Yến hội chính sảnh vừa tan, Âu Dương Trì đã bị Lâm thị mời đến Phúc thụy viện. Gần đây trong lòng phiền nhất là Lâm thị, mỗi buổi tối hắn đều nghỉ ngơi chỗ Lý di nương. Nếu không phải Vương mama tự mình đến mời, nói Lâm thị có việc quan trọng thì hắn cũng sẽ không đi.
“Ngươi…ngươi nói cái gì? Ngươi muốn mời Tô phu nhân đến ở trong phủ chúng ta?” Âu Dương Trì nghi hoặc hỏi.
Lâm thị cười nói: “Lão gia cũng biết, Tô phu nhân với thiếp vốn có quan hệ tốt. Lần này đến kinh đô thời gian gấp gáp nên nhất thời chưa tìm được chỗ ở. Thiếp muốn giúp đỡ nàng ấy, ở phía nam trong phủ chúng ta không phải có hai cái viện đang trống sao? Cho nàng ấy ở tạm một thời gian, chỉ cần khi mua được một tòa nhà thì liền chuyển đi!”
Âu Dương Trì cũng không để ý đến việc trong phủ có thêm một hay nhiều người, chỉ kỳ quái hỏi: “Tô gia kia tài lực hùng hậu, hạ nhân khẳng định là có không ít. Nếu cùng nhau vào ở thì hai cái viện làm sao có thể đủ được?”
“Lão gia sao lại nói vậy? Tô phu nhân cũng từng nói người nhiều sợ làm phiền chúng ta nên mới không chịu ở lại. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ giữ lại những hạ nhân thân cận còn lại để ở biệt viện ở nông trang ngoại ô kinh thành cũng được!”
“Chuyện này…Ngươi có phải nên hỏi qua lão thái thái trước hay không?” Âu Dương Trì có chút chần chờ nói.
“Lão thái thái bên đó thiếp đã có nói qua!” Lâm thị tránh nặng tìm nhẹ đáp lời, nhưng lại không hề đề cập đến việc Lý thị có đồng ý hay không. Dù sao chỉ cần có Âu Dương Trì gật đầu là được rồi, hắn mới là đứng đầu phủ này, Lão thái thái có muốn phản đối cũng không được gì.
“Nhưng Tô công tử kia đã trưởng thành, nhà chúng ta lại có hai nữ nhi chưa xuất giá. Có chút không được hay…” Âu Dương Trì thủy chung vẫn còn nghi hoặc, lo lắng.
Lâm thị mỉm cười: “Thiếp biết lão gia vẫn còn nghi kỵ. Khả nhi tuổi còn nhỏ thì không nói làm gì, nhưng Noãn nhi cũng đã gần trưởng thành. Nếu lão gia lo lắng thì về sau tận lực làm cho bọn họ tránh gặp mặt nhau là được. Làm như vậy truyền ra bên ngoài cũng không có gì đáng nói!” Trên thực tế, bà ta còn mong muốn nhanh chóng truyền ra bên ngoài mới tốt.
Âu Dương Trì nhíu mày nói: “Noãn nhi sao? Ta thật sự lại không lo lắng, nó tính tình trầm ổn, là người hiểu phép tắc lễ nghĩa. Nó sẽ không làm ra chuyện gì khiến người khác lo lắng đâu, ngược lại Khả nhi tuổi còn nhỏ, tính cách chưa ổn định. Nàng là mẫu thân nên quản nhiều một chút, đừng để nó cả ngày điên điên khùng khùng đi gậy chuyện. Về sau nên ở trong phòng học nhiều nữ huấn, đi theo tỷ tỷ nhiều một chút. Noãn nhi vừa trầm ổn lại vừa phóng khoáng, đã biết cách làm việc thỏa đáng ngay từ khi còn nhỏ. Nghe nói hôm nay nó còn tặng cho Lão thái thái một bức trăm thọ đồ, chữ kia ta cũng đã nhìn qua, thật sự là nó đặt vào rất nhiều tâm tư. Ngày mai chỉ sợ sẽ truyền khắp kinh đô này, ai ai cũng đều biết phủ chúng ta có một đại tiểu thư vừa có hiếu tâm lại vừa có tài hoa hơn người. Ta không cần Khả nhi phải thông minh như Noãn nhi, chỉ cần học chút trầm ổn, biết nhẫn nại khiêm tốn là được rồi!”
Nói cái gì chứ? Lâm thị tức giận không thôi, bà ta đã phải hao tốn biết bao tâm tư mới có được ngọc phật cũng không hề nhắc đến một câu. Ngược lại toàn bộ đã bị Âu Dương Noãn đoạt đi không nói, đằng này Khả nhi còn bị quở trách nhiều như vậy! Bà ta âm thầm cắn răng, cố gắng nhịn xuống lả lướt đi đến bên người Âu Dương Trì. Nắm lấy bả vai hắn nhẹ nhàng xoa bóp, ghé lại gần tai hắn thở nhẹ rồi nhỏ giọng nói: “Khả nhi tuổi còn nhỏ, từ từ dạy bảo cũng được. Nhưng thật ra tuổi của Noãn nhi cũng đã lớn, hôm nay thiếp thấy Tô công tử kia tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự như vậy. Không bằng…”
Âu Dương Trì đột nhiên quay đầu, không thể tin nhìn Lâm thị. Đầu óc lúc nãy còn có chút khô nóng nay đã lập tức nghiêm túc: “Ngươi nói cái gì? Noãn nhi cùng Tô công tử kia thì có liên quan gì?”
Lâm thị vốn cũng không tính đề cập đến chuyện này bây giờ, nhưng vừa nghe Âu Dương Trì nói xong thật sự cảm thấy không thể tiếp tục chờ. Để phòng ngừa có xảy ra biến cố, đành phải thăm dò trước một bước. Bà ta nói tiếp: “Thiếp thấy Tô công tử kia thật sự là tuấn tú phong nhã, không biết bao nhiêu người muốn được nên duyên với nó. Hơn nữa Tô phu nhân nhìn thấy Noãn nhi cũng rất vừa lòng. Không bằng…”
Âu Dương Trì đứng phắt dậy, hung hăng gạt tay Lâm thị ra rồi nhìn chằm chằm không nói được lời nào. Lâm thị bị hắn nhìn đến phát run, cố gắng cười nói: “Lão gia làm sao vậy?”
“Làm sao à?” Âu Dương Trì cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Ta thực không biết, Noãn nhi mới bao nhiêu tuổi, ngươi liền muốn nó thân cận với người ta? Đây là đạo lý gì? Hôn sự của nó người làm phụ thân ta đây còn chưa biết, tổ mẫu nó cũng chưa biết. Vậy mà ngươi đã tự mình muốn định đoạt rồi sao?”
Lâm thị thu tay lại, run giọng nói: “Nhà nào mà không phải là để phu nhân xem tướng con rể trước chứ? Thiếp cũng không phải là muốn nhanh chóng gả Noãn nhi đi. Chỉ là Tô công tử thật sự làm cho người khác yêu mến nên mới nói như vậy. Lão gia nói lời này không phải là trách thiếp nhiều chuyện sao? Chẳng lẽ thiếp đã nói sai gì sao?”
Sắc mặt Âu Dương Trì thập phần khó coi, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn còn cảm thấy mình nói có lý sao? Ngoại tổ phụ của Noãn nhi cùng cậu ruột của nó đều là Trấn quốc hầu, ngươi có biết phong hào Trấn quốc hầu này là từ đầu mà có không? Chính là năm đó lão Hầu gia đã không tiếc tính mạng có công hộ giá, Tiên đế đã tự mình ban thưởng cho danh hiệu này! Trữ lão thái quân tuy là nữ giới cũng đường đường chính chính trở thành nhất phẩm phu nhân. Không những cá tính kiên cường chính trực lại là người chịu khó chịu khổ được người đời kính trọng, cho dù là trưởng công chúa cũng đều nể mặt bà ấy! Nếu năm đó Uyển Thanh không phải nguyện ý muốn gả cho ta, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ để ý đến ta sao? Nay ngươi xem đại cửu huynh thân thể không tốt thế nhưng thánh thượng vẫn thập phần hậu đãi, ngày lễ tết đều ban trọng thưởng. Ngươi nói đây là ý gì? Đây chính là Thánh thượng muốn thể hiện thái độ cho người bên ngoài thấy. Còn có Lâm Nguyên Hinh, biểu tỷ của Noãn nhi, ta hôm nay nghe ý Thượng thư đại nhân Thái tử điện hạ có ý muốn hỏi thăm nàng. Tạm thời mặc kệ là tin đồn hay là sự thật, những người kia đều là người mà chúng ta không thể chọc vào! Ngươi cho rằng vì ngươi là kế mẫu mà có thể tùy tiện hứa gả nữ nhi cho một nhà bình thường sao? Noãn nhi là người ngươi có thể tự định đoạt hôn sự sao? Uyển Thanh mất sớm, Noãn nhi chính là tâm can bảo bối của Trữ lão thái quân. Ai lại dám tùy tiện động vào bảo bối của bà ấy? Nói cho người hay, đừng nói là ngươi cho dù là lão thái thái cũng phải suy nghĩ một chút xem có đủ tư cách hay không!”
Lâm thị tức đến đỏ mắt, hít thở không thông, hận không thể ngất xỉu ngay tại đây. Bà ta run giọng nói: “Lão gia, sao người lại suy nghĩ như vậy? Nó có là bảo bối của ai thì cũng là nữ nhi của người! Trấn quốc Hầu phủ cho dù có lợi hại thì cũng chỉ là người ngoài. Bọn họ có thể cản trở chúng ta gả nữ nhi sao?”
“Hồ đồ!” Âu Dương Trì tức giận quát, “Cho dù không quan tâm đến Hầu phủ thì với tài mạocủa Noãn nhi như vậy, tương lai có thể hứa gả cho gia đình hiển quý bao nhiêu. Ta sao có thể hứa gả nó cho một thương hộ nho nhỏ như vậy. Đúng là một ý tưởng ngu xuẩn, sao ta có thể lãng phí như vậy?”
Hắn liên tục nói, trong lòng vẫn chưa hết giận. Hắn còn chưa đề cập đến chuyện Minh quận vương từng phái ngươi đến hỏi han. Nếu tương lai Noãn nhi có thể bước vào Yến vương phủ, Âu Dương Trì hắn cũng sẽ được thăng chức rất nhanh. Như vậy Tô gia thì được tính là cái gì?
Trong đầu Âu Dương Trì đang tràn ngập những tính toán. Nhất là hôm nay khi nhìn thấy bức phúc trăm thọ đồ kia, hắn cảm thấy các thiên kim tiểu thư khắp kinh đô này so với trưởng nữ của mình vẫn còn kém xa. Nghĩ vậy, trong lòng hắn tràn ngập tự tin, không tự chủ mà nói: “Hừ, nếu không phải dòng dõi nhà chúng ta không đủ cao quý thì Noãn nhi dù có gả cho hoàng tử làm chính phi cũng xứng đáng!”
Lâm thị không dám tin nhìn Âu Dương Trì, nói: “Lão gia, người điên rồi!”
Lời vừa ra khỏi miệng Âu Dương Trì đã biết mình lỡ lời, dòng dõi nhà mình cũng không tính là thấp, nhưng muốn leo vào hoàng tộc sao?....Đích nữ Trấn quốc Hầu phủ cùng lắm cũng chỉ là Trắc phi, Âu Dương gia chỉ là Lại Bộ thượng thư, chỉ sợ người ta nhìn cũng không thèm nhìn. Lại nói, địa vị hoàng tộc cao quý, Minh quận vương lại là hào quang vạn trượng, đối với hai người này thì Âu Dương Trì chỉ có nằm mơ mà thôi. Dù sao hoàng tử, hoàng tôn cũng rất hiếm có nên chỉ cần có thể gả cho những nhà có quan hệ thân thiết với hoàng tử hoàng tôn thì xem như Âu Dương Trì có thể theo nước thuyền lên rồi. Nhưng Âu Dương Trì lại nghĩ lại, cảm thấy nay tâm ý Thánh thượng không rõ, tương lai vương vị rơi trên người nào còn chưa chắc. Người xuất sắc như Noãn nhi bây giờ chưa cần hứa vội, bản thân hắn phải xem xét lại thật kỹ, phải giành lấy cơ hội thăng tiến mới đúng! Âu Dương Trì càng nghĩ càng thấy đắc ý, cơ hồ đem lời nói của Lâm thị ném lên chín tầng mây. Hắn một bên liên tưởng, một bên nói: “Ngươi xem lại đi, tướng mạo Noãn nhi như vậy gả cho nhà hào môn quyền quý nào mà không được. Đợi qua hai năm nữa nhất định sẽ có người đến đạp cửa, đến lúc đó rồi hãy tính tiếp!”
Lâm thị nhất thời bị tạt một gáo nước lạnh, trong lòng hận đến đỏ mặt, nhưng vẫn không từ bỏ ý định mà nói: “Hào môn quyền quý trong kinh thành tuy nhiều, nhưng các công tử nhà họ chưa chắc có người xuất sắc được như Tô công tử!”
Âu Dương Trì cười lạnh: “Ngươi kiến thức hạn hẹp, quả nhiên không biết lâu dài! Nói chuyện với người như ngươi chỉ khiến ta thêm tức giận, không cẩn thận truyền ra ngoài lại làm trò cười cho thiên hạ! Người ta đường đường là vương thất công tử nhà công hầu lại dễ dàng đi bên ngoài khoe khoang sao? Không nói đến Thái tử mà trong phủ bốn vị Vương gia hiện nay rất được Hoàng thượng coi trọng là Tần Vương, Tấn Vương, Yến Vương, Chu Vương đều có thế tử cùng quận vương còn chưa lập chính phi. Những vị này cao quý nhà ta vốn không thể trèo cao nhưng vẫn còn có Sở Vương, Tề Vương, Lỗ Vương, Thục Vương, Tương Vương, Đại Vương, Túc Vương…ta không tin dựa vào tài mạo của Noãn nhi không thể ngay cả một hoàng tôn cũng không với tới được!”
Một lời này vừa nhanh vừa độc, giống như một cường đao chém ngang qua người Lâm thị. Trong lòng bà ta gấp đến phát hỏa, nếu để Âu Dương Noãn gả cho những người này thì chẳng phải là bay lên thành phượng hoàng sao? Đến lúc đó đừng nói đến bà ta mà ai cũng đều không áp chế được Âu Dương Noãn! Lâm thị cùng Âu Dương Khả lúc này chỉ còn đường chết. Bà ta liền dịu dàng, hai mắt đẫm lệ nói: “Lão gia nói sao thiếp nghe vậy! Chuyện bên ngoài thiếp nghe không hiểu, lão gia dạy bảo thì thiếp nghe. Noãn nhi có tương lai tốt như vậy, người làm mẫu thân như thiếp cũng vui mừng cho nữ nhi. Lão gia đừng tức giận, có gì thì từ từ nói. Huống hồ những lời lão gia nói thiếp vẫn hơi băn khoăn, chẳng lẽ người quên chúng ta vẫn còn Khả nhi sao? Tương lai nó cũng có thể vì lão gia mà rải đường !”
“Nó sao?” Âu Dương Trì bật cười một tiếng, “Nếu không xảy ra chuyện của Trương Văn Định kia, ta còn tin tưởng tương lai nó có thể giúp ta. Nhưng hiện tai ngươi xem xem nó đã làm cái gì? Nếu không phải ngươi liều mạng giúp nó áp chế thì chỉ sợ sự tình kia đã truyền khắp kinh đô rồi! Nhà ai sẽ chịu cưới một người con dâu như vậy? Nó là người chưa hiểu chuyện, cho dù may mắn được vào nhà dòng dõi cao quý thì cũng sẽ không sống được quá một năm, ta còn có thể trông cậy được vào nó sao? Ngươi muốn hại ta sao?”
Lâm thị vừa nghe thì ánh mắt đau xót, khóc lên nói: “Lão gia sao có thể nói những lời khiến thiếp thương tâm như vậy? Khả nhi dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của người, chẳng lẽ lão gia không thể vì nó mà mưu tính tiền đồ tốt một chút được sao? Dù sao nó cũng không tệ, nói thẳng ra thì nó kém Noãn nhi ở chỗ nào chứ?”
“Kém chỗ nào ư? Tất cả đều kém xa. Mắt ngươi cao hơn đầu, chỉ biết suy nghĩ miên man. Trèo cao thì cũng phải biết chừng mực! Ngươi có xuất thân như thế nào? Khả nhi là do ngươi sinh ra, người ta dòng dõi cao quý như vậy, làm sao có thể để ý đến nó chứ? Đừng ở đó mà mơ mộng hão huyền, si tâm vọng tưởng!”
Lời nói của Âu Dương Trì như nhát đao đâm vào lòng Lâm thị. Bà ta hận nhất là bị người bên ngoài nói mình chỉ là thứ nữ, ánh mắt liền thay đổi, lạnh giọng nói: “Như vậy ý lão gia là thiếp làm cản trở đến chung thân đại sự của Khả nhi sao?”
Âu Dương Trì hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đã hiểu rõ, còn cần ta phải nhiều lời sao? Hoàng thất rất coi trọng đích thứ. Ngươi chỉ là đồ thứ xuất, nữ nhi của ngươi có thể có được địa vị cao hay sao? Đừng suy nghĩ ảo tưởng nữa!”
Trong lòng Lâm thị như có một bàn tay hung hăng bóp mạnh, nhưng bởi vậy mà đầu óc sáng suốt hơn nhiều. Bà ta âm thầm cười lạnh, ngươi nói chắc chắn như vậy là vì chưa biết được nữ nhi bảo bối của mình cùng Tô công tử kia đã muốn ở cùng một chỗ a! Hừ, tất cả đều chậm rồi. Kế hoạch thấy người sang bắt quàng làm họ của ngươi sẽ đổ bể. Cái đinh trong mắt Âu Dương Noãn này nhất định phải nhổ tận gốc! Nghĩ như vậy, bà ta liền mềm mỏng, áp sát bên người Âu Dương Trì mơ màng nói: “Trì lang! Chàng sao lại nặng lời như vậy? Thiếp chẳng qua là suy nghĩ cho nữ nhi của người thôi! Làm sao dám vì bản thân chứ? Thân phận thiếp thấp kém người đã biết từ lâu, như thế nào bây giờ lại vì vậy mà ghét bỏ thiếp? Nếu lão gia đã ghét bỏ, thiếp sống còn ý nghĩ gì nữa, chi bằng…”
Tức giận của Âu Dương Trì bị giọng nói mềm nhẹ của Lâm thị làm cho hòa hoãn không ít. Hắn ta thở dài nói: “Ngươi cũng không phải là như thế. Nay ngươi đang có thai, vẫn là nên chú ý bảo trọng thân thể nhiều hơn. Đừng suy nghĩ viển vông, nếu ngươi thực sự thích Tô công tử kia , tương lai ta đem Khả nhi gả cho hắn là được. Còn về Noãn nhi thì ngươi không cần nghĩ nhiều nữa!”
Lâm thị thấy kỹ xảo của mình giờ cũng mất đi tác dụng liền biết Âu Dương Trì nay đã bị Lý di nương mỹ mạo trẻ tuổi kia mê hoặc. Bây giờ không còn hứng thú với bà ta, hơn nữa bà ta lại đang mang thai, thân mình có thay đổi không còn dáng vẻ thướt tha thon thả như trước nữa. Nhất là khi nghe Âu Dương Trì nói gả Âu Dương Khả cho Tô gia thì tức giận đến phát run, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể âm thầm cắn răng nói: “Lão gia, ta vốn nhìn thấy Tô công tử thì liền thích. Thế nhưng nghe người nói nãy giờ cũng hiểu được, hắn dù sao cũng chỉ là con của một thương hộ căn bản không thể xứng với nhà chúng ta. Khả nhi mặc dù không bằng Noãn nhi, nhưng cũng nhu thuận đáng yêu, tính cách cũng không tệ. Sau này thiếp sẽ cố gắng chỉ bảo, tương lai hy vọng sẽ có một mối hôn nhân tốt. Lão gia, nó dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của người, người không thể mặc kệ không quản a!”
Âu Dương Trì nghe vậy thì có điểm phiền lòng, liền gật đầu cho qua chuyện: “Ta biết rồi! Đừng nhắc đến chuyện này nữa! Ta còn có việc, đêm nay không nghỉ lại chỗ này!” Nói xong hắn liền đứng dậy không chút lưu luyến bước nhanh ra ngoài.