Xe ngựa đi vào Trữ quốc am thì dừng lại, ngay dưới chân núi đã thấy không ít xe ngựa hoa lệ. Hồng Ngọc vén rèm lên, nhẹ giọng bẩm báo: “Lão thái thái, đại tiểu thư! Trấn quốc hầu phủ, Định quốc công phủ, Tuyên thành công phủ, còn có các vị phu nhân tiểu thư nhà mấy vị đại nhân trong triều đều đến đây dâng hương. Xe ngựa của bọn họ còn dừng ở chân núi, người cũng còn chưa lên núi!”
“Tổ mẫu, nhiều nữ quyến như vậy, hay là để Tước nhi trước hết lánh đi!” Âu Dương Noãn biết Âu Dương Tước không thích những trường hợp như vậy liền nhẹ giọng nói. Thấy Lý thị gật đầu liền vẫy tay để Hồng Ngọc ra sau xe ngựa nói với Âu Dương Tước, để hắn ở lại trên xe. Âu Dương Noãn bước xuống trước, rồi cùng Trương mama dìu Lý thị xuống. Âu Dương Noãn thấp giọng hỏi nha đầu bên cạnh: “Ngươi có biết Trấn quốc hầu phủ ai đến không?”
“Hồi bẩm đại tiểu thư, là Nhị phu nhân cùng Nhu tiểu thư!” Nha đầu Ngọc Mai sớm đã tìm hiểu tin tức tốt, thấp giọng bẩm báo.
Nếu không phải Trữ lão thái quân thì không cần phải đi chào hỏi. Lý thị nghĩ nghĩ rồi liền tự mình mang theo Âu Dương Noãn đến tịnh xá . Chu thái quân đã nhận được tin tức, bây giờ đang đứng trước xe ngựa. Thấy Lý thị bước đến liền tươi cười. Chu thái quân nhìn lớn hơn Lý thị hai ba tuổi, một thân áo choàng thêu hoa văn cỏ cây đối xứng, làn da trắng xanh. Phong thái hưu nhàn, ánh mắt ôn hòa.
“Âu Dương lão phu nhân, đã lâu không gặp!”
“Chu thái quân!” Lý thị tươi cười bước lên, trên mặt dẫn theo vài phần vui mừng.
“Cô nương nhà ai vậy? Thật là xinh đẹp!” Thấy Âu Dương Noãn, Chu thái quân tựa hồ có chút giật mình.
Chu thái quân tựa hồ càng giật mình, đánh giá Âu Dương Noãn từ trên xuống dưới. Lát sau bộ dáng giống như bừng tỉnh đại ngộ, lại vẫn không nhịn được mà nói: “Bây giờ so với lần trước gặp đúng là khác a! Khi đó vẫn còn nhỏ, luôn theo sau mẫu thân, lại rất sợ gặp người lạ! Hiện tại đã lớn như vậy…”
Ánh mắt Âu Dương Noãn tỏa sáng rạng rỡ: “Hai năm không gặp! Thân thể Chu thái quân vẫn kiện khang như vậy!”
“Xem đứa nhỏ này khéo ăn nói chưa kìa! Lần trước ẩm trà, tổ mẫu ngươi có kể về ngươi! Ta còn nói muốn gặp một lần, vừa khéo hôm nay lại đụng mặt a!” Chu thái quân cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Noãn rồi nói với Lý thị: “Ngài thật có phúc khí! Cháu gái ngài càng lớn càng xinh đẹp!”
Trên mặt Lý thị không che giấu vẻ đắc ý, nhưng cũng rất khiêm tốn nói: “Xem ngài nói kìa, đứa nhỏ này ít ra ngoài. Vẫn còn ngại ngùng a!”
Chu lão thái quân Định quốc công phủ cùng Trữ thái quân Trấn quốc hầu phủ đều là nhất phẩm phu nhân đương triều, thập phần đức cao vọng trọng. Lý thị ở trước mặt bà đương nhiên không dám uy cao, rất cung kính. Đứng một chỗ nói mấy câu, rốt cục cũng không nhịn được mà hỏi: “Chu thái quân vì sao còn chưa lên núi? Sao bây giờ còn đứng ở đây đón gió?”
Chu thái quân nhìn lên núi một cái, có chút suy nghĩ nói: “Có quý nhân đến. Chúng ta đều phải tránh ở đây!”
Quý nhân? Quý nhân nào mà ngay cả Định quốc công phủ cũng đều phải tránh? Ánh mắt Âu Dương Noãn băn khoăn nhìn mọi người đều đang đứng trước xe ngựa, cuối cùng dừng lại ở một nhóm người khác đang dừng ở chân núi.
Lúc này, một vị phu nhân mỹ mạo được vây quanh bởi mama nha hoàn đi tới, cười dài nói: “Hai vị lão phu nhân an khang!”
Người kia hành lễ, Chu lão thái quân gật gật đầu đáp lễ, chỉ vào nàng ta rồi nói với Lý thị: “Đây là tam phu nhân Tuyên thành công phủ!”
Con cháu tam phòng nhà Tuyên thành công, vị Chu tam phu nhân này hẳn là phu nhân chính thất của Tam lão gia. Lý thị vội vàng chào hỏi, thêm người không tránh khỏi hàn huyên một chút, Âu Dương Noãn chỉ mỉm cười đứng bên người Lý thị. Chu tam phu nhân đứng gần nàng, cẩn thận đáng giá một chút, trong ánh mắt hình như ẩn ẩn có chút ánh sáng chớp động. Miệng lại thở dài nói: “Vị tiểu thư này cùng với Uyển Thanh lúc trẻ đúng là giống nhau, đều thanh lệ xinh đẹp như vậy. Noãn nhi, ta cùng với mẫu thân ngươi trước khi xuất giá là tỷ muội tốt, tiếc là từ sau khi gả cho người ta do thân thể không tốt nên ít khi xuất môn. Cũng vì vậy mà có chút bất hòa, ngươi không thể học theo nàng a! Chúng ta đều là người quen, về sau nên thường xuyên qua lại mới phải!”
Tỷ muội tốt? Âu Dương Noãn không dấu vết liếc mắt nhìn Phương mama đang hầu hạ một bên một cái, lại thấy bà đang cúi đầu, trong ánh mắt hình như có chút khó chịu. Trong lòng nàng nhất thời hiểu ra, vị Chu tam phu nhân này nếu là tỷ muội tốt của mẫu thân sao trước đây nàng chưa từng nghe Phương mama đề cập qua? Xem biểu tình của mama, chỉ sợ tỷ muội tốt chân chính của Chu tam phu nhân này không phải mẫu thân nàng Lâm Uyển Thanh mà là vị kế mẫu Lâm Uyển Như kia mới đúng. Trong đầu Âu Dương Noãn lướt qua vô số ý niệm, trên mặt lại cười vô cùng khiêm tốn: “Vâng!”
Quả nhiên, Chu tam phu nhân tựa hồ không chút để ý nói: “Nghe nói thân thể phu nhân không tốt, ta còn nghĩ qua mấy ngày nữa sẽ đến thăm nàng!”
“Cũng không có gì!” Lý thị thản nhiên cười, “Chỉ là lúc trước chuẩn bị Thọ yến có chút mệt mỏi. Mấy ngày nay ta đã phái người qua, không cho phép nó làm lụng vất vả!”
Chu tam phu nhân cười: “Uyển Như đúng là người con dâu có hiếu. Lão thái thái quả nhiên có phúc khí. Thọ yến lần trước chúng ta cũng nhận được thiệp mời, vốn là muốn tự mình qua chúc mừng lão thái thái nhưng trưởng tẩu ta lại đột nhiên bị bệnh. Sợ làm lây bệnh cho lão thái thái cùng quan khách nên chỉ phái người đưa lễ vật đến, cũng không dám bước vào cửa. Thật đáng tiếc đã bỏ lỡ, nghe nói ở Thọ yến đại tiểu thư đã tặng lão thái thái bức phúc trăm thọ đồ. Lần tới có thể cho chúng ta thưởng thức một chút mở rộng tầm mắt được không?”
Lý thị còn chưa kịp đáp lời, đã nghe Chu thái quân cười nói: “Bức trăm thọ đồ mà Chu phu nhân đề cập đến này, nghe nói không những làm mọi người ở đó tán thưởng hết lời, thậm chí còn truyền vào trong cung. Ngay cả Thái hậu nhìn thấy cũng khen vị đại tiểu thư Âu Dương gia này khí chất, tấm lòng như lan huệ, hiếu tâm khó tìm a!”
Bức trăm thọ đồ mà Âu Dương Noãn tặng sau khi gây kinh ngạc ở thọ yến đã trở thành bảo bối của Lý thị. Nhưng Âu Dương Trì lại cầu xin, mỗi khi có khách quý đến phủ lại mang ra khoe một lần. Cái này cũng chưa tính là gì, mỗi lần tham gia mừng Thọ yến các phu nhân hắn lại đem chuyện này truyền ra ngoài. Các nhà hào môn quyền quý làm theo không nói, ngay cả khắp phố phường trong kinh đều có bản gốc lưu truyền. Thậm chí còn có không ít các thư các mời người bắt chước rồi bán đi. Từ đó tương truyền, danh tiếng đại tiểu thư Âu Dương gia vừa có hiếu lại tài hoa truyền khắp kinh đô. Nhưng chuyện Thái hậu khen, ngay cả Lý thị cũng chưa từng nghe qua, lập tức kinh ngạc nói: “Chuyện này…Sao có thể?”
Chu thái quân cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Thái hậu thiên tuế thích nghe những chuyện mới mẻ. Gió thổi, cỏ lay trong kinh đô này có gì mà Lão nhân gia người không biết. Trăm thọ đồ này nổi danh khắp thiên hạ, Thái hậu tự nhiên sẽ biết. Lại nói, Noãn nhi có thể được Thái hậu khen là chuyện tốt trong thiên hạ. Lão thái thái hẳn là rất cao hứng a!”
Ánh mắt Lý thị như bỗng dưng được sủng ái mà lo sợ, nói: “Chuyện này đúng là không tưởng được. Noãn nhi vốn thích đọc sách viết chữ. Những thiên kim tiểu thư khác đều nhu thuận, cá tính Noãn nhi lại trầm tĩnh, ôn nhu, viết ra mấy chữ phúc thì tính là gì?” Nói ra thì khiêm tốn, nhưng khi nghe lại ẩn ẩn hàm chứa kiêu ngạo.
Tươi cười Âu Dương Noãn vẫn thản nhiên, không hề có chút kiêu ngạo. Chu thái quân nhìn thấy thì âm thầm gật đầu, thầm nghĩ vị đại tiểu thư này so với tổ mẫu nàng còn trầm tĩnh hơn.
Chu tam phu nhân lại tươi cười nhưng tựa hồ có chút thâm ý nói: “Ta lại không có phúc khí tốt như vậy! Nếu tiểu nữ Bích nhi cũng có được tài năng như Âu Dương tiểu thư, thì cũng có thể lộ mặt trước quý nhân một chút rồi. Không phải sao?”
Lời này, vừa châm chọc lại vừa ghen tị làm người ta nghe xong cảm thấy không vui. Vị tam phu nhân này lại cố tình vẫn tươi cười, nửa điểm ý tứ châm chọc cũng nhìn không ra. Tươi cười trên mặt Lý thị dần nhạt xuống, trầm mặc không nói.
Âu Dương Noãn mỉm cười nhìn Chu tam phu nhân, quả nhiên nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của bà ta mang theo ba phần trào phúng.
Đang nói chuyện, Tương thị mang theo Lâm Nguyên Nhu lại chào hỏi: “Lão thái thái, hôm nay ngài cũng đến đây dâng hương sao?”
Bởi vì Lâm thị nên Lý thị đối với vị phu nhân Bộ Binh Thượng Thư này cũng không thực yêu thích, nhìn thấy bà ta đến chỉ thản nhiên nói: “Đúng vậy! Cũng thật khéo, ở đây lại gặp được Nhị phu nhân!”
Tương thị cười cười nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, thâm ý nói: “Sao chỉ có Noãn nhi thế này? Không phải Khả nhi cũng nên cùng đi với lão thái thái sao?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, rất có lễ phép trả lời: “Nhị cửu mẫu, Khả nhi muội muội bị nhiễm phong hàn. Tổ mẫu lo lắng muội ấy ra ngoài sẽ phải chịu gió lạnh nên để muội ấy nghỉ ngơi ở nhà!”
Tương thị gật gật đầu, lại cong khóe miệng lên nói: “Noãn nhi đúng là hiếu thảo. Từng bước từng bước đều theo sát lão thái thái, một khắc cũng không rời!”
Âu Dương Noãn lại lộ ra biểu tình khiêm tốn, tựa hồ như không nghe ra ý gì khác trong lời nói của Tương thị, nàng nói: “Nhị cửu mẫu quá khen rồi! Việc này là việc mà cháu gái như Noãn nhi nên làm!”
Lâm Nguyên Nhu mặc váy áo màu sắc rực rỡ, tóc búi cao, dùng trâm vàng hình hoa sơn trà cố định. Trên cổ đeo khóa trường mệnh, kết hợp cùng hoa tai màu xanh ngọc, thoạt nhìn rất kiều mỵ đáng yêu. Chỉ là gương mặt xinh đẹp kia lại mang theo vài phần khinh thường, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Đáng tiếc cũng giống như chúng ta đi một chuyến uổng công rồi. Hôm nay Đại công chúa đến Trữ quốc am dâng hương, nên ở đây không tiếp khách lạ đâu!”
Hóa ra quý nhân chính là nói Đại công chúa. Kỳ thật Âu Dương Noãn đã sớm chú ý đến đám người đang đứng cách biệt bên kia. Những người đó rõ ràng là thị vệ, cưỡi những con ngựa tốt nhất, yên ngựa đều dùng châu báu trân quý, móng ngựa cũng là trang sức quý trọng. Hơn bốn mươi con ngựa như vậy tụ cùng một chỗ, hơn nữa lại có ánh mặt trời chiếu vào, quả nhiên là một kỳ quan. Mà điều làm nàng chú ý nhất, cách đội hộ vệ này tầm hai ba bước là con ngựa kéo một đại kiệu vàng ròng chói mắt. Trên đỉnh kiệu được khảm viên ngọc bảo thạch phát sáng rực rỡ. Thoạt nhìn làm người ta nhìn đến lóa mắt, tâm động. Không cần phải nói, chủ nhân của chiếc kiệu này chính là Đại công chúa đương triều.
Lại nói, Đương kim Thánh thượng có không ít người con, nhưng nữ nhi lại rất ít. Trong số đó nổi danh nhất chính là vị đại công chúa do Hoàng Hậu sinh ra. Thân là đích trưởng nữ của Hoàng đế, có thể nói nàng ta rất được sủng ái. Nhưng số phận lại không ưu ái, năm công chúa mười bốn tuổi Hoàng Đế đã đích thân chỉ hôn nàng ta cho đệ tử Võ quốc công Trần gia. Nhưng sau năm năm thành hôn, Phò mã Đô Uý bị bệnh qua đời, đại công chúa thủ tiết chồng nên không tái giá. Nhưng vì tuổi còn trẻ đã thủ tiết chồng nên nàng ta được Hoàng đế cùng Thái Hậu hết mực sủng ái, tính cách cũng vì vậy mà trở nên thập phần kiêu căng. Tính đến nay đã qua nhiều năm, nghe nói tính tình lại càng cổ quái, cho dù là đang tham gia yến hội hoàng tộc, cũng thường xuyên vô duyên vô cớ tức giận. Những người trong hoàng tộc đều thập phần úy kỵ, có thể nói, đây là quý nhân mà mỗi người trong kinh thành nghe đến đều cảm thấy đáng sợ.
Lâm Nguyên Nhu cố ý đi đến bên người Âu Dương Noãn, thấp giọng nói: “Noãn nhi muội muội cũng thật tài giỏi. Lần này không những áp chế hoàn toàn biểu muội Khả nhi, còn có thể lưu danh truyền khắp kinh đô!”
Âu Dương Noãn nghe thấy trong giọng nói của nàng ta nồng đậm sự ghen tị, trong mắt như có hai ngọn lửa đang cháy thì không khỏi cười nhẹ. Vị tiểu thư hầu phủ nhị phòng này, luôn nghĩ mình xinh đẹp đáng yêu, đã quên rằng trên đời này không phải tất cả đều xoanh quanh nàng ta, cư nhiên tại đây còn không quên khiêu khích nàng. Âu Dương Noãn cũng không hề yếu thế chịu lùi bước, đối phó với người như Lâm Nguyên Nhu, ngươi càng nhường nhịn nàng ta lại càng lấn tới. Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Ta cũng chỉ là tận tâm làm hết sức mình thôi. Nếu Nhu biểu tỷ thích, đến Thọ yến của Ngoại tổ mẫu, tỷ cũng viết một bức đi!”
Lâm Nguyên Nhu ngẩn ra, nhất thời buồn bực nói: “Ngươi cho rằng ai cũng thích nổi bật như ngươi sao?”
Âu Dương Noãn cười nói: “Tỷ tỷ sao lại nói vậy? Trước Thọ yến ba ngày ta đã đem bức trăm thọ đồ dâng cho tổ mẫu. Vốn cũng không tính lấy ra nữa, nhưng tỷ tỷ cùng Khả nhi lại quấn quýt lấy ta đòi xem. Ta cũng đành bất đắc dĩ mà lấy ra. Lại nói tiếp, cơ hội vang danh thiên hạ này, không phải là tỷ tỷ tự tay tặng cho ta sao?”
Hơi thở Lâm Nguyên Nhu hơi cứng lại, không khỏi cười lạnh nói: “Đúng là khéo mồm khéo miệng. Đáng thương cho muội muội ngươi cực khổ chuẩn bị lễ vật, kết quả tất cả hào quang lại bị ngươi đoạt mất!”
Âu Dương Noãn tươi cười đầy mặt, nhẹ giọng nói: “Điểm này Noãn nhi so với tỷ tỷ liền kém xa a! Ta dù sao cũng là vì bản thân mà trù tính, tỷ tỷ lại bao biện thay người khác lo lắng. Nếu để người bên ngoài nghe được lại nghĩ tỷ mới là nữ nhi Âu Dương gia hay là tỷ tỷ đã quên mất họ của mình là gì rồi? Chuyện này thật không tốt, tuổi còn trẻ như vậy sao có thể quên nhanh vậy được?”
Lâm Nguyên Nhu tức đến đỏ mặt, lại ngại xung quanh có nhiều người nên không dám lớn tiếng, gằn giọng xuống nói: “Âu Dương Noãn, ngươi đừng vội đắc ý. Một ngày nào đó ta sẽ lột lớp mặt nạ của ngươi, để cho tất cả mọi người đều biết bộ mặt độc ác của ngươi!”
Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười rồi đột nhiên lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ, vừa rồi gió lớn. Tỷ vừa nói cái gì, Noãn nhi không nghe rõ a!”
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Nguyên Nhu làm nàng ta phẫn nộ mà không có chỗ phát tiết. Chỉ có thể đè nén tức giận, cố ý cao giọng nói: “Không có gì! Ta nói trời còn lạnh, muội muội nên mặc thêm áo mới phải!”
Tươi cười trên mặt Âu Dương Noãn ôn hòa như gió mùa xuân, nàng nói: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm!” Nói xong liền kéo lấy tay Lâm Nguyên Hinh, trên mặt là mười phần thân thiết, nhưng lời nói ra lại thập phần lãnh ý: “Nhu biểu tỷ cũng quan tâm bản thân chút. Ở đây gió lớn, cẩn thận cái lưỡi của tỷ!”