“Đa tạ thịnh tình của biểu ca!” Âu Dương Noãn thoáng ngẩn người nhưng cũng không có bao nhiêu kinh hỉ.
Lâm Chi Nhiễm nhìn nàng, trong đôi mắt đen u ám có ánh sáng phức tạp, cùng biểu tình bình tĩnh của Âu Dương Noãn tạo thế đối lập: “Nhìn biểu tình của muội không giống với như đang cao hứng?”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau đó đến bên trong đình ngồi xuống. Hồng Ngọc dâng trà, môi Âu Dương Noãn lướt qua ly trà, lại mang theo một tia cảm xúc khó nắm bắt. Nàng buông ly trà trong tay, sau đó thản nhiên cười nói: “Biểu ca, huynh là người thông minh, huyền cơ cùng quan hệ lợi hại trong đó, không phải huynh hiểu rõ hơn ta sao?”
“Danh hoa dịch chiết, thôn đại gây vạ. Cho nên, muội vẫn là nên cẩn thận một chút. Ngay cả ta cũng không ngờ được trong yến hội muội lại thể hiện xuất sắc như vậy!” Bạc môi Lâm Chi Nhiễm khẽ nhếch, con ngươi đen lại càng u ám, tuy nhiên hắn vẫn duy trì vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu như cũ.
(Danh hoa dịch chiết, thôn đại gây vạ: Hoa đẹp quá tất bị hái trước tiên)
“Vì đạt được mục đích, suy cho cùng vẫn phải dùng đến ít thủ đoạn!” Âu Dương Noãn hơi hơi nhướng mi, môi cong thành một nụ cười. Sắc thái lợi hại trong đôi mắt biến mất không dấu vết, thay vào đó là ánh sáng sáng ngời làm người ta cảm thấy bất an: “Huynh nên biết, một mặt giấu tài, đến ngày nào đó cũng bị lộ ra!”
“Chỉ là nếu cứ như vậy, Âu Dương gia chẳng phải đắc tội với Võ quốc công phủ hay sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Chi Nhiễm nhìn nàng, ánh mắt giống như ẩn chứa thâm thúy vô cùng, “Muội không hối hận chứ?”
Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Sự cấp tòng quyền. Lúc ấy ta không còn sự lựa chọn nào khác!” Vì bảo vệ Tước Nhi an toàn, cho nàng cơ hội lựa chọn lại một trăm ngàn lần nàng cũng sẽ không do dự đẩy Trần Lan Hinh ra làm bia đỡ.
(Sự cấp tòng quyền: việc gấp phải tùy cơ ứng biến)
Lâm Chi Nhiễm nghe xong, suy tư một lát, sóng mắt lưu chuyển. Ý cười bên môi nhất thời lại thâm sâu thêm vài phần: “Võ quốc công phủ không phải nơi dễ đắc tội. Nhất là vị Đại thiếu gia Trần Cảnh Duệ kia. Hắn là người có thù tất báo, muội nên có sự chuẩn bị!”
Hồng Ngọc đang suy tư câu chuyện ngắn gọn này chất chứa bao nhiêu tâm ý thì đột nhiên thấy Lâm Chi Nhiễm đứng dậy. Hắn cười, tư thái nhàn nhã, phóng khoáng đặt ly trà thạch anh lên bàn, sau đó nói: “Trong lòng muội đã hiểu rõ, ta liền không cần nói nhiều nữa. Cáo từ!” Hắn xoay người rời đi, sau đi được vài bước đột nhiên dừng lại, ý cười thu liễm, mắt xếch hẹp dài tăng thêm vài phần lạnh lùng: “Cẩn thận một chút!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, nhẹ nhàng nhưng cũng thập phần trịnh trọng gật đầu.
.....
Thời gian trôi mau, chớp mắt đã hơn một tháng qua đi.
“Di nương, ngài cũng đã mệt mỏi cả một ngày rồi. Mau nghỉ sớm đi!” Bội Nhi thật cẩn thận nói.
Lý Nguyệt Nga mệt mỏi dựa vào trên giường, sắc mặt thập phần tái nhợt. Hoàn toàn không còn bộ dạng xinh đẹp tỉ mỉ của ban ngày: “Lão gia lại nghỉ trong viện Vương di nương sao?”
Bội Nhi trong lòng run sợ gật đầu, quả nhiên thấy sắc mặt Lý Nguyệt Nga càng khó coi hơn: “Di nương, ngài đừng như vậy. Trăm ngàn lần hãy vì bản thân a!”
“Vì bản thân? Ta ngay cả cốt nhục của mình cũng không bảo vệ được. Chỉ chăm lo cho bản thân thì có lợi ích gì?” Lý di nương nói xong lại không nhịn được bi thương mà nức nở. Từ ngày mất đứa nhỏ, Lý Nguyệt Nga nàng không biết đã khóc biết bao nhiêu, nàng thật sự không muốn tin chuyện này là sự thật. Vẫn luôn tâm tâm niệm niệm mong ngóng đứa nhỏ, thế nhưng cứ như vậy liền không còn nữa.
Bội Nhi lại an ủi nói: “Di nương vẫn nên suy nghĩ vì đại cục. Di nương vẫn còn trẻ, phu nhân lại cũng đã lớn tuổi, căn bản không thể nào gượng dậy nữa. Di nương sớm muộn gì cũng có thể sinh được tiểu thiếu gia!”
“Sinh được con trai thì thế nào? Tương lai ngay cả một tiếng mẫu thân ta cũng không được nghe. Hơn nữa phu nhân mới là mẹ cả của đứa nhỏ, nếu như làm không tốt đứa nhỏ thậm chí cũng không nhận thức ta mới là mẫu thân thân sinh của nó. Trừ phi…” Lý di nương tuy rằng không nói tiếp nhưng thanh âm lại lạnh lùng, cơ hồ như lạnh như hàn sương.
Bội nhi nghe vậy thì trong lòng cả kinh, nhìn nhìn vẻ mặt âm lãnh của Lý Nguyệt Nga, trong nhất thời không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, khuôn mặt tái nhợt của Lý Nguyệt Nga mới có chút huyết sắc. Nàng ta hướng về phía Phúc Thụy viện căm hận nói: “Hừ, ta đã nếm một lần, tuyệt không rơi vào lần thứ hai. Ta thề sẽ nhớ kỹ một lần này, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại!”
Đúng lúc này một nha đầu đột nhiên xông vào, quỳ mạnh xuống: “Di nương, Phúc Thụy viện truyền tin đến. Nghe nói phu nhân sắp sinh rồi!”
“Điều này sao có thể?” Hai mắt Lý Nguyệt Nga vốn đang muốn phát hỏa liền sáng lên. Từ trên giường nhảy xuống liên thanh truy vấn. Bây giờ còn chưa tròn chín tháng, mama đỡ đẻ cũng còn chưa được mời đến. Lúc này nói muốn sinh, không phải là sinh non sao?
“Di nương, việc này rất chính xác. Hiện tại Phúc Thụy viện đang loạn hết cả lên!”
“Loạn sao? Bà ta đúng là biết lựa chọn thời điểm để sinh a!” Lý di nương cười lạnh một tiếng. Cái gọi là bảy sống tám chết, còn chưa đến chín tháng đã sinh còn không biết sẽ sinh ra dạng phế vật gì! Bà ta làm hại mình mất đi đứa nhỏ, vậy đứa nhỏ của bà ta cũng không giữ được mới tốt! Hết thảy mọi việc đều là thiên ý, quả nhiên là báo ứng của Lâm thị.
“Di nương, Lê Hương của Phúc Thụy viện nói mama đỡ đẻ còn chưa đến nên muốn cầu di nương tìm vài mama có kinh nghiệm qua bên kia cùng phu nhân!” Nha đầu tiếp tục nói, cũng thật cẩn thận quan sát sắc mặt của Lý Nguyệt Nga.
Lý Nguyệt Nga thản nhiên cười nói: “Mama có kinh nghiệm sao?”
Không biết vì sao, Bội nhi một bên nghe thấy di nương mềm nhẹ hỏi lại như vậy trong lòng liền nhảy dựng lên. Lý Nguyệt Nga dừng một chút, vẻ mặt có chút khó xử nói: “Phu nhân sinh là chuyện đại sự. Ngài ấy đã sớm đã có phân phó, không cần chúng ta hỏi đến. Bây giờ lại tới hỏi ta tìm người, Ai…ta nhất thời cũng không có chuẩn bị nha. Hay là thế này, người đi tìm Tôn mama, Lương mama cùng Vệ mama, để bọn họ đến Phúc Thụy viện cùng phu nhân đi!”
Lâm thị trời sinh tính đa nghi, sợ nếu đem mama vào phủ túc trực trước thì những người khác sẽ mượn cơ hội động tay động chân. Cho nên rốt cuộc là bà ta dùng ai bọn họ đều không biết, chỉ chờ mười ngày trước khi sinh mới mời đến. Chỉ sợ chính bà ta cũng không đoán được lần này lại sinh non.
Nha đầu kia vội vã đi ngay, Lý di nương đứng dậy, ngồi vào trước gương đồng. Tiểu mỹ nhân trong gương liền tươi cười, ánh mắt thản nhiên nhìn thoáng qua rồi nhẹ giọng nói với Bội Nhi: “Tìm người đi nhắc nhở, để bọn họ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm…”
“Dạ!” Bội Nhi vội vàng đi ra ngoài, qua thời gian nửa ly trà thì trở lại: “Di nương, mọi việc đã an bài thỏa đáng!”
“Làm rất tốt!” Bàn tay ngọc ngà của Lý di nương nhẹ nhàng lấy cái lược, quay đầu nói với Bội Nhi: “Còn không mau đến giúp ta trang điểm, ta muốn đến thăm phu nhân. Thời khắc quan trọng như vậy, ta thân là di nương nhất định phải ở cùng phu nhân mới đúng. Hy vọng phu nhân lâm bồn thuận lợi, mẫu tử bình an…” Lý di nương gằn từng tiếng rõ ràng, bên trong ẩn chứa oán độc khiến lòng người run sợ. Bội Nhi không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Tôn mama, Lương mama cùng Vệ mama nhận được phân phó liền đến Phúc Thụy viện. Đến cửa, Vương mama lại ngăn lại không chịu cho vào. Vương mama ở trong phủ này ngây người mười năm, biết rõ ba người này chuyên làm việc nặng nhọc. Phu nhân đang ở thời khắc mấu chốt, làm sao có thể để mama chân tay thô bỉ như vậy vào cửa chứ? Bà ta quay đầu phân phó Lê Hương cùng các nha đầu khác bảo vệ ở cửa, mặt khác nhanh chóng đi nhóm lửa nấu nước. Còn mình thì vội vã chạy đi tìm Âu Dương Trì.
Vương mama cơ hồ chạy một mạch đến cửa Ngọc Hi viện. Bà ta thở hồng hộc, dùng sức gõ cửa. Bên trong lại không hề có phản ứng, bà ta lại càng ra sức gõ. Cửa rốt cục cũng mở, cầm ngọn đèn bước ra là Lưu mama quản sự Ngọc Hi viện. Lưu mama liếc mắt nhìn Vương mama một cái rồi nhanh tay đóng cửa lại sau lưng.
Lưu mama cười nói: “Là Vương mama sao? Ai…đã trễ thế này sao mama còn chạy tới đây?”
Vương mama vội vàng nói: “Ta có việc gấp muốn gặp lão gia!”
Trên mặt Lưu mama lộ thần sắc khó xử nói: “Cái này không thể được. Hôm nay lão gia không thoải mái, Vương di nương đã phân phó ai cũng không được quấy rầy. Lúc này chắc là đang ngủ say, ta đâu dám đánh thức!”
Vương mama lo lắng nói: “Phu nhân sắp sinh rồi, dù sao cũng phải đi mời lão gia a!”
Lưu mama ngẩn người, thanh âm dẫn theo vài phần chần chờ: “Vương mama, việc này….ta không làm chủ được!”
Lúc này cửa lớn liền bị mở ra, nha đầu Bích Tra bên người Vương Kiều Hạnh bước ra. Vừa nhìn thấy Vương mama liền nhíu mày, vẻ mặt không hờn giận. Nàng ta liếc mắt đánh giá Vương mama rồi hỏi: “Mama có chuyện gì vậy? Nửa đêm nửa hôm chạy đến đây làm gì?”
Vương mama vừa thấy nha đầu này trong lòng nhất thời trầm xuống, Bích Tra là nha đầu của Kiều Hạnh. Bà ta đã từng nhiều lần mượn cơ hội quản giáo, chỉ sợ bây giờ nàng ta sẽ cố ý gây khó dễ, không cho gặp Âu Dương Trì. Vương mama thức thời lập tức cười nói: “Bích cô nương, phu nhân của chúng ta sắp sinh. Mau mời lão gia qua đó!”
Bích Tra nhíu mày nói: “Hôm nay lão gia vừa ẩm yến bên ngoài trở về, gây ầm ĩ một lúc, khó khăn lắm mới đi ngủ. Ta cũng không dám đi gọi. Vương mama, ngài vẫn là trở về trước đi. Mời phu nhân nhẫn nhịn một đêm a!”
Vương mama nghe vậy thì giận dữ: “Ngươi nói cái gì vậy? Đây là sinh con, nhẫn làm sao được hả?”
Bích Tra lạnh lùng nói: “Chọn thời gian đêm hôm khuya khoắt để sinh đứa nhỏ, xứng đáng không tìm thấy người!”
Vương mama nổi giận đùng đùng: “Ngươi….ngươi quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu rồi. Phu nhân là thân phận gì, là người mà ngươi có thể sắp xếp sao? Ngay cả truyền lời cũng không chịu, cẩn thận tương lai phu nhân lột da ngươi ra!”
Bích Tra giật mình một cái, ý thức được lời nói của bản thân quá mức rõ ràng. Đột nhiên sợ hãi, nhìn Vương mama không nói lời nào. Vương mama liền đẩy nàng ta rồi bước vào. Đúng lúc này lại nghe thấy trên bậc thang có tiếng hừ lạnh: “Lão gia đang không thoải mái. Ai dám ở đây hô to gọi nhỏ, tất cả đều đuổi ra ngoài!”
Đó là thanh âm của Vương Kiều Hạnh. Di nương có sự sủng ái của lão gia làm chỗ dựa, ai sẽ còn làm chó săn cho một phu nhân thất sủng chứ? Bích Tra liếc mắt, Lưu mama liền quyết tâm đẩy Vương mama ra ngoài rồi đóng cửa lại thật mạnh.
Mắt thấy cửa đóng lại, Vương mama phẫn hận, hận không thể một cước đá văng cửa đại náo một hồi. Nhưng hiện tại không dám lãng phí thời gian, vội vàng hướng Thọ an đường chạy đi.
“Sắp sinh?” Lý thị sửng sốt.
“Đúng vậy!” Trương mama thấp giọng nói, “Vương mama bên người phu nhân chạy vào nói muốn cầu kiến ngài. Nô tỳ muốn ngăn cũng không được…”
Lý thị nghe vậy thì nhíu chặt mày lại, hạ tay vân vê phật châu. Một lát sau vẫn thấy lòng không yên: “Hôm nay thiên sát cô tinh….thiên sát cô tinh làm sao tốt….” Lâm thị miệng lẩm bẩm, trong lòng lại cầu tổ tông phù hộ Âu Dương gia gặp dữ hóa lành.