của ngài không?”
Lý thị mở mắt nhìn nàng ta một cái, trong ánh mắt là thần sắc thản nhiên: “Nhìn cũng biết là tốn không ít tâm tư!”
Trong phòng Lý thị có tranh thêu trân quý nào mà không có, Âu Dương Khả đưa đôi hài kia ngay cả nhìn cũng không thèm liền cho hạ nhân nhận lấy.
Âu Dương Khả ôn nhu yếu ớt nói: “Tổ mẫu, ta biết kỹ năng thêu của tỷ tỷ xuất chúng cho nên tuyệt không dám so sánh với tỷ tỷ. Ta chỉ là muốn thể hiện chút tâm ý với ngài, ta tự mình hiểu được bản thân công dung ngôn hạnh đều không bằng tỷ tỷ. Nhưng ta cũng là nữ nhi Âu Dương gia, tương lai ta cũng sẽ liều mạng vì mặt mũi của ngài, tuyệt đối sẽ không thua kém tỷ tỷ. Xin tổ mẫu đừng ghét bỏ Khả Nhi!”
Lý thị sửng sốt, hơi có chút ngoài ý muốn: “Ta vẫn nghĩ ngươi là đứa nhỏ hồ đồ, không nghĩ rằng ngươi còn có thể nói được những lời này. Haizzzz, lễ trọng là tâm ý, không ở vật chất. Còn về phần tâm tư của ngươi, trong lòng ta đều hiểu được. Ngươi yên tâm, chờ hôn sự của tỷ tỷ ngươi hoàn tất, ta cũng sẽ tính toán cho ngươi một mối nhân duyên tốt. Nhà công hầu thì không nói, nhưng nhà phú quý thì sẽ được. Ngươi không cần quá lo lắng!”
Đối mặt với Lý thị dường như có thể nhìn thấu mình, Âu Dương Khả không tránh được có chút kích động, lúng ta lúng túng nói: “Tổ mẫu, cháu gái chỉ muốn hiếu thuận với ngài, không có ý gì khác….”
“Không cần phải nói!” Lý thị tựa tiếu phi tiếu nói: “Mẫu thân hồ đồ của ngươi đắc tội với ta, nhưng ta sẽ không ghi tạc lên người ngươi. Ngươi cũng là cháu gái của ta, chẳng lẽ ta còn muốn nhìn ngươi ngây ngốc ở trong phủ cả đời? Nói ra chẳng phải Âu Dương gia chúng ta sẽ bị mất mặt!”
Trong mắt Âu Dương Khả toát ra thần sắc vui mừng, trong miệng lại nói: “Khả Nhi đều dựa vào tính toán của tổ mẫu!”
Trên mặt Lý thị mặc dù có tươi cười thản nhiên nhưng đáy mắt lại có tia không kiên nhẫn.
Âu Dương Khả muốn tính tâm kế bà, chỉ sợ còn non lắm. Không có bản lĩnh còn cư nhiên muốn học Noãn Nhi, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Không từ mà biệt, bản lĩnh hỷ nộ không đổi sắc vẫn còn thua xa vạn dặm.
Âu Dương Khả xoa xoa khóe mắt vốn không tồn tại nước mắt, bộ dáng giống như thập phần cảm động. Chớp chớp mắt lại nghe Ngọc Mai hồi bẩm: “Lão thái thái, Đại tiểu thư tới thỉnh an ngài!”
Thỉnh an? Trong lòng Lý thị đoán Âu Dương Noãn hẳn là vì hôn sự mà đến. Trong lòng không hờn không giận, giọng điệu cũng là ôn hòa: “Để nó vào đi!”
Âu Dương Noãn chậm rãi bước vào, đầu tiên là thỉnh an Lý thị sau đó mới nhìn Âu Dương Khả cười nói: “Muội muội cũng đến sao?”
Âu Dương Khả cười cười: “Muội có làm cho tổ mẫu một đôi giày nên muốn mang đến cho người!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, làm bộ như nghe không hiểu ý tứ của nàng ta, ngược lại cười nói với Lý thị: “Lão thái thái, vài ngày trước Hinh biểu tỷ có xem tấm bình phong ta thêu muốn mời ta lại thêu một tấm. Biểu tỷ muốn tặng cho Thái tử phi. Chỉ là không biết muốn thêu cái gì nên có mời ta đến phủ Thái tử nói chuyện. Không biết….”
Lý thị trầm ngâm một lát, nói: Vốn là muốn con ở nhà thêu là được, nhưng người phủ Thái tử cũng không tiện lui tới đây. Ngươi đi đi!” Ngẫm lại thì bồi thêm một câu: “Đi sớm về sớm!”
Lý thị tuy rằng đã định hôn sự của Âu Dương Noãn, biết leo lên hoàng thất đã vô vọng. Nhưng cũng thật rõ ràng biết, Trắc phi của đương kim Hoàng trưởng tôn là biểu tỷ của Âu Dương Noãn. Nàng lại có quan hệ thân thiết với Trấn quốc Hầu phủ, dây dưa này vô luận là như thế nào cũng không nên đoạn tuyệt. Cho nên Lý thị cũng không quá ngăn trở, chỉ là dặn dò vài câu rồi thôi.
Âu Dương Khả nghe thì yểu điệu nhìn Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ, tỷ muốn đến phủ Thái tử sao?”
Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu mày, cười nói: “Muội muội không phải đã vừa nghe rồi sao?”
Mắt Âu Dương Khả sáng rực lên, quay đầu mong chờ nhìn Lý thị, tựa hồ như cực kỳ hâm mộ: “Tổ mẫu, không biết trong phủ Thái tử như thế nào? Ta thật sự cũng muốn mở rộng tầm mắt một chút….”
Lời này rõ ràng là muốn Lý thị bảo Âu Dương Noãn mang nàng ta đi. Lý thị thầm nghĩ phàm là nhà có nữ nhi đều muốn dẫn đi mở mang một chút nhưng một người bị tật còn có ý muốn leo lên quyền quý? Còn không phải không mặt mũi đi ra ngoài dọa người sao?
Nghĩ đến đây lửa giận trong lòng Lý thị bốc lên, nhưng phải miễn cưỡng cười nói: “Thời tiết nóng, ngươi thân thể mới vừa khỏe lên, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi!”
Âu Dương Khả sửng sốt, nhìn thoáng qua Nhuế mama bên cạnh, khẩn trương nói: “Cháu gái ở Lê Hương viện lâu nên cũng thật buồn chán, cho nên muốn đi ra ngoài một chút!”
Lý thị nói: Tỷ tỷ ngươi phải đi gặp Trắc phi của Hoàng trưởng tôn, cũng không phải đi chơi, sao có thể mang theo ngươi? Huống hồ thân thể ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, nếu ra ngoài gặp gió lại bị bệnh, chẳng phải sẽ làm ta đau lòng hay sao? Nữ hài tử không cần tùy tiện xuất môn, ở nhà tu thân dưỡng tính nhiều mới tốt!”
Âu Dương Khả nghe được liền buồn bực, cơ hồ muốn lập tức mở miệng cáo từ nhưng lại không dám. Thấy Nhuế mama liếc mắt nhìn mình thì liền cố gắng nhịn xuống.
Trong lòng Âu Dương Noãn cười lạnh, vốn Lý thị muốn dùng Âu Dương Khả để áp chế nàng. Hiện tại cảm thấy nàng rất nhanh sẽ gả đi nhưng giá trị lợi dụng của Âu Dương Khả cũng liền không lớn như vậy a!
Ngày hôm sau dùng xong bữa, Âu Dương Noãn đến Thọ an đường từ biệt Lý thị rồi lên xe ngựa, đến phủ Thái tử.
Mặc hà trai bố cục độc lập, phòng ngoài nội thất đều giống như một ngôi nhà bình thường. Âu Dương Noãn còn chưa đi vào đã thấy Lâm Nguyên Hinh đứng ở cửa, thấy nàng phía xa xa liền vẫy vẫy tay.
Không biết vì sao, hai mắt Âu Dương Noãn liền nóng lên. Cảm xúc nặng nề trong lòng nhất thời nhẹ đi rất nhiều, nàng bước nhanh như chạy tiến lên cầm lấy tay Lâm Nguyên Hinh.
Lâm Nguyên Hinh nhíu mày, tỉ mỉ nhìn Âu Dương Noãn rồi mới miễn cưỡng cười nói: “Hoàn hảo! Ta còn lo lắng Lão thái thái nhà muội không chịu thả người. Cũng may bà ta còn cố kỵ phủ Thái tử, không đến mức quá quản thúc muội!”
Âu Dương Noãn dịu dàng tươi cười: “Biểu tỷ, muội hết thảy đều tốt, tỷ đừng lo lắng!”
Vừa nói chuyện hai người vừa sóng vai đi vào nội thất.
Hai người vừa mới ngồi xuống, Sơn Cúc đã liền dâng trà nhưng lát sau lại thấy Đào Thiên bê một khay nhỏ tiến vào. Lâm Nguyên Hinh kỳ quái nói: “Đây là cái gì? Ta không phân phó chuẩn bị cái này a!”
Đào Thiên quỳ gối hành lễ, vẻ mặt có chút cổ quái: “Đây là canh bảo nguyên, chính phi nói không có khẩu vị, điện hạ liền phân phó phòng bếp làm riêng canh này cho chính phi bồi bổ. Chính phi nói một mình uống không hết nên liền phân ra cho mỗi phòng một ít!”
Âu Dương Noãn nhìn Đào Thiên dâng lên, trên mặt Lâm Nguyên Hinh tuy còn mang theo tươi cười nhưng trong ánh mắt lại cực kỳ ảm đạm: “Noãn Nhi, canh bảo nguyên này là bí phương dưỡng nhan trong cung, gồm có năm loại nguyên liệu lang ngư, thịt bò, giò, gia đáp, táo đỏ. Rất là mỹ vị, muội nếm thử xem!”
Âu Dương Noãn nghiêm túc nhìn đối phương, ôn nhu nói: “Biểu tỷ, trong lòng tỷ không vui?”
Lâm Nguyên Hinh sửng sốt, lập tức thở dài một hơi nói: “Noãn Nhi, đã hai tháng rồi Hoàng trưởng tôn không bước vào phòng ta nửa bước!”
Âu Dương Noãn chấn động: Vì sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng nàng lập tức hiểu được: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Nguyên Hinh miễn cưỡng đè nén bi thương trong lòng, thản nhiên nói: “Không có gì, ta vẫn tốt!”
Lâm Nguyên Hinh nói xong, trên mặt tuy vẫn mỉm cười nhưng nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống, vừa vặn rơi vào chén canh nóng hổi trên bàn.
Sơn Cúc thấy tiểu thư nhà mình khóc, nhất thời không khắc chế được lòng căm phẫn: “Biểu tiểu thư, ngài không biết đâu, chủ tử là bị người ta tính kế!”
Tính kế? Ánh mắt Âu Dương Noãn trầm xuống: “Sơn Cúc, có chuyện gì?”
Trong mắt Sơn Cúc cơ hồ như muốn phun hỏa: “Nửa tháng trước, thân mình chủ tử không khỏe, liền mời đại phu đến chẩn trị. Không ngờ lại chẩn trị ra hỷ mạch, chủ tử rất cao hứng liền bẩm báo với Hoàng trưởng tôn cùng Thái tử phi. Bọn họ cũng rất vui mừng, đưa tới không biết bao nhiêu đồ trân quý để chủ tử dưỡng thai. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phái Thái y đến xem an mạch, nhưng Thái y lại nói chủ tử căn bản không có thai. Lúc đầu Thái tử phi cùng Hoàng trưởng tôn không có trách cứ gì mà chỉ an ủi chủ tử, nói chuyện chẩn đoán nhầm là cũng có khả năng. Nhưng mấy ngày gần đây trong phủ lại đột nhiên truyền ra tin đồn, nói chủ tử là vì tranh giành tình cảm. Hoàng trưởng tôn cho dù không tin lại cũng không thể không làm ra bộ dáng không quan tâm tiểu thư để cho người khác nhìn!”
Âu Dương Noãn nghe vậy, trong lòng không khỏi rung mạnh, quả thực không thể tin được vào tai mình: “Biểu tỷ, chuyện này vì sao Lão thái quân và ta lại không được biết?”
Lâm Nguyên Hinh cắn môi, nói: Chuyện này... Hoàng trưởng tôn đã hạ lệnh không cho phép bất cứ ai nhắc đến nữa. Kỳ thật đại ca cũng đã sớm biết, nhưng Lão thái quân tuổi đã già, loại chuyện này thực sự không nên nói với người, ngay cả muội huynh ấy cũng không nói….”
Âu Dương Noãn lập tức đứng lên, ánh mắt cơ hồ như bốc hỏa: “Biểu tỷ, nhất định là có người cố ý khiến tỷ tưởng mình mang thai. Sau đó lại vạch trần hết thảy, chỉ chứng tỷ có ý dựng nên để tranh giành tình cảm. Người đáng chết nhất chính là tên đại phu chẩn lầm kia, nhất định là hắn nhận được lợi nên mới hãm hại tỷ!”
Lâm Nguyên Hinh không khỏi cười lạnh: “Đại phu này là người mà phủ Thái tử dùng đã nhiều năm nên cực kỳ được tin cậy, chưa bao giờ phát sinh loại chuyện này, có thể thấy được người sau lưng kia lần này hạ trọng bản. Cứ như vậy không chỉ Hoàng trưởng tôn nảy sinh lòng nghi ngờ với ta, ngay cả Hoàng hậu nương nương trong cung nhất định cũng sẽ đối với ta có hiềm khích. Chu Chỉ Quân quả nhiên tâm ngoan thủ lạt!”
Ngay từ đầu Âu Dương Noãn cũng nghĩ là Chu Chỉ Quân, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại tựa hồ có gì không đúng….
Âu Dương Noãn nghĩ nghĩ, từ từ ngồi xuống: “Biểu tỷ, ta cảm thấy chuyện này không phải do Chu thị gây nên. Tỷ nghĩ lại xem, tạm thời không nói đến Hoàng hậu trong cung, Thái tử phi trong phủ mấy năm này có thủ đoạn nào mà chưa từng gặp qua. Loại chuyện này cũng dễ dàng bị người khác vạch trần, theo địa vị của tỷ cùng nàng ta thì nếu chuyện bị phát hiện người bị nghi ngờ đầu tiên là nàng ta. Ta cảm thấy Chu Chỉ Quân sẽ không ngu xuẩn làm loại chuyện bất lợi cho mình như vậy!”
Lâm Nguyên Hinh nghe thì không khỏi sửng sốt. Nghĩ nghĩ rồi chậm rãi gật gật đầu nói: “Muội nói đúng, nếu nàng ta làm thì xác thực có chút mạo hiểm. Trong phủ nhiều nữ nhân như vậy, có người ở sau lưng giở trò quỷ cũng là điều khó tránh khỏi. Ta sẽ từ từ tra!”
Âu Dương Noãn an ủi nói: Việc đã đến nước này biểu tỷ cũng không cần quá sầu lo. Thái tử phi cùng Hoàng trưởng tôn đều là người thông minh, bọn họ cũng chỉ làm bộ tư thái trừng trị tỷ, cũng không phải thật sự tin chuyện này. Khi tỷ tra kẻ giở trò sau lưng cũng nên cẩn thận Chu Chỉ Quân. Cho dù chuyện này không phải một tay nàng bày ra nhưng nhất định có ngầm trợ giúp….”
Âu Dương Noãn còn chưa nói xong, Lâm Nguyên Hinh đã vực dậy tinh thần, vẻ mặt cũng kiên định hơn: “Ta hiểu được. Mặc kệ sau lưng là ai giở trò, bọn họ muốn lật đổ ta cũng không dễ dàng như vậy! Nay trong phủ ta đã sớm đứng vững, cho dù Hoàng trưởng tôn không sủng ái thì ta vẫn là trắc phi đường đường chính chính, là con dâu Thái tử phi sủng ái nhất, điểm này vô luận là như thế nào cũng không thay đổi. Noãn Nhi, muội không cần lo lắng thay ta!”
Nói xong lại có chút lo lắng nhìn Âu Dương Noãn: “Thật ra chuyện của muội Lão thái quân đã phái người đến nói cho ta biết. Trần Cảnh Duệ cùng muội sớm có hiềm khích, lần này khẳng định là bọn họ không hề có ý gì tốt. Muội yên tâm, ta nhất định sẽ cầu xin Hoàng trưởng tôn nghĩ cách cho muội!”
Lâm Nguyên Hinh bất ngờ dừng lại, kinh ngạc nhìn hồ sen ngoài cửa sổ. Lát sau định thần lại thì thản nhiên nói: “Ta tuyệt đối không để muội phải gả cho một nam nhân muội không vừa ý!”
Âu Dương Noãn nhất thời im lặng rồi lập tức nói: “Chuyện này, ta có thể nghĩ biện pháp khác!”
Dưới tình huống như hiện nay, để Lâm Nguyên Hinh đi cầu Hoàng trưởng tôn, thật sự không phải thời cơ tốt. Nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác….Hơn nữa nàng ẩn ẩn cảm thấy, những chuyện liên tiếp tới này giống như là đã sớm có dự mưu.
Lâm Nguyên Hinh cũng đã đứng lên: Không, Minh quận vương còn ở trong phủ, chờ hắn đi rồi ta sẽ đi gặp Hoàng trưởng tôn!”
“Minh quận vương đang ở trong phủ?”
Âu Dương Noãn lặp lại một câu, trong đầu cũng nhanh chóng xoay chuyển một ý niệm. Nàng cúi đầu trầm tư một lát rồi ngẩng mạnh đầu nhìn Lâm Nguyên Hinh nói: “Biểu tỷ, ta có một cách, chỉ là muốn tỷ hỗ trợ một tay!”
Hoàng trưởng tôn cùng Minh quận vương đi đến hoa viên, đột nhiên nghe được tiếng đàn. Mặc dù khoảng cách hơi xa, nghe cũng không rõ ràng nhưng âm vận thanh linh khiến người ta có cảm giác siêu phàm thoát tục.
Hoàng trưởng tôn sửng sốt, lập tức hỏi người hầu bên cạnh: “Là ai đang đánh đàn? Quả thực rất phù hợp với cảnh sắc!”
Người hầu bước nhanh rời đi, lát sau quay lại bẩm báo: “Điện hạ, tiếng đàn truyền đến từ Mặc hà trai!”
Minh quận vương ngửa đầu lắng nghe một lát rồi thản nhiên nói: “Khúc đàn này, có vài phần quen thuộc!”
Đúng lúc này khúc nhạc đã xảy ra biến hóa, trở nên uyển chuyển, động lòng người. Mang theo một phần triền miên, xót xa không nói nên lời.
Hai người nhìn nhau rồi liền bước đến gần Mặc hà trai, đột nhiên bên trong truyền đến tiếng ca mềm nhẹ của nữ tử: “Huyền minh nguyệt dĩ tự chiếu hề, tố thanh dạ ư động phòng. Viện nhã cầm dĩ biến điệu hề, tấu sầu tứ chi bất khả trường. Án lưu chủy dĩ khước chuyển hề, thanh ấu diểu nhi phục dương. Quán lịch lãm kỳ trung tháo hề, ý khảng khái nhi tự ngang. Tả hữu bi nhi thùy lệ hề, thế lưu ly nhi tòng hoành!”
(Đây là trích từ bài thơ Trường môn phú của Tư Mã Tương Như, dịch nghĩa: Trăng sáng soi chiếu, đêm dài dần hết nơi thâm cung. Gảy khúc đàn thanh nhã giải sầu, nhưng lại không thể gảy được lâu. Khúc đàn chuyển theo âm chuỷ ai oán, tiếng lúc nhẹ nhàng lúc dâng cao. Suốt khúc đàn, ý mạnh mẽ trào dâng. Những người hầu xung quanh cũng rơi lệ, nước mắt chảy dọc ngang.)
Tiếng đàn lúc này lại réo rắt như rên rỉ, giống như vì sự đau lòng của chủ nhân mà tiếng đàn biến điệu. Mà tiếng hát của nữ tử kia tuy rằng không quá hay nhưng lại tràn đầy tình cảm, khiến người ta không khỏi động tâm.
“Hốt tâm mị nhi mộng tưởng hề, phách nhược quân quân chi tại bàng. Dịch ngụ giác nhi vô kiến hề, hồn vương vương nhược hữu vong. Dạ mạn mạn kỳ nhược tuế hề, hoài uất uất kỳ bất khả tái canh. Đạm yển kiển nhi đãi thự hề, hoang đình đình nhi phục minh. Thiếp nhân thiết tự bi hề, cứu niên tuế nhi bất cảm vong!”
(Cùng trích từ bài thơ trên, dịch nghĩa: Vừa chợp mắt lại mộng tưởng, hồn phách như ở cạnh quân vương. Hoảng sợ tỉnh dậy lại không còn thấy nữa, tinh thần như vừa đánh mất gì. Đêm dài đằng đẵng như năm, nhớ nhung sầu uất khôn nguôi. Hết đi lại đứng chờ trời sáng, bình minh dần sáng bừng. Thần thiếp trộm tự buồn tủi, đến già chẳng bao giờ quên người.)
Từng câu từng chữ đều nói lên nỗi buồn ly biệt, ai ai oán oán nhưng một chút hận cũng không có, toàn bộ đều tràn đầy tình ý.
Trong lòng Tiếu Diễn không khỏi rung động, trên mặt lộ chút suy tư.
Đi qua núi giả liền thấy hai nữ tử ngồi trong đình ngoài hồ nước trong Mặc hà trai. Người hát là Lâm Nguyên Hinh, còn người ngồi đánh đàn là Âu Dương Noãn.
Ánh mắt Tiếu Diễn dừng trên người Âu Dương Noãn một lát rồi rất nhanh liền chuyển qua Lâm Nguyên Hinh. Thấy nàng sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, mặc dù không diễm lệ nhưng yếu đuối như vậy cũng khiến người ta thực động tâm.
Lâm Nguyên Hinh cũng đang nhìn Hoàng trưởng tôn. Im lặng, mang theo một chút mong đợi như có như không. Tiếu Diễn kinh ngạc, rốt cuộc cũng bất chấp Âu Dương Noãn chú ý, liền bước nhanh lên phía trước, nói: “Hinh Nhi, thân mình nàng không khỏe sao?”
Lâm Nguyên Hinh nhanh chóng quỳ gối, thổ khí như lan: “Đa tạ điện hạ quan tâm, Hinh Nhi vẫn tốt!”
Tiếu Diễn dìu nàng dậy: “Không cần đa lễ!”
Nói xong liền nhìn Âu Dương Noãn: “Hôm nay Âu Dương tiểu thư cũng đến sao? Hai người sao lại hứng trí ca hát ở đây?”
Lâm Nguyên Hinh cười nhẹ, nói: Chúng thần thiếp chỉ là muốn giết thời gian mà thôi, không ngờ lại quấy rầy đến điện hạ! Đúng rồi, hôm nay Noãn Nhi là đưa mẫu bình phong đến, điện hạ có muốn nhìn một cái hay không?”
Tiếu Diễn nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn đang cúi đầu, gật gật đầu nói: “Được, ta qua xem một chút!”
Lâm Nguyên Hinh hơi hơi siết tay, ánh mắt như thu thủy, Tiếu Diễn không tự chủ được mà tiến lên cầm lấy tay nàng: “Đi thôi!”
Hai người bọn họ cùng đi vào chính sảnh Mặc hà trai, để lại Tiếu Trọng Hoa đứng ngoài lương đình. Hắn thấy Âu Dương Noãn vẫn đứng bên trong thì ánh mắt dẫn theo ý cười: “Âu Dương tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Âu Dương Noãn khẽ gật đầu với hắn rồi liền bước xuống, đột nhiên dưới chân như bước hụt, Tiếu Trọng Hoa nhanh tay nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, cười nói: “Hình như đây là lần thứ hai!”
Âu Dương Noãn tuy rằng cố ý dẫn bọn họ đến nhưng lại không cố ý trượt chân. Nàng hơi ngẩn ra, lập tức dùng lực nhưng làm sao cũng không thoát khỏi tay Tiếu Trọng Hoa: “Quận vương, ngài nói vậy là có ý gì?”
Thanh âm Tiếu Trọng Hoa thực bình thản, lại ẩn ẩn có mỉm cười: “Không phải Âu Dương tiểu thư cố ý dẫn dụ ta đến sao?”
“Ta chẳng qua chỉ là muốn tác hợp cho biểu tỷ cùng Hoàng trưởng tôn mà thôi. Quận vương tự mình đa tình rồi!” Âu Dương Noãn thản nhiên nói.
Tiếu Trọng Hoa nhìn vào mắt nàng, chỉ cảm thấy con ngươi như bảo thạch, đen bóng như mực. Lưu quang bao quanh như ẩn như hiện, có một loại ý nhị đặc biệt không nói nên lời, khiến người khác không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói lời nào.
Ánh mắt chuyên chú của hắn dần dần có hơi chút quá đáng, Âu Dương Noãn hơi nghiêng mặt.
Tiếu Trọng Hoa chỉ cảm thấy trong lòng giống như có gì đó cào nhẹ hơi tê dại, sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Hắn hơi hơi trấn định tinh thần, nói: “Nàng muốn cái gì?”
“Ta không muốn gả cho Trần Cảnh Duệ!” Âu Dương Noãn chậm rãi nói từng chữ một, không chút nào giấu diếm.
Tiếu Trọng Hoa ngẩn ra, nghe ba chữ Trần Cảnh Duệ khiến hắn không nhịn được mà nhíu mày: “Hắn cầu hôn nàng?”
Âu Dương Noãn đột nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của Tiếu Trọng Hoa. Nháy mắt, nàng liền lộ ra tươi cười: “Chuyện ngày đó, quận vương là người rõ nhất. Ngài hẳn là biết, hắn không hề có thiện ý!”
Tiếu Trọng Hoa nâng mắt lên, thần sắc có chút vi diệu: “Âu Dương gia đáp ứng rồi?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu. Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa xẹt qua lãnh ý, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến người ta không thể phát hiện được: “Xem ra là do đối phương có nhược điểm của lệnh tôn trong tay!”
Mi Âu Dương Noãn nhẹ nhàng run rẩy: “Đúng vậy!”
Tiếu Trọng Hoa bình tĩnh nhìn đối phương, ngữ thanh lãnh trầm: “Việc này rất khó giải quyết!”
Âu Dương Noãn thi hành đại lễ với Tiếu Trọng Hoa: “Quận vương, xin ngài hãy giúp ta!”
Thật lâu không nghe thấy Tiếu Trọng Hoa trả lời, Âu Dương Noãn cho dù trấn định, trong lòng cũng không tránh khỏi hơi loạn.
Tuy Tiếu Trọng Hoa là nhất hệ của Hoàng trưởng tôn nhưng hắn không nghĩ nhúng tay vào chuyện này nàng cũng không còn cách nào khác. Nếu như vậy, nàng liền chỉ có thể phá phủ trầm châu.
(Phá phủ trầm châu: đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng. Dựa theo điển tích Hạng Vũ mang quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)