Thế nhân đều biết, Lỗ vương Thế tử Tiếu Tiệm Cách là một thiếu niên hào sảng. Chưa từng có qua tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ hắn lại đứng nhìn người khác cưu chiếm thước sào, nửa đường đoạt lấy mỹ nhân mà hắn nhìn trúng khó khăn lắm mới bắt được nàng cùng chơi cờ, hắn đúng là khóc không ra nước mắt. Nếu đổi lại là người khác thì nhất định không chịu bỏ qua, nhưng trước mắt người này hắn đắc tội không nổi. Cho nên hắn chỉ có thể điều chỉnh lại, thể hiện biểu tình thật tốt, giống như một vị Thế tử tôn quý khoan dung phong độ.
(Cưu cư thước sào hay cưu chiếm thước sào: chim cưu chiếm tổ chim thước, ý nói không phải khó nhọc mà được hưởng sẵn chỗ tốt)
Lúc ấy, Minh quận vương đột nhiên như từ trên trời rơi xuống, đứng ở trước mặt Âu Dương Noãn nhìn kỹ đối phương một lát rồi thản nhiên nói: “Mời tiểu thư cùng ta đánh một ván cờ!” Ngữ khí như vậy, giống như vương giả đang ban ân huệ cho người khác vậy.
Đừng nói đến bọn nha hoàn thị vệ bị hành động của hắn làm kinh động không nhẹ, ngay cả Âu Dương Noãn cũng sửng sốt một chút. Suy nghĩ thật lâu rồi mới gật gật đầu.
Lúc ấy Tiếu Tiệm Cách còn muốn mở miệng ngăn cản loại hành vi vô đạo đức nửa đường chặn cướp này. Nhưng bị vị Minh quận vương này nhìn một cái, ánh mắt đó thâm trầm lãnh khốc đang thản nhiên nhìn vào mắt hắn ẩn chứa sự uy hiếp. Tiếu Tiệm Cách lập tức hiểu rõ đây là nam nhân không quan tâm luân thường, cũng là người sẽ không nói đạo lý.
Trong nháy mắt, Tiếu Tiệm Cách cơ hồ có thể cảm giác được Tiếu Thanh Bần phía sau cũng đang khẩn trương căng thẳng. Hắn liền cười ha ha, đứng dậy nhường chỗ: “Minh quận vương, mời!”
Hiện tại nhớ lại, lúc ấy bản thân quá mức sợ hãi cứ như vậy thoái nhượng, Tiếu Tiệm Cách cảm thấy từ nay về sau hắn sẽ không còn khí thế gì nữa khi đứng trước mặt mọi người. Nhưng hắn lại cũng nghĩ, Minh quận vương chung quy vẫn là thống soái quân đội thiện chiến trên sa trường, khí thế dọa người không phải bình thường nên hắn biểu hiện như vậy cũng không tính là luống cuống. Chỉ là ở trước mặt mỹ nhân hắn lại có chút không cam lòng.
Tiếu Tiệm Cách cứ đứng đó miên man suy nghĩ, ván cờ bên này đã bắt đầu. Minh quận vương Tiếu Trọng Hoa cầm một quân trắng, tựa hồ không chút để ý thản nhiên nói: “Tiểu thư cầm kỹ siêu quần. Tuổi còn nhỏ nhưng không hề bị ảnh hưởng!”
Âu Dương Noãn cười nhẹ nói: “Minh quận vương quá khen!” Vô số ác mộng lại hiện lên trước mắt nàng, đối với bóng đêm vô hạn ngoài cửa sổ, nàng từng bước từng bước đi lên. Mùa đông đôi tay đánh đàn đến bật máu, mùa hè nóng nực đến muốn phát rồ trên tay vẫn luôn cầm sách cổ, học từng lễ nghi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã thong dong. Ngày qua ngày, hết đêm này lại đêm khác, vì báo thù nàng phải tàn nhẫn với bản thân hơn bất cứ một ai khác….Có như vậy nàng mới đi được đến ngày hôm nay, chỉ là cầm kỹ thì tính là gì!
Tiếu Trọng Hoa có đôi mắt thâm trầm như đại hải, hắn hạ một quân trắng xuống rồi nhẹ giọng nói: “Có phải quá khen hay không, trong lòng tiểu thư là rõ nhất!”
Trong khoảnh khắc đó, có vô vàn ý niệm chạy qua trong đầu Âu Dương Noãn, nàng nhẹ nhàng đặt xuống một quân đen, chậm rãi nói: “Noãn Nhi không hiểu Minh quận vương có ý gì?”
Trong con ngươi của Tiếu Trọng Hoa chợt có ánh sáng vụt qua, chớp mắt liền không thấy đâu: “Tiểu thư khúc ý sâu sắc. Nhưng trong lòng mang nhiều oán hận như vậy cũng không phải là chuyện tốt!”
Trừ bỏ Hồng Ngọc, những người bên cạnh nghe hai người đối đáp qua lại đều lộ vẻ mặt nghi hoặc. Âu Dương Noãn đang cân nhắc, liền rất nhanh đặt thật mạnh xuống bàn cờ. Lúc này nàng mới nâng mắt như là ngoài ý muốn “Oh” lên một tiếng rồi nói: “Lòng mang oán hận? Quận vương thấy được sao?”
Chỗ này ở dưới gió, hương hoa đào vấn vít trong không khí. Cách xa thế sự ồn ào, ẩm trà thưởng hương, hắc bạch tung hoành, cũng là một chuyện vui trong nhân gian. Nhìn Âu Dương Noãn vẫn luôn mỉm cười thản nhiên, trong ánh mắt lại có vài phần lãnh ý, trong lòng Tiếu Trọng Hoa âm thầm cười lạnh. Tiểu cô nương này nhìn qua rất hòa khí này, ai có thể nghĩ được trong lòng nàng lại mang oán hận như vậy, lại có thể đem oán khí không kiềm chế tung hoành thể hiện trong cầm khúc mà không ai phát hiện.
Có tài mà tính hoãn định chúc đại tài, có trí mà khí cùng tư vì trí tuệ. Tiếu Trọng Hoa hạ tiếp một nước cờ. Thản nhiên nói: Quang có tài không chừng tính tất có tai hoạ. Quang có trí khí bất hòa hại người hại mình. Âu Dương tiểu thư, khúc đàn hay vì tâm cảnh tốt, tiểu thư không nên bỏ phí cảnh xuân đẹp như thế mới phải!”
Vị Minh quận vương này nói như vậy là muốn nàng buông bỏ cừu hận sao? Hắn chỉ là một kẻ không quen biết, bất quá từ cầm khúc đoán ra một chút, lại cứ nghĩ bản thân hiểu hết tất thảy. Cừu hận hại người hại mình nàng còn không rõ sao? Chính là trên đời này, ngươi đối xử tốt với người khác, người khác lại hận không thể dồn ngươi vào chỗ chết. Ngươi có lòng tốt buông tha cho họ, nhưng chưa chắc người ta đã muốn buông tha cho ngươi. Âu Dương Noãn hạ một quân đen, từ chối cho ý kiến.
“Tiểu thư không đồng ý sao?” Tiếu Trong Hoa lại giống như hiểu rõ trong lòng nàng đang nghĩ gì.
“Núi không dời thì đường chuyển, cảnh không đổi thì tâm phải khác. Có khi cũng không phải là ta không buông bỏ được, mà là người khác không chịu buông. Huống chi ngàn người muôn vạn khổ, nỗi khổ không ai giống ai. Quận vương không phải là ta, làm sao hiểu được tâm tư của ta?” Âu Dương Noãn có chút ý cười, thản nhiên nói.
Đôi mắt thâm trầm của Tiếu Trọng Hoa như có tia tiếc hận chớt lóe qua, mà Âu Dương Noãn vẫn bình thản, phảng phất như không thấy.
“Tỷ tỷ!” Âu Dương Tước từ phía xa xa đi tới, tựa hồ như đã tìm kiếm thật lâu, trên trán ẩn ẩn có mấy giọt mồ hôi. Lúc này nhìn thấy Tiếu Trọng Hoa, thoáng có chút giật mình rồi lập tức hành lễ theo quy củ, sau đó liền đứng sang bên cạnh Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn nhìn hắn rồi nói với Tiếu Trọng Hoa: “Đây là xá đệ Âu Dương Tước, hắn ngưỡng mộ quận vương đã lâu!”
Tiếu Trọng Hoa vừa rồi đã có gặp qua Âu Dương Tước, lúc này liền nâng mắt lên đánh giá hắn một cái. Người Âu Dương Tước lập tức thẳng tắp, bộ dạng rất giống với tên tiểu tướng tuần tra. Âu Dương Noãn nở nụ cười, nói: “Hắn hâm mộ quận vương trên chiến trường kiến công lập nghiệp, hắn nói tương lai cũng muốn làm như vậy. Ta cười hắn người si nói mộng, hắn còn không chịu. Tước nhi, đệ thử hỏi một chút, xem Minh quận vương có chịu thu nhận đệ hay không?”
(Người si nói mộng: hay còn gọi là người ngốc nói mê, ý chỉ sự ngu si, mù quáng)
Âu Dương Tước lập tức gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Trọng Hoa, đối phương đầu đội ngọc quan, một thân hoa phục, vẻ mặt lại thản nhiên. Như một vị quận vương sống an nhàn, cẩm y ngọc thực bình thường, nửa điểm cũng không nhìn ra là người chinh chiến trên sa trường đẫm máu. Âu Dương Tước không khỏi hoài nghi, vị Minh quận vương trước mắt này cùng thống soái tiêu diệt hết bọn dị tộc kia thật sự là một người sao?
Tay phải Tiếu Trọng Hoa để ở dưới cằm, chậm rãi cân nhắc, nghe vậy lại đánh giá Âu Dương Tước. Sau cùng hạ xuống một quân cờ nói: “Biết binh pháp sao?”
Âu Dương Tước sửng sốt nói: “Không biết!”
“Tác chiến thì sao?”
“Không hiểu!”
….
“Mưu lược?”
“Không biết!”
….
“Thực lực quân đội?”
…..
“Bày binh bố trận?”
“Ách…”
“Ngũ hành bát quái? Chống cự? Dùng gian tế?...”
…..
Tiếu Trọng Hoa dứt khoát nói: “Vậy thì không cần!”
Tiếu Thanh Bần nghe mà không khỏi bất mãn, nói: “Trọng Hoa, huynh không cần nghiêm khắc quá như vậy. Không phải ai sinh ra liền hiểu hết a, có thể từ từ học hỏi mà!”
“Trên chiến trường, không dung nạp được người từ từ học. Ngay cả quận vương có cho hắn cơ hội, liệu kẻ địch cũng sẽ cho hắn cơ hội hay sao?” Âu Dương Noãn nhẹ nhàng cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Âu Dương Tước một cái. Trong lòng nàng âm thầm thở dài, nàng hy vọng Tước Nhi có thể nhanh chóng nhận ra sự thật. Nhưng nhìn hắn khó chịu đến trảo tâm nạo phế, trong lòng nàng lại vì hắn thất vọng mà cảm thấy khổ sở. Cho nên nàng nhẹ nhàng hạ một quân cờ, cười thêm ba phần kiều diễm, ôn nhu nói: “Nếu tương lai có một ngày Tước Nhi làm được, hiểu được những lời ngài nói hôm nay. Ngài sẽ thu nhận hắn chứ?”
Âu Dương Tước vừa rồi còn cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng. Lúc này nghe tỷ tỷ nói như vậy, ánh mắt sáng long lanh lập tức nhìn chằm chằm Minh quận vương. Tiếu Trọng Hoa nhìn hắn một cái, im lặng thật lâu. Cuối cùng nói: “Có thể!”
Âu Dương Noãn cười cười đến vân đạm phong khinh, nhìn Âu Dương Tước nói: “Còn không mau tạ ơn quận vương!”
(Vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên, ý nói là cười nhẹ như không)
Âu Dương Tước lập tức quỳ gối, sau đó là không dấu nổi niềm vui đứng lên. Tiếu Thanh Bần nhìn hắn như vậy, thầm nghĩ trên đời này có người so với hắn còn ngốc hơn. Yêu cầu của Tiếu Trọng Hoa cực kỳ cao, ngự hạ cực nghiêm, muốn làm huynh ấy vừa lòng còn khó hơn lên trời. Sao lại tự chuốc lấy khổ chứ?
Nhưng có điều Tiếu Thanh Bần không biết, Âu Dương Noãn làm như vậy, thứ nhất là muốn Âu Dương Tước từ nay về sau hạ quyết tâm khổ luyện. Hai là muốn Minh quận vương hứa hẹn, dựa vào thân phận cùng địa vị của ngài ấy, nếu đã hứa hẹn điều gì thì chỉ cần Tước Nhi đáp ứng được yêu cầu chắc chắn sẽ thu nhận hắn, sẽ không dễ dàng hủy bỏ lời hứa. Kỳ thật Âu Dương Noãn thấy Minh quận vương chưa chắc đã là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng Âu Dương Tước lại rất ngưỡng mộ Tiếu Trọng Hoa nên nàng cũng không thể không thuận theo tâm ý của hắn.
Vào lúc này liền có một thị vệ hồi bẩm với Tiếu Thanh Bần nói Thế tử đang tìm hắn khắp nơi. Tiếu Thanh Bần sửng sốt, lập tức cáo từ với Âu Dương Noãn. Lúc đi còn không quên đem Tiếu Tiệm Cách vẫn còn lẳng lặng nhìn kéo đi. Trong ý nghĩ của Tiếu Thanh Bần, Tiếu Tiệm Cách chính là kình địch, không thể để mình hắn ở lại a dua trước mặt mỹ nhân.
Tiếu Tiệm Cách vẫn lưu luyến không rời, vẫn si ngốc nhìn Âu Dương Noãn. Khi nhìn nghiêng mặt nàng rất đẹp, lúc nàng cúi đầu gáy thon dài trắng noãn liền hiện ra. Bởi vì còn nhỏ nên thân hình nhìn vẫn còn có chút đơn bạc. Nhưng sự đơn bạc này không thể che đi tư thái phong lưu, thanh lệ như nước mùa xuân. Ngay cả váy áo bình thường khi khoác trên người nàng cũng tăng thêm sự quyến rũ mà hàm súc ý nhị.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Âu Dương Noãn không dấu vết liếc mắt nhìn Âu Dương Tước một cái, nói: “Tước Nhi, hôm nay đệ còn chưa bái kiến Đại cửu mẫu bên kia!”
Vừa nghe Âu Dương Tước liền hiểu được ý của nàng, hắn xoay người hành lễ với Minh quận vương: “Ta xin cáo từ trước, mong quận vương thứ tội!”
Minh quận vương gật gật đầu, Âu Dương Noãn nhìn Âu Dương Tước rời đi. Ánh mắt thân thiết nhìn bóng dáng đệ đệ, trên mặt hiện rõ vẻ ôn nhu. Đến khi bóng dáng Âu Dương Tước khuất khỏi tầm mắt nàng mới định thần lại thì phát hiện Tiếu Trọng Hoa đang nhìn mình, nàng khẽ mỉm cười. Cầm lấy quân cờ, kẹp giữa hai ngón tay thon dài, trong suốt tinh tế. Tiếu Trọng Hoa nhìn, ánh mắt bất chợt có chút thất thần, lập tức vươn tay lấy một quân cờ, âm thanh lạnh lùng nói: “Vừa rồi tiểu thư tính kế ta sao?” Nói xong liền hạ một quân cờ trắng, lúc này liền phát hiện thế cờ không tốt.
Âu Dương Noãn lại lấy một quân đen trong hộp rồi hạ xuống bàn cờ, nàng lắc đầu thở dài nói: “Âu Dương Noãn bất quá chỉ là một nữ tử, quận vương sao phải so đo làm gì!”
Tiếu Trọng Hoa cầm một quân trắng, đặt xuống rồi nói: “Chẳng phải tiểu thư là người có thù tất báo sao? Lại còn nói ta so đo?”
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Người xưa có câu ‘Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã’. Quận vương học rộng biết nhiều, chẳng lẽ lại chưa từng nghe qua sao?”
(Đây là câu nói của Khổng Tử, nghĩa là: Trên đời này chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó có thể nuôi dưỡng và giạy dỗ)
Minh quận vương khẽ nhếch khóe môi, nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng trước tiệm sách. Hắn từng nghĩ nữ tử này băng tuyết thông minh, hiểu được lấy tâm thân mật, trong lòng nhất định có suy tính khác so với những nữ tử cùng trang lứa. Lần này gặp mặt, đã thấy nàng thận trọng, lúc nào cũng mưu tính, chung quy cũng dấu không được chút trẻ con cùng vụng về. Hắn đã trải qua bao lần tính kế đấu đá lẫn nhau, chỉ chút này thôi thì tính là gì. Nhưng trong lòng hắn cũng sinh ra chút nghi hoặc, nàng dù sao cũng mới chỉ là một tiểu cô nương vì sao ánh mắt lại lạnh lùng như vậy? Sự lạnh lùng toát ra từ đôi mắt đó làm hắn nhớ tới bức tranh trong mật thất của phụ vương. Dung nhan tương tự nhưng tính cách lại hoàn toàn khác xa. Nghe nói Thiên kim trấn quốc Hầu phủ dung nhan như ngọc, năm đó là người trong kinh đô có một mà không có hai, cũng là người có tính cách thập phần cao ngạo thanh cao. Người như vậy làm sao có thể sinh ra một nữ nhi như Âu Dương Noãn? Đúng là làm người ta khó hiểu.
Âu Dương Noãn vẫn mỉm cười thản nhiên, hạ quân cờ cuối cùng xuống bàn cờ. Vốn là chém giết khó hòa giải, thậm chí quân trắng còn có vài phần ưu thế. Lúc này cục diện lập tức đại biến, quân trắng bại như núi đổ lại không còn một chút đường lui.
Một ván này, thắng thật sảng khoái. Hồng Ngọc nhìn bàn cờ, lại nhìn đến sắc mặt vị Minh quận vương kia. Thầm nghĩ tiểu thư cũng thật là, đối với Lỗ vương Thế tử còn để lại cho người ta ba phần mặt mũi. Sao đối với Minh quận vương lại liền tâm ngoan thủ lạt như thế, không hề cho người ta một lối thoát?
Đối diện với ánh mặt tựa tiếu phi tiếu của Tiếu Trọng Hoa, Âu Dương Noãn đứng lên, cười trong suốt nói: “Quận vương nói ta là người có thù tất báo. Một ván cờ này tự nhiên sẽ không đơn giản. Thất lễ rồi!”