Xem xong bình phong, Âu Dương Noãn cũng liền lui ra. Nàng nhìn thoáng qua Hồng Ngọc, Hồng Ngọc lập tức hiểu ý xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhìn Âu Dương Noãn rời đi, Tam phu nhân mới cười cười: “Lão thái thái, kỳ thật hôm nay chúng ta vô sự bất đăng tam bảo điện! Võ quốc công phủ, chắc Lão thái thái cũng biết, đó chính là nhà công hầu phú quý nhất đẳng. Phu nhân Võ quốc công nhờ cậy Lão thái quân nhà ta lo liệu cho Đại công tử bên đó một mối hôn sự. Lão thái quân nghĩ mãi, trong kinh đô này cô nương xứng đôi với Đại công tử cũng không nhiều. Cuối cùng liền nghĩ đến Đại tiểu thư nhà ngài!”
(Vô sự bất đăng tam bảo điện: không có việc cầu thì không lên chùa tam bảo. Trong hoàn cảnh này ý nói là có chuyện nên mới đến bái phỏng)
Đại công tử Võ quốc công phủ? Nói vậy chính là Trần Cảnh Duệ.
Lý thị vừa nghe đến Võ quốc công phủ thì trong đầu liền nhảy dựng lên. Từ sau chuyện của Trần Lan Hinh, bà vẫn luôn ngầm đề phòng Võ quốc công phủ này, sợ người ta trút giận lên đầu Âu Dương gia.
Chỉ là Lý thị ngàn tính vạn tính cũng không ngờ rằng Trần gia sẽ thay Trần Cảnh Duệ nhắc tới chuyện kết thân.
Nghĩ như vậy nhưng Lý thị vẫn mỉm cười: “Tam phu nhân đang nói đùa sao? Ta nghe nói, Trần gia đại công tử đã có vị hôn thê a!”
Chu lão thái quân vẫn còn thong thả uống trà, Tam phu nhân tựa hồ như đã sớm có chuẩn bị, cười nói: “Lão thái thái nói phải! Ta cũng không dám gạt ngài, đúng là đại công tử xác thực đã định việc hôn nhân, chính là tiểu thư Nam an công phủ. Đáng tiếc vị tiểu thư này phúc khí quá mỏng, bị bệnh nhiều năm vẫn không thuyên giảm, chung quy cũng không qua khỏi. Haizzz, lại phiền hà đến đại công tử. Lẽ ra dựa vào điều kiện của hắn, tuyệt đối đến tuổi này rồi mà lại chưa cưới vợ. Tất cả duyên cớ cũng là vì vị Từ tiểu thư này, không đâu lãng phí thời gian!”
Lý thị thần sắc phức tạp nhìn Tam phu nhân, do dự một lát rồi mới chậm rãi nói: “Chuyện này là ý của phu nhân Võ quốc công sao?”
Tam phu nhân cười nói: “Đó là tất nhiên. Phu nhân Võ quốc công nói là vô tình nhìn thấy Âu Dương tiểu thư. Thấy nàng ôn nhu đáng yêu, tài mạo lại càng song toàn liền động tâm tư. Chỉ tiếc lúc ấy vị Từ tiểu thư vẫn còn nên Trần phu nhân cũng chỉ là tự ngẫm vậy thôi. Nhưng hiện tại Từ tiểu thư không còn nên cầu Lão thái quân nhà ta làm mai…”
Lý thị nghe vậy thì nhất thời nhăn mặt, Chu thái quân liền trách mắng: “Ngươi nói gì vậy? Võ quốc công phủ có tình có lý, lúc trước Từ tiểu thư bệnh nặng, Nam an công cảm thấy có lỗi nên đã chủ động muốn từ hôn. Thế nhưng Võ quốc công phủ lại kiên quyết không chịu, quả quyết không có đạo lý hối hôn dễ dàng. Haizzz, đáng tiếc cho Từ tiểu thư, người tốt như vậy lại không có phúc khí được gả qua!”
Tam phu nhân vội hỏi: “Đúng vậy, đúng vậy! Lão thái quân nói phải! Vừa rồi ta nói quá nhanh nên không được rõ ràng. Xin Lão thái thái không nên trách tội!”
Sắc mặt Lý thị thoáng hòa hoãn, giọng điệu có phần lạnh nhạt: “Hôn sự của Trần công tử, thật là biến đổi bất ngờ, trong lòng ta cũng rất đồng cảm. Chỉ là yêu cầu này của ngài quá đột ngột, ta thực sự có chút ngoài ý muốn. Huống hồ cửa hôn sự này một mình ta cũng không thể quyết định được, chung quy cũng nên bàn bạc lại với phụ mẫu nàng một chút!”
Tam phu nhân cười nói: “Lão thái thái, cửa hôn sự này ngài cũng nên suy xét một chút. Địa vị Võ quốc công phủ, tiền đồ của Trần công tử là hiển hách phú quý, ngài có đốt đèn lồng cũng tìm không ra a!”
Lý thị ôn hoà nói: Chu phu nhân nói phải. Chỉ là ta rất yêu thương Noãn Nhi, nếu chỉ nhìn địa vị của Võ quốc công phủ cùng tiền đồ của Trần công tử mà cứ thế đem người gả qua, chẳng phải người ta sẽ nói Âu Dương gia ta tham phú quý sao?”
Chu lão thái quân hạ chén trà xuống, thản nhiên cười nói: “Lão thái thái nói phải, hôn nhân của tôn nữ đương nhiên là muốn ngàn chọn vạn tuyển, ngài lo lắng cũng là điều tất nhiên. Chỉ là thời gian cũng không thể quá dài, Từ tiểu thư vừa mất vài ngày, trên cửa Võ quốc công phủ đã bị bà mối san bằng. Không biết có biết bao nhiêu người muốn đem cô nương nhà mình đề bạt với Trần công tử. Nhà ta cũng có hai nữ nhi con vợ cả, một gả vào phủ Thái tử, đứa còn lại thì quá nhỏ. Còn những nha đầu khác đều là thứ xuất, căn bản không xứng với địa vị Võ quốc công phủ. Bằng không cũng đã không tới phiên ngài ở đây từ từ suy nghĩ a!”
Lời này rõ ràng là nói Võ quốc công phủ nguyện ý kết thân cùng Âu Dương gia là đã là cho nhà ngươi mặt mũi thật lớn rồi. Nếu ngươi còn không mau nắm lấy, cơ hội đi qua rồi sẽ không quay lại nữa.
Lý thị cũng là người thông minh, chỉ nghe một nửa liền hiểu. Thầm nghĩ nữ nhi nhà ngươi là chính phi của Hoàng trưởng tôn, sao đến lượt nữ như nhà ta muốn gả vào nhà công hầu thì bị cho là trèo cao?
Trong lòng Lý thị bực bội không vui, chỉ là ngại mặt mũi Chu lão thái quân nên không dám nói cái gì. Chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Được rồi, chuyện này chúng ta nhất định sẽ sớm có câu trả lời!”
Ngọc Mai lúc này tiến vào đổi trà, liền nghe được hết thảy. Trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài mặt không để lộ chút biểu hiện, cúi đầu lui ra ngoài.
Nói chuyện thêm một lát, Chu lão thái quân liền đứng dậy cáo từ. Lý thị tự mình tiễn ra cửa lớn, lúc trở về sắc mặt đã có chút âm trầm, nhìn Trương mama nói: “Đi, đi mời lão gia đến đây! Nói ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc!”
Trương mama đáp vâng rồi nhanh chóng rời đi nhưng Âu Dương Trì sau khi dùng bữa trưa đã có người mời đi ra ngoài.
Âu Dương Trì xác thực là không có trong phủ, hắn lúc này đang ngồi trong phủ Võ quốc công.
Hôm nay là thọ yến của Võ quốc công, quốc công phủ đãi yến hội, các bộ Thượng Thư, quyền quý tất cả đều mời đến. Cỗ kiệu của các quan viên này dừng đầy ngoài đường cái. Trong sảnh giăng đèn kết hoa, bố trí đổi mới hoàn toàn, thoạt nhìn sáng sủa, khí phái vạn phần.
Âu Dương Trì uống rượu, ẩm yến, xem kịch rồi liền cùng mọi người đứng dậy cáo từ. Võ quốc công lại nhìn hắn mỉm cười, thấp giọng nói: “Âu Dương Thị Lang đừng đi. Hôm nay Liêu Thượng Thư không tới, ta có một chuyện muốn nhờ Thị Lang ngày mai chuyến cáo cho hắn. Mời ngài lưu lại một lát!”
Nghe xong lời này, Bộ Binh Thượng Thư Lâm Văn Uyên nhìn thoáng qua Võ quốc công. Cố gắng áp chế một bụng hồ nghi, xoay người rời đi cùng những người khác.
Lúc này chỉ còn lại Âu Dương Trì đang tràn đầy buồn bực theo Võ quốc công vào thư phòng.
“Quốc công gia, ngài có gì muốn chuyển cáo, ngày mai ta sẽ chuyển lời với Liêu Thượng Thư. Mời ngài cứ nói!” Âu Dương Trì cẩn thận đánh giá Võ quốc công. Đối phương là quốc công gia, còn hắn chỉ là một Lại Bộ Thị Lang, tất nhiên là đắc tội không nổi rồi!
Võ quốc công Trần Phong mỉm cười: “Cái đó chẳng qua chỉ là lý do mà thôi. Kỳ thật ta có việc muốn nói với Âu Dương Thị Lang!”
Âu Dương Trì bụng đầy hoài nghi, không biết đối phương có gì muốn nói. Trần Phong thản nhiên cười: “Một tháng trước, ta phụng chỉ ra ngoài kinh thành làm việc. Kết quả ở cửa thành ta gặp một nữ tử mang theo một tiểu hài muốn ra khỏi thành. Binh lính thủ thành kiểm tra thì phát hiện nàng là ca kỹ một thanh lâu đang bỏ trốn nên liền giữ các nàng lại. Nữ tử này sợ bị bắt trở về nên ngăn trước kiệu của ta kêu oan. Đại khái đem ta thành Kinh Triệu Doãn….”
Lời Trần Phong nói nửa thật nửa giả, cũng không nói bọn binh lính đến tột cùng làm thế nào phát hiện ra nàng. Âu Dương Trì mới chỉ nghe đến đó thì trong đầu liền ‘oành’ một tiếng, mặt trở nên trắng bệch.
Trần Phong lạnh mắt nhìn, thấy bộ dáng như muốn xỉu của Âu Dương Trì thì liền cười nói: “Âu Dương Thị Lang, nữ tử này tên là Khấu Nhi, trong lòng nàng còn ôm một nữ hài khoảng bảy tuổi. Theo như lời nàng nói thì đứa nhỏ này là con nàng cùng một vị quan lại. Nhưng phụ thân đứa nhỏ lại không thừa nhận, chỉ cho nàng chút tiền bảo nàng về quê sinh sống!”
Nhìn sắc mặt Âu Dương Trì càng ngày càng trắng bệch, Trần Phong lạnh lùng nói: “Âu Dương Thị Lang, nam nhân này vứt bỏ cốt nhục thân sinh, thật sự là rất không nên! Ngươi nói, có phải không?”
Trên đầu Âu Dương Trì toát mồ hôi hột, trong nhất thời không trả lời được. Hắn sửng sốt một lát mới cố gắng trấn định, cười khổ nói: “Có lẽ là hắn có nỗi khổ…”
Trần Phong biến sắc, thanh âm đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Không chỉ như vậy! Đứa nhỏ kia sinh tháng giêng bảy năm trước, khi đó đang là hiếu kỳ Thái hoàng Thái Hậu. Đang trong thời gian quốc tang mà lại qua lại với nữ tử thanh lâu, đã vậy còn khiến nàng hoài thai. Sau đó lại nhẫn tâm vứt bỏ cốt nhục thân sinh, khiến bọn họ phải lưu lạc bên ngoài. Tội danh như vậy, một khi để bề trên nghe thấy, quan viên này không chết cũng bị lột da!”
Âu Dương Trì chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn, suy sụp ngã ngồi trên ghế. Thì thào nói: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Là ta, là ta sai! Là ta có tội, đều là lỗi của ta!”
“Haizzz, Âu Dương Thị Lang, khi nàng ta một mực khẳng định ngươi là kẻ phụ bạc, phạm vào đại sai, ta ban đầu còn hoài nghi. Ai ngờ thế nhưng thật sự là ngươi! Ngươi sao có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này được? Người làm vậy bảo ta phải giải quyết thế nào cho phải?”
Trần Phong thấy Âu Dương Trì rất nhanh đã thừa nhận thì sắc mặt dịu xuống, thở dài một hơi. Bộ dạng tựa hồ như thập phần tiếc hận.
“Quốc công gia, ngày mai ta sẽ dâng sớ thỉnh tội!” Âu Dương Trì cắn răng nói.
Trần Phong thở dài: “Cứ như vậy, tiền đồ của ngươi cứ thế hỏng hết. Làm không tốt chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không đảm bảo. Ta sao có thể nhẫn tâm như thế?”
Âu Dương Trì sửng sốt, lập tức quan sát vẻ mặt của Trần Phong. Trong lòng nhanh chóng dấy lên một tia hy vọng: “Quốc công gia…., ngài có thể cho ta một con đường?”
Trần Phong mỉm cười nói: “Âu Dương lão đệ, thành thật nói cho ngươi. Nếu ta muốn mạng ngươi thì đã sớm dâng sớ buộc tội, cần gì phải chờ đến hôm nay! Ta hôm nay tìm ngươi đến, là vì muốn cho ngươi biết, trong lòng ta vẫn nghĩ cho ngươi. Bằng không ta cũng sẽ không giúp ngươi tạm thời trấn an nữ tử kia!”
Trong thời gian quốc tang ra vào thanh lâu đã là tội lớn. Đã vậy còn vứt bỏ cốt nhục thân sinh, càng khiến mọi người gièm pha.
Một khi Thánh thượng biết được, chắc chắn sẽ cách chức vấn tội, thậm chí còn có khả năng mất đầu.
Nhưng Võ quốc công lại vì hắn che dấu chuyện này, rốt cuộc là có mục đích gì? Âu Dương Trì nhìn Trần Phong đang mỉm cười, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đã muốn ướt đẫm lưng áo.
Âu Dương Trì ủ rũ về nhà, vừa đến cửa liền có người báo Lão thái thái phái người đến mời. Hắn miễn cưỡng vực dậy tinh thần, thay thường phục rồi đến Thọ an đường.
Lão thái thái mệt nên đang tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe Âu Dương Trì đi vào liền lập tức mở to mắt: “Về rồi sao?”
“Dạ, con đã về! Không biết Lão thái thái có chuyện gì cần bàn bạc?”
“Hôm nay Chu lão thái quân thay Võ quốc công phủ đến hỏi Noãn Nhi cho Trần Cảnh Duệ!” Lý thị nheo mắt nhìn Âu Dương Trì, chậm rãi nói.
Âu Dương Trì cả kinh, ngồi trên ghế nói được nửa lời. Liên tưởng đến hôm nay Võ quốc công sở tác sở vi, trong lòng nhất thời từng đợt bồn chồn.
Lý thị không thấy được hắn khác thường, còn tiếp tục nói: “Hôn sự của Noãn Nhi, chúng ta ban đầu còn chưa có lựa chọn tốt. Nhà bình thường quả quyết sẽ không tuyển, tốt nhất chính là gả cho Thế tử hoặc quận vương mới không ủy khuất Noãn Nhi!”
Nói tới đây, khóe miệng Lý thị dâng lên một tia châm chọc: “Võ quốc công phủ đúng là công hầu nhất đẳng, so với Trần quốc Hầu phủ cũng không kém hơn bao nhiêu. Chỉ là Noãn Nhi của chúng ta tài mạo song toàn, danh chấn kinh đô, tương lai không chừng còn có con đường tốt hơn. Theo ta thì căn bản không cần vội vã quyết định!”
Kỳ thật trong lời ẩn ý của Lý thị Âu Dương Trì hiểu được. Hắn đương nhiên cũng muốn Âu Dương Noãn leo lên hoàng thất.
Nhưng nay bóng dáng hoàng thất còn chưa thấy được, bản thân hắn lại bị Võ quốc công bắt được nhược điểm lớn như vậy. Nếu lần này cự tuyệt, chỉ sợ hậu quả sẽ không chịu nổi.
Âu Dương Trì nghĩ đến đây, mơ hồ đoán được hết thảy đều là cái bẫy Võ quốc công phủ dành cho hắn. Nhưng đối với hắn mà nói, ngay cả khi biết đó là cái bẫy cũng không thể không chui vào.
Nghĩ đến đây, hắn đành cười nói: “Tâm tư Lão thái thái, con tất nhiên hiểu được. Chỉ là mấy ngày gần đây, trong lòng con cũng luôn cân nhắc. Hoàng thái tôn mặc dù tốt, nhưng lại đứng nơi đầu gió. Các đại vương phủ khác mặc dù cũng cường đại nhưng tranh đấu tương lai còn chưa biết sẽ như thế nào? Chúng ta vốn là nhà phú quý, làm gì phải sốt ruột leo lên? Vạn nhất làm không tốt, cả nhà đều bị cuốn vào!”
Hắn quan sát nét mặt Lý thị rồi mới nói tiếp:”Võ quốc công phủ lại không giống, sau bọn họ luôn có Thái Hậu chống lưng, lại là nhà chồng Đại công chúa. Thái độ luôn trung lập, ai thượng vị cũng không dễ dàng lung lay được đến nhà họ. Thấy thế nào cũng là hào môn số một số hai kinh đô. Trần Cảnh Duệ lại là trưởng tử quốc công gia, tương lại sẽ kế thừa tước vị. Nghe nói Liêu huynh sớm có ý muốn gả nữ nhi qua nhưng người ta lại xem không vừa mắt, cố tình lựa chọn Noãn Nhi. Đây cũng xem như là phúc khí của nó, đến lúc đó gả qua sau này Noãn Nhi có thể trở thành phu nhân quốc công….”
Lý thị kinh ngạc, lạnh giọng cắt ngang lời Âu Dương Trì: “Ngươi đúng là hồ đồ! Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện Trần Lan Hinh Võ quốc công phủ bị bắt gả xa rồi sao? Chuyện đó tuy nói không có quan hệ trực tiếp đến nhà chúng ta, nhưng cũng khó chắc chắn bọn họ không tính lên đầu chúng ta! Bọn họ đường đường là quốc công phủ, có khuê nữ nào không lấy được, vì sao không không lại chạy đến nhà chúng ta chủ động cầu thân? Vạn nhất bọn họ muốn trả thù thì sao? Dù sao cũng không thể lấy hạnh phúc cả đời của Noãn Nhi ra làm trò đùa!”
Nói thì rất dễ nghe, nhưng thực tế Lý thị chỉ là luyến tiếc một quân cờ mình đã tỉ mỉ bố trí cuối cùng lại chỉ rơi vào một nhà công hầu mà thôi.
Nguyên nhân là vì luyến tiếc tiền đồ cẩm tú nên mới không chịu đem Âu Dương Noãn gả qua. Âu Dương Trì run giọng nói: “Lão thái thái, ngài từ chối rồi sao?”
Lý thị nhíu mày nói: “Ta đương nhiên không quá mức cự tuyệt. Chỉ nói Noãn Nhi nhà chúng ta còn nhỏ, muốn chờ một thời gian nữa!”
Âu Dương Trì hàm hồ nói: “Lão thái thái, cửa hôn sự này ta thấy vô cùng tốt. Ngài cũng liền gật đầu đi….”
Lý thị vừa nghe, giận tím mặt nói: “Ta nói với ngươi nhiều lời như vậy đều vô ích có phải không? Cái này đều là vì tốt cho nhà chúng ta, có một khuê nữ tài mạo như vậy ngươi không nghĩ đem nàng vào phủ Thái tử còn muốn cứ như vậy gả ra ngoài. Ngươi hồ đồ đến điên rồi sao?”
Dưới tình thế cấp bách Lý thị thế nhưng lại lỡ lời nói ra ba chữ Phủ thái tử. Nhất thời liền tự giác bản thân lỡ lời, sắc mặt đều thay đổi.
Cũng may Trương mama vừa biết chủ tử muốn nói chuyện quan trọng nên sớm đã cho bọn nha đầu lui hết. Bằng không để người khác nghe được Lý thị có tâm tư này chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Âu Dương Trì cả người chấn động, phịch một tiếng quỳ mạnh xuống, vẻ mặt hối hận nói: “Lão thái thái bớt giận. Ta làm vậy cũng là vì không còn cách nào khác a!....”
Trương mama đứng sau mành, chỉ mờ hồ nghe được vài từ thanh lâu, thứ nữ…Tiếp theo chợt nghe âm thanh chén trà bị ném vỡ vụn, sau đó là âm thanh của những cái tát.
Trương mama kinh hồn táng đảm, Lão thái thái nhiều năm rồi không tức giận lớn như vậy….
Lão gia đến tột cùng là đã làm sai cái gì mà chọc Lão thái thái tức giận như vậy? Qua hơn nửa canh giờ, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Trương mama lớn gan đi vào liền thấy trên sàn nhà đầy mảnh sứ vỡ. Lý thị mặt đầy u ám, Âu Dương Trì nơm nớp lo sợ quỳ trên đất. Trong lòng Trương mama trầm xuống, Lý thị lạnh giọng quát: “Còn không mau thu dọn sạch sẽ!”
Lý thị dù sao cũng thập phần quan tâm. Bà biết giữ lại Âu Dương Noãn tất có cơ hội leo lên hoàng thất. Nhưng chuyện cũng chưa đâu vào đâu, thành hay bất thành cũng đều rất khó nói trước. Cho dù thành, nếu không cẩn thận làm sai thì cũng là phiền toái lớn.
Võ quốc công phủ trong kinh đô là thế gia công hầu nhất đẳng. Mặc kệ họ vì lý do gì mà muốn cưới Âu Dương Noãn thì cửa hôn sự này đối với Âu Dương gia tuyệt không có hại.
Huống chi Trần Cảnh Duệ luận về văn hay võ mọi thứ đều xuất sắc, tương lại kế thừa quốc công phủ là chuyện đương nhiên.
Sau khi giận dữ, Lý thị bình tĩnh suy tính thiệt hơn, liền gật đầu đồng ý. Âu Dương Trì sợ Lý thị thay đổi chủ ý liền lập tức phái người đi Định xa công phủ báo cho Chu lão thái quân để Võ quốc công phủ nhanh chóng đến nạp lễ.
Mà bên này, Hồng Ngọc biết được tin tức Chu lão thái quân tới cầu thân từ chỗ Ngọc Mai. Nhất thời sắc mặt đại biến, chạy nhanh về Noãn các, đem mọi chuyện nói cho Âu Dương Noãn.
“Tiểu thư! Ngài mau chóng nghĩ cách a!”
Hồng Ngọc rất sốt ruột nhưng Âu Dương Noãn lại không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hồng Ngọc: “Ngươi nói xem Trần gia vì sao lại muốn thú ta?”
Trong lòng Hồng Ngọc lộp bộp. Đúng vậy, Trần gia đại công tử đối với tiểu thư rất oán hận, vì sao lại tới cửa cầu thân….