Âu Dương gia là khách hàng lâu năm, chưởng quầy vừa nhìn thấy Âu Dương Noãn đến liền lập tức tươi cười chào đón: “Âu Dương tiểu thư, ngài muốn mua gì?”
“Sắp đến lễ đầy tháng của tiểu thiếu gia nhà ta. Đại tiểu thư muốn chọn một lễ vật tặng cho hắn!” Hồng Ngọc thay nàng trả lời.
Chưởng quầy liên tục gật đầu, vừa phân phó người bên cạnh dâng trà, vừa an bài tiểu nhị mang kim sức qua. Quay đầu liền nhìn thấy hai người một trước một sau tiến vào, nhất thời sợ tới mức ngay cả tròng mắt cũng như muốn rớt ra ngoài.
Tiếu Thanh Bần bước nhanh phía trước, cơ hồ như muốn đè ép Tiếu Trọng Hoa. Theo như Tiếu Thanh Bần thấy, Tiếu Trọng Hoa, người này hình như có ý yêu thích vị tiểu cô nương này nên hắn nghĩ phải nhanh chân xuất hiện trước mặt mỹ nhân nhiều hơn. Chỉ sợ hắn nghĩ rằng Âu Dương Noãn cứ thế tin tưởng màn anh hùng cứu mỹ nhân này.
Bước vào, Tiếu Thanh Bần đang muốn mở miệng, đã thấy Âu Dương Noãn một thân váy dài màu thiên lam ngồi đó. Lại có vẻ phong tư yểu điệu, thần thái tuấn dật, tay nàng đang đùa nghịch một cái lắc bạc. Nghiễm nhiên là như thược dược đón gió khiến hắn không khỏi ngây người.
Trên bàn đặt toàn trang sức của tiểu hài tử, lắc bạc, chân hoàn, phúc bài, dây chuyền...Toàn bộ mặt trên đều khắc chữ như ý cát tường, hình thức tinh xảo rất khác biệt, thập phần vui mắt đáng yêu.
Âu Dương Noãn buông lắc bạc trong tay xuống, hơi hơi cúi đầu, tựa hồ như thực hứng thú cầm lấy một tiểu kim nhân. Tiểu kim nhân kia làm thành dáng một tiểu oa nhi, trên cái yếm còn khảm một viên ngọc màu xanh biếc.
“Tước Nhi trước đây cũng có cái này!” Nàng nhìn vật lại nhớ đến lúc trước, trong ánh mắt toát ra một ít cảm xúc vui mừng.
Hồng Ngọc bên cạnh gật đầu nói: “Cái này thực đáng yêu!”
“Âu Dương tiểu thư đi đến đâu cũng không quên đệ đệ a!” Tiếu Thanh Bần cảm thán nói.
Âu Dương Noãn nhìn hắn cười: “Cũng như Chu vương thế tử đi đến đâu hay làm gì cũng không quên Duẫn quận vương ngài a!”
Tiếu Thanh Bần lập tức đen mặt, Hồng Ngọc nhịn không được vụng trộm cúi mặt xuống, che đi tươi cười bên môi.
Tiếu Trọng Hoa cũng đi qua, tùy ý cầm lấy lắc bạc vừa rồi Âu Dương Noãn cầm thưởng thức nói: “Vừa rồi Âu Dương tiểu thư nói, là ý chỉ Phiên vương?”
Tiếu Thanh Bần không nghĩ tới Tiếu Trọng Hoa vẫn còn hỏi vấn đề này. Hắn vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy cái lắc lóng lánh trong tay Tiếu Trọng Hoa thì đột nhiên trong lòng nhảy dựng. Người, vòng tròn? Ý Âu Dương Noãn muốn nói, không phải là Phiên vương chứ?
Nhưng lại cũng không đúng, bởi vì Phiên vương tiền triều phạm thượng tác loạn, Đại Lịch từ khi khai triều đến nay liền chưa từng lập lại Phiên vương. Các Vương gia đều ở lại kinh đô, không có chỉ không thể xuất kinh. Vậy mà Âu Dương Noãn lại nói Phiên vương chính là cái họa lớn nhất của đương kim Đại lịch, lời này có chút không đúng!
Nhưng khi hắn nâng ánh mắt lên nhìn Âu Dương Noãn thì thấy đôi mắt đẹp của nàng hơi hơi cúi xuống, trầm mặc không nói. Trong lòng hắn cứng lại, đương kim Tần vương do Quý phi sinh ra là người có chiến công hiển hách. Là trường hợp được bệ hạ đặc biệt ban cho phía nam giàu có và đông đúc nhất làm đất phong.
Tuy rằng hằng năm hắn đều ở kinh đô nhưng lại ỷ vào mẫu phi được sủng ái, được hoàng đế tin cậy, không chỉ có hộ vệ quân trực tiếp lệ thuộc mà còn thường xuyên được dẫn đại quân xuất chinh. Hơn nữa tâm phúc trong ngoài rải như lưới, cho dù là tướng lãnh cầm binh cũng có ít nhiều có môn sinh của hắn. Quả nhiên là quyền cao thế đại. Mặc dù không có danh Phiên vương nhưng lại nắm thực quyền của một Phiên vương. Hắn chính là cái mà Âu Dương Noãn gọi là cái họa tâm phúc sao?
“Sao lại thấy được?” Tiếu Thanh Bần mở miệng, thanh âm phá lệ có chút trầm thấp.
“Đối với đương kim Thánh thượng mà nói, quan trọng nhất không phải là chống lũ lụt. Bởi vì bệ hạ thập phần nhân từ, nhiều lần miễn giảm thuế, mưa lại cũng không nhiều lắm. Cho dù có xảy ra thiên tai lũ lụt cũng sẽ tìm cách chẩn tai. Dân chúng cũng không đến mức không còn đường sống!” Tiếu Trọng Hoa nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, những lời trong miệng tựa hồ như thì thào tự nói.
Tiếu Thanh Bần cũng cả kinh. Xác thực là như thế, so với lũ lụt ở phía nam thì tranh chấp giữa Thái tử đang suy nhược cùng Tần vương dã tâm bừng bừng thì khó khăn hơn nhiều. Nếu một ngày thực sự nổi lên thì lúc đó ngay cả hoàng tôn bọn họ cũng không thể tránh được…
Vốn tưởng rằng tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt ở phân tranh Bắc cương cùng lũ lụt phía Nam, lại không dự đoán được Âu Dương Noãn có thể chỉ ra điểm mấu chốt như vậy. Trong lòng Tiếu Trọng Hoa có chút chấn động.
“Nàng….” Tiếu Thanh Bần không dám tin nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Nàng chỉ là một thiên kim khuê các, sao lại có tầm nhìn khác như vậy?
Trong lòng Hồng Ngọc lại càng hoảng sợ hơn. Đại tiểu thư dù sao cũng chỉ là nữ tử, bàn luận chuyện triều chính như vậy cũng không phải là chuyện tốt….
Đang lúc Hồng Ngọc kinh nghi bất định thì Âu Dương Noãn thản nhiên cười, thanh âm nhu hòa giống như xuân thủy tháng ba: “Ý của ta là ……Phàm là người cai quản quốc gia, không lo thiếu của cải mà là lo phân phối không đều, không lo nghèo đói mà là lo lòng dân không yên. Đại phàm đều thì không nghèo, hòa thì không thiếu, yên thì không sợ lung lay. Bất luận là quý tộc hay thường dân, chỉ cần tuân thủ trật tự, tuân thủ đạo quân thần phụ tử quốc gia tự nhiên sẽ an bình không có việc gì. Cho nên nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng bệ hạ không phải là ở chỗ quốc gia có cường đại giàu có hay không mà là lòng người có thỏa mãn hay không. Ta vẽ viên nhân, là ý chỉ sự hài hòa viên mãn. Minh quận vương, ngài thật sự là đã hiểu lầm rồi!”
Như vậy chân chính trong lời nói của nàng tuyệt đối chỉ là sự giàu có thịnh vượng của quốc gia. Từ một thiên kim tiểu thư nói ra thì người bên ngoài cũng chỉ thấy nàng rất có kiến thức mà sẽ không nghĩ rằng trong lời nói của nàng lại còn ẩn chứa kinh thế hãi tục.
Tiếu Thanh Bần thấy Âu Dương Noãn cười sáng lạn như hoa mùa xuân thì tim đập loạn nhịp. Nhưng chớp mắt nhìn lại chỉ thấy thần sắc lo âu, như là thực sự sợ họ hiểu lầm. Hắn bỗng yên lòng, mỉm cười: “Ta nói mà, Âu Dương tiểu thư chân không ra khỏi cửa làm sao biết quốc gia đại sự? Trọng Hoa ca thật sự là mỗi ngày đạn tinh kiệt lo, suy nghĩ nhiều quá rồi!”
Hồng Ngọc như được đại xá, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau lưng đã ướt đẫm một mảng.
Tiếu Trọng Hoa vẫn thản nhiên mỉm cười. Nụ cười lạnh nhạt lạnh lùng như ánh trăng trong trẻo, lại mang theo một tia kỳ dị lo lắng: “Là ta đa tâm. Âu Dương tiểu thư, thật có lỗi!”
Các thiên kim khuê các khóc khi cần phải khóc, nên cười khi cần phải cười, Âu Dương Noãn lại không như vậy. Giống như thiếu nữ thiên chân, ngây thơ trong sáng nàng cũng không có. Trên người nàng luôn có một sự thông minh thành thục hơn so với tuổi. Tiếu Trọng Hoa nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, điều hắn có thể thấy được đó chính là ánh mắt của nàng khi thì linh động như trân châu, khi thì thản nhiên hờ hững hoặc hỉ giận. Biểu cảm trên mặt nàng hắn đều thấy chỉ là giả bộ, chỉ có lúc đó nhìn vào sóng mắt lưu chuyển, cảm xúc thản nhiên hắn mới có thể nhận ra là nàng đang cao hứng hay là mất hứng.
Hiện tại hắn biết, Âu Dương Noãn không muốn để cho bất luận kẻ nào biết chân ý của nàng. Ngoài ra hắn cũng không nhìn được điều gì khác.
…..
Màn đêm buông xuống, các đèn lồng đều được thắp lên. Những cây cột trên hành lang đều khắc hoa văn rất đẹp mắt, mang theo sự xa hoa lãng phí không nói nên lời. Giữa sông thuyền lớn thuyền nhỏ đều giăng đèn, trước khoang thuyền liền sáng lạn tinh tế in xuống dòng sông gợn nước không ngừng. Xa xa truyền đến tiếng ca đứt quãng, thanh âm ôn nhu quyến rũ lay động lòng người. Không biết là từ thuyền nhà ai từ giữa sông truyền đến?
Tấn vương thế tử Tiếu Lăng Phong cùng huynh đệ Trần Cảnh Duệ, Trần Cảnh Mặc đang ngồi trong một bữa tiệc, tùy ý nói chuyện.
Tiếu Lăng Phong nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, đè thấp giọng nói: “Cảnh Duệ, chuyện kia của muội muội ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?”
Trần Cảnh Duệ chỉ lo cúi đầu uống rượu, đầu cũng không nâng. Tiếu Cảnh Mặc đành thấp giọng trả lời: “Thế tử gia. Ngài hỏi câu nào không hỏi lại đi hỏi chuyện kia. Tâm tình của Đại ca ta đang không được tốt!”
Tiếu Lăng Phong nhìn thoáng qua Trần Cảnh Duệ, lại uống một ngụm rượu rồi hỏi: “Thật sự là phải gả cho nhà Châu Minh Hạ sao? Đối với phủ Võ quốc công ngươi mà nói, quả thực là quá lãng phí. Thật sự không được, ngươi có thể để Trần thái quân tiến cung tìm Thái Hậu nghĩ biện pháp!”
Trần Cảnh Mặc trầm tư nói: “Không được. Chuyện đó bây giờ xem như tạm yên. Nếu như tùy tiện tiến cung, một khi chuyện bị khơi lên hậu quả khôn lường. Còn đáng lo hơn là….” Nói đến đây hắn nhìn Trần Cảnh Duệ một cái rồi liền không nói nữa.
Tiếu Lăng Phong ngạc nhiên nói: “Cảnh Mặc, ta cũng xem như hảo huynh đệ với các ngươi. Cũng chân thành đối đãi, ngươi cần gì phải cố kỵ?”
Trần Cảnh Mặc thở dài, lấy ngón tay viết lên bàn một chữ “Lâm” rồi lại lau đi nói: “Liên quan đến nhà hắn. Thế tử nghĩ còn làm được gì?”
Tiếu Lăng Phong không cho là đúng: “Băn khoăn này cũng thực quá xa. Cũng biết Âu Dương gia cùng Trấn quốc hầu phủ có quan hệ nhưng kỳ thật cũng không thân thiết gì. Không đủ để phải lo nghĩ. Một Âu Dương gia nho nhỏ, chẳng lẽ Võ quốc công phủ nhà ngươi không dám đắc tội sao?”
“Không riêng gì Trấn quốc Hầu phủ, còn có Minh quận vương. Đêm đó hắn cũng có mặt, càng có bằng chứng thuyết phục Âu Dương Noãn vô tội! Cho dù là nàng ta thực sự vô tội nhưng dù sao Lan Hinh là cũng vì nàng ta mới gặp nạn. Chúng ta lại không thể danh chính ngôn thuận đòi Âu Dương gia món nợ này, trong lòng đương nhiên không nuốt nổi cục tức này!”
“Tiếu Trọng Hoa!” Khi Trần Cảnh Duệ nhắc đến cái tên này thập phần cáu giận, hắn ném thật mạnh ly rượu xuống đất, mảnh vỡ văng khắp phòng. Nhóm ca cơ hoảng sợ, Tiếu Lăng Phong nhìn hắn một cái, phất phất tay bảo các nàng rời đi.
Trần Cảnh Mặc thấy đại ca tức giận, không khỏi nghĩ rằng làm sao mới có thể thay muội muội xả giận lại không phải để ý đền phòng khắp nơi? Suy nghĩ hồi lâu, không bắt được trọng điểm vì thế đành cười nói: “Chung quy có phương pháp vẹn cả đôi đường mới tốt, đáng tiếc chúng ta lại không có!”
Sau một lúc lâu, Tiếu Lăng Phong khẽ cười nói: “Kiến giải của ta có hạn. Nhưng muốn báo thù, có ba sách thượng, trung, hạ!”
Tiếu Lăng Phong nói: “Thứ nhất, đối với người lợi hại, thừa lúc xuất phủ ra tay tất sát. Đây là thượng sách!”
Trần Cảnh Mặc lắc đầu nói: “Trong kinh đô này? Trước mắt bao nhiêu người? Nếu như vạn nhất thất bại, dùng lại lần nữa càng không dễ thành công. Đây là nước cờ hiểm, không thể!”
“Sắp tới lễ mừng thọ của Trần thái quân, chúng ta nhân cơ hội được mời này giết nàng. Trung sách này, Võ quốc công phủ nhiều người như vậy, sợ gì không làm được!” Trong mắt Tiếu Lăng Phong dường như có ánh sáng khác thường ánh lên, nụ cười kia vĩnh viễn mang theo sự ngoan ý.
Trần Cảnh Mặc sửng sốt, nhíu mày nói: “Nếu làm như vậy thật ra cũng rất tốt. Nhưng Âu Dương Noãn lại rất ít tham gia những trường hợp như vậy. Hơn nữa nhà chúng ta lại làm khách, nếu chuyện xảy ra, chúng ta cũng không thoát được can hệ!”
Tiếu Lăng Phong cố ý khó xử nói: “Như vậy cũng chỉ còn lại hạ sách. Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân. Chúng ta tìm người hủy đi danh tiết của nàng….”
(Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân: lấy đạo của người đó trả lại cho người đó. Hiểu nôm na như là gậy ông đập lưng ông ý!”
Đúng lúc này liền nghe thấy ‘ba’ một tiếng, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất. Sắc mặt Trần Cảnh Duệ bỗng khó coi, lạnh lùng nói: “Nàng chỉ là một nữ tử, với ngươi lại không quan hệ. Ngươi làm gì mà nghĩ ra chủ ý ngoan độc như vậy?”
Tiếu Lăng Phong đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó liền cười ha ha nói: “Ta chỉ là đang nói đùa thôi. Khó có dịp khiến Cảnh Duệ tức giận như vậy. Ha ha ha!”
Lại một trận cười to, Trần Cảnh Mặc bên cạnh lúc này mới phát hiện chính mình bị đối phương đùa giỡn, không khỏi đỏ mặt tai hồng. Chính là Trần Cảnh Mặc nhìn trộm đại ca nhà mình, đã thấy hắn đang âm u đánh giá người trước mặt. Tựa hồ như kiệt lực đè xuống lửa giận, châm chọc nói: “Ta muốn báo thù là chuyện của ta. Không cần người ngoài nhiều lời!”
“Ta cũng chỉ nói chơi mà thôi. Nếu thực sự muốn đối phó với một tiểu nha đầu, cần gì lãng phí như vậy. Chỉ cần một ít lời đồn nhảm là có thể khiến nàng chết không có chỗ chôn rồi. Chỉ sợ Trần công tử đây nhìn thấy người lại luyến tiếc!” Tiếu Lăng Phong thản nhiên nói, trên mặt đã khôi phục lại vẻ tươi cười ngàn năm không đổi.