Lâm thị sửng sốt, thấy Âu Dương Noãn lại đang mỉm cười nhìn mình, không khỏi liên tưởng đến chuyện Hồng Ngọc mang điểm tâm qua. Sắc mặt trong nháy mắt trở nên càng thêm khó coi, bà ta đoán chuyện cho tới bây giờ hết thảy đều có liên quan đến Âu Dương Noãn. Phút chốc tức giận đến hai mắt cũng đều đỏ lên, khí tức cuồn cuộn, lại ngại có nhiều người ở đây nên không thể phát tác, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống, nói: ”Noãn nhi, con còn nhỏ không hiểu chuyện, mẫu thân sẽ không so đo với con. Kiều Hạnh làm như vậy rõ ràng là không để chủ tử như ta vào mắt, nếu không phải phía sau nàng ta có ác nhân làm chỗ dựa, nàng ta sao dám nói những lời đó!”
Dứt lời, Lâm thị liền chỉ tay vào mặt Kiều Hạnh lạnh nhạt nói: ”Ngươi không phục sự an bài của ta thì chính là chán ghét nơi này. Nếu vậy thì ngươi hãy trở về Hầu phủ đi! Ta sẽ nói với nhị tẩu, để cho tẩu ấy thay ngươi mưu cầu một tiền đồ khác!”
Vương mama lập tức lớn tiếng nói: ”Các ngươi đều chết hết rồi sao, còn không mau mang nàng ta ra ngoài!”
Lập tức có mama tiến lên bắt lấy Kiều Hạnh, ai ngờ nàng ta cũng rất lợi hại, mama kia còn chưa kịp kéo đã bị nàng ta đẩy một cái ngã xuống đất, tay chân đều hướng lên trời. Nhìn cực kỳ dọa người. Lúc này liền có bốn mama cùng nhau xông lên, Kiều Hạnh liền trừng mắt nhìn rồi lớn tiếng quát: ”Các ngươi đừng có chó cậy gần nhà, cũng không chịu mở mắt nhìn xem ta là ai! Là ai mà các ngươi dám lôi kéo hả?”
Nói xong liền mạnh mẽ quỳ xuống, vẻ mặt ủy khuất nói: ”Phu nhân, nếu ngài xử trí, nô tỳ cũng không nói gì. Nô tỳ vốn là phụng lệnh mà làm. Phu nhân muốn nô tỳ là sao thì nô tỳ sẽ làm vậy. Thế nhưng nô tỳ cũng là nghe theo lệnh của chủ tử mà đến đây, người đuổi nô tỳ đi như vậy. Nô tỳ trở về làm sao ăn nói với Nhị phu nhân, ngài ấy trách tội xuống, nô tỳ không phải là người hai mặt, phu nhân gây khó dễ như vậy. Nô tỳ thực sự là không còn đường sống a!”
Mọi người thấy một màn như vậy, không khỏi líu lưỡi. Vẫn sớm biết nha đầu kia tính cách mạnh mẽ nhưng lại không nghĩ được nàng ta có thể đến mức này. Âu Dương Noãn lạnh mắt nhìn, trên mặt không nhìn ra nửa điểm vui sướng khi người khác gặp họa, ngược lại trên mặt lộ ra đôi chút biểu cảm ngạc nhiên, cũng như bộ dáng kinh ngạc thực sự. Chỉ có Hồng Ngọc biết được, đại tiểu thư sớm đã nhận được tin tức từ Hầu phủ. Kiều Hạnh là đại a đầu bên người Nhị phu nhân, tướng mạo xuất chúng, tính cách lại mạnh mẽ, rất có khả năng khiến người khác chú ý, đã giúp đỡ Tương thị đàn áp không ít di nương thông phòng. Chỉ là lâu ngày lại cùng Nhị lão gia Lâm Văn Uyên liếc mắt đưa tình, nghe nói hắn ta còn muốn đưa nàng ta lên làm di nương. Chuyện này làm cho Tương thị rất tức giận, lại không thể quang minh chính đại xử trí cho nên đành phải tìm cớ đem nàng ta đến cho Lâm thị. Vừa giải quyết được cái gai trong mắt, lại có thể giúp bà ta nhìn chằm chằm động tĩnh ở đây. Đúng là nhất cử lưỡng tiện, cũng vì nguyên nhân đó nên Âu Dương Noãn mới để Hồng Ngọc nói hai ba câu, bất quá cũng chỉ là hai ba câu mà thôi, không ngờ đã đem tính cách mạnh mẽ điêu ngoa của Kiều Hạnh bộc lộ ra hết.
Kiều Hạnh nhân lúc mọi người bị nàng ta làm cho sửng sốt liền khóc nói: ”Nô tỳ chịu khó chịu khổ hầu hạ phu nhân, không có công lao thì cũng có khổ lao, hôm nay phải chịu kết cục cùng khi dễ như vậy, không bằng một đao giết chết nô tỳ đi!” Nàng ta nói xong làm bộ hướng đến bức tường tông vào. Nha đầu mama một bên chạy lên ngăn cản, bị nàng ta náo loạn thành một đoàn. Trong lúc hỗn loạn, toàn bộ nha đầu mama trong phòng đều kêu loạn, lại càng ầm ĩ lợi hại. Xảy ra tranh chấp, quần áo Kiều Hạnh bị xé rách, tóc tai cũng rối mù. Nàng ta bổ nhào về phía trước đem cái kéo trong giỏ thêu rút ra xẹt qua cánh tay của một nha đầu làm nàng ta hét lên, cùng những người khác ngã thành một đoàn.
Đúng thật là cả gan làm loạn mà! Lâm thị tức giận dùng sức ném ly trà qua, Kiều Hạnh không kịp tránh, trên trán nhất thời đau rát. Sau đó là máu liên tiếp tuôn ra! Những người khác thừa dịp liền đè nàng ta xuống, trong phòng lại nhốn nháo một đoàn, lúc này thanh âm của Âu Dương Trì đột nhiên vang lên: ”Có chuyện gì mà náo loạn đến mức này hả?”
Hắn vào khi nào, mọi người không ai chú ý tới.
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Bọn nha hoàn đều buông tay ra, thần sắc hơi kích động quỳ xuống.
Âu Dương Trì gật gật đầu, nhìn cả phòng náo loạn như vậy liền lạnh lùng nói: ”Tất cả ở đây nháo loạn cái gì?”
Sắc mặt Kiều Hạnh có chút tái nhợt, nhìn thấy Âu Dương Trì liền cầm khăn lau nước mắt. Đúng là một bộ dạng hoa lê đái vũ, Âu Dương Trì thường ngày nhìn thấy nàng ta đều là cười dài. Lúc trước nghe nói nàng ta mạo phạm Lý di nương còn cảm thấy kỳ quái. Một nha đầu ngọt ngào đáng yêu như vậy sao có thể hung hãn như lời Lý di nương. Bây giờ nhìn thấy nàng ta bị ủy khuất như vậy, thật giống như là bị người ta khi dễ. Nhìn nhìn các mama nha hoàn như hung thần đang vây quanh Kiều Hạnh, trong lòng lại càng khẳng định.
“Được rồi! Có chuyện gì thì để sau hẵng nói, tất cả ra ngoài trước đi!” Lâm thị chạy nhanh lên nói, thanh âm khẩn trương, sợ Kiều Hạnh lại nói điều gì không hay.
Thế nhưng Kiều Hạnh đâu chịu, nàng ta quỳ mạnh xuống dưới chân Âu Dương Trì: ”Lão gia, đều là do nô tỳ không tốt. Phu nhân đang mang thai, Nhị phu nhân Hầu phủ biết lão gia thiếu người chăm sóc nên đã mang nô tỳ qua đây để hầu hạ lão gia!”
“Kiều Hạnh!” Lâm thị tức giận cả người phát run, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển nói: ”Chuyện này ta sẽ cùng lão gia thương lượng, ngươi lập tức ra ngoài cho ta!”
Vương mama đã muốn vọt lên, cùng một mama khác một trái một phải đem Kiều Hạnh lôi lên kéo ra ngoài.
Âu Dương Trì đột nhiên hét lớn một tiếng: ”Để nàng ta nói xong đã!”
Vương mama sửng sốt, trên tay vội vàng buông lỏng, Kiều Hạnh lại gục xuống chân Âu Dương Trì ai oán khóc nói: ”Hôm nay có thể nói rõ với lão gia, nô tỳ chết cũng đáng! Nô tỳ vào Âu Dương phủ này, vốn là Nhị phu nhân bên kia có ý tốt, ngài ấy nói khi mang nô tỳ qua đây sẽ có lời mong lão gia thu nhận nô tỳ. Thế nhưng nô tỳ nào dám hy vọng xa vời như thế, nô tỳ chỉ là một tỳ nữ hạ đẳng, chỉ mong giúp lão gia bưng trà rót nước, làm một nha đầu để ngài sai khiến là được rồi. Chỉ cần có thể nhìn thấy lão gia thường xuyên thì đã cảm thấy mãn nguyện rồi, nếu bây giờ lão gia chán ghét nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không oán hận, lập tức quay về Hầu phủ cũng không sao. Nhưng sao lão gia lại để phu nhân gả nô tỳ cho người khác làm vợ kế, chẳng lẽ lão gia chán ghét nô tỳ đến mức đó sao?”
Kiều Hạnh vừa nói, thân mình lại như chú chim nhỏ không ngừng run run, giống như một đứa trẻ bất lực chỉ biết cúi đầu khóc. Nàng ta khóc làm cho tâm tư Âu Dương Trì đều rối loạn hết lên.
Âu Dương Noãn đứng một bên nhìn vạt áo bị Kiều Hạnh khóc ướt một mảng. Mặc dù trên mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại có một tia không nỡ, nàng liền chậm rãi đến gần nhẹ giọng nói: ”Phụ thân, Kiều Hạnh cô nương là người Nhị cửu mẫu đưa tới, sẽ không tốt nếu chúng ta tùy ý xử lý. Hôm nay náo loạn thành bộ dáng như vậy, không bằng cứ cho những người khác lui ra ngoài trước. Có cái gì chúng ta từ từ nói…”
Âu Dương Trì sửng sốt, sau đó lập tức tỉnh táo lại, lớn tiếng quát nhóm mama nha hoàn bên cạnh: ”Còn không mau cút ra ngoài!”
Tất cả mọi người đều nghe lời lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lâm thị, Âu Dương Noãn,Vương mama cùng Kiều Hạnh đang khóc lóc không ngừng.
Trong ngực Lâm thị lửa giận bốc cháy, bất chấp sự có mặt của Âu Dương Trì, bà ta cười lạnh một tiếng, nói: ”Ngươi nói lại xem, cái gì mà chủ tử có ý mới đưa ngươi qua. Ai mà không nhìn ra tâm tư của ngươi chứ, chẳng qua cũng chỉ là muốn trèo cao mà thôi! Cũng không nhìn xem thân phận mình là ai!”
Vương mama nghe vậy thì sốt ruột, đại phu nhân tức giận quá mà hồ đồ rồi, sao lại có thể nói những lời đó trước mặt lão gia chứ! Chẳng phải là đúng ý đại tiểu thư rồi sao? Quả nhiên liền nghe thấy Âu Dương Noãn nhẹ giọng thở dài: ”Mẫu thân, Kiều Hạnh cũng chỉ là còn trẻ không hiểu chuyện. Phụ thân phong thần tuấn lãng, địa vị lại cao, được các nữ tử ngưỡng mộ cũng không có gì ngạc nhiên. Mẫu thân đại nhân đại lượng, lần này tạm tha cho nàng ta đi. Kiều Hạnh, hãy xem con trai Miêu quản sự là phu quân đi! Ngươi được hứa gả cho hắn cũng không tính là ủy khuất. Mẫu thân cũng là vì tốt cho ngươi, còn không mau tạ ơn!”
Lời này vừa thốt ra, liền làm cho Lâm thị trở thành người ghen tị với nha đầu bên cạnh, muốn tuyệt đi đường sống của nàng ta. Âu Dương Trì nhíu mày thật chặt.
Kiều Hạnh khóc lên một tiếng bi thiết, bổ nhào quỳ xuống bên người Lâm thị, nước mắt như mưa ào ào chảy ra, mấp máy môi, thanh âm cực kỳ bi thương nói: ”Phu nhân, người đừng tức giận. Thân thể người trân quý, là do nô tỳ không biết phép tắc. Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, chỉ mong phu nhân đừng hứa gả nô tỳ cho người khác!”
Lâm thị tức giận đến hai mắt đều đỏ, hận không thể bóp chết tiện nhân này, bà ta lớn tiếng quát: ”Đúng là không ra thể thống gì hết! Vương mama, mau cho người kéo nàng ta ra ngoài. Mau kéo ra ngoài cho ta!”
Kiều Hạnh không quan tâm, vẫn luôn liên tục nhận tội: ”Phu nhân nói phải, đều là do nô tỳ không tốt! Nô tỳ tự biết thân phận mình thấp hèn, không thể nào so sánh với phu nhân cao quý. Nô tỳ có làm trâu làm ngựa cho phu nhân cũng cam lòng, chỉ xin phu nhân đừng chán ghét nô tỳ!”
Vương mama vội vàng đi lên kéo Kiều Hạnh ra, muốn bịt miệng nàng ta lại, ai ngờ Kiều Hạnh lại nắm lấy làn váy của Lâm thị, van xin không ngừng: ”Phu nhân, người nhìn nô tỳ một cái đi, chỗ nào cũng kém xa người. Phu nhân nỡ lòng nào đuổi nô tỳ đi sao! Để cho nô tỳ được ở bên cạnh lão gia, nô tỳ không cầu gì khác, chỉ mong được ở lại phủ làm một tiểu nha đầu! Cầu xin phu nhân…”
Thanh âm của nàng cực kỳ hèn mọn, lại lộ ra sự bi thương vô hạn. Quay đầu nhìn Âu Dương Trì, ánh mắt tha thiết, Âu Dương Trì xưa nay vốn luyến tiếc mỹ nhân rơi lệ, càng không thể tưởng tượng được nha đầu này lại cuồng si hắn như thế. Khó trách mỗi lần hắn đến Phúc thụy viện, ánh mắt nha đầu kia lại triền miên. Hắn nhịn không được hốc mắt liền nóng lên, nhìn Lâm thị mang theo ba phần nghiêm khắc nói: ”Phu nhân!”
Lâm thị tức nghẹn, một trận khí huyết cuồn cuộn chảy. Xem tình hình này tựa hồ như không đáp ứng. Bà ta là nhân vật lợi hại như thế nào chứ!
“Không! Nô tỳ tình nguyện chết ở đây cũng không muốn quay về!” Nhị phu nhân Hầu phủ là người không dễ đối phó. Ngay cả khi trở lại Hầu phủ, cũng tuyệt đối không thể lên làm thiếp thất của chủ tử. Nay chỉ có thể gắt gao bám chặt lấy Âu Dương Trì, cũng không sợ phải đắc tội với Lâm thị, chỉ cần được lão gia sủng ái thì có thể sống an lành qua ngày. Nghĩ như vậy, Kiều Hạnh lại gắt gao nắm chặt váy Lâm thị, thân mình run run, đáng thương khóc lên: ”Phu nhân, mọi người bên ngoài thường hay khen người, nói người là nhân hậu lại lương thiện. Thường ngày cũng hay bố thí, làm việc thiện. Người là bồ tát sống, quan âm sống, mong người hãy để ý đến kẻ khất thực ven đường này, hãy thương thay cho nô tỳ! Nô tỳ thề với trời, chỉ cần phu nhân cho nô tỳ ở lại, nô tỳ cái gì cũng không dám tranh giành với người, thân phận nô tỳ không xứng, chỉ cầu được nhìn thấy lão gia hằng ngày!”
Kiều Hạnh thường ngày thập phần xinh đẹp, nước mắt như mưa, lung lay sắp đổ. Lâm thị tức giận đến cực hạn, không muốn nói nhiều lời nữa, bà ta nâng chân đạp một cước vào ngực Kiều Hạnh, nàng ta hô to một tiếng ngã về phía sau, hai mắt nhắm nghiền ngất xỉu tại chỗ.
Âu Dương Trì chấn động, chạy nhanh lên gắt gao ôm Kiều Hạnh vào ngực, tức giận trừng mắt nhìn Lâm thị nói: ”Nàng ta chỉ là một nha đầu, có thể nào uy hiếp được địa vị của ngươi sao? Trước mặt ta còn dám xuống tay như vậy, ngươi thật sự là ngoan độc mà!”
Lâm thị sửng sốt, không dám tin mà nhìn chằm chằm Âu Dương Trì. Đúng rồi! Sao có thể hồ đồ như vậy chứ, cư nhiên ở trước mặt Âu Dương Trì mà làm ra chuyện như vậy! Bà ta vừa nhấc đầu thì lại thấy Âu Dương Noãn đứng cách đó không xa đang lẳng lặng nhìn. Ánh mắt tối đen, sâu thẳm giống như một cái giếng sâu không thấy đáy lại mang theo một tia trào phúng nói không nên lời. Là nó! Nó vẫn luôn nhìn chằm chằm mình! Chuyện này hết thảy đều là nó ở phía sau âm thầm trợ giúp! Lâm thị bây giờ mới hiểu hết tất cả, nhưng cũng đã muộn rồi.
Ngay lúc này Âu Dương Noãn tiến lại gần Âu Dương Trì, trên mặt là biểu cảm đồng tình cũng như thương tiếc vạn phần nói: ”Phụ thân, Kiều Hạnh đối với người cuồng si như thế, chỉ sợ nếu cứ mạnh mẽ ép gả nàng ta cho người khác cũng sẽ không sống nổi. Chúng ta hãy làm chuyện tốt, đem nàng trở lại bên cạnh Nhị cửu mẫu đi!”
“Noãn nhi, việc này phụ thân sẽ xử lý. Ngươi đi về trước đi!” Âu Dương Trì vẫn ôm chặt Kiều Hạnh không buông.
Âu Dương Noãn mỉm cười, hành lễ rồi nói: ”Dạ, vậy nữ nhi xin phép được lui xuống trước!” Nói xong, nàng xoay người, lại đúng cấp bậc lễ nghĩa chu đáo nhìn Lâm thị nói: ”Mẫu thân, chăm sóc tốt cho đệ đệ. Ngày mai nữ nhi lại qua thăm người!”
Lâm thị nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt nhu muốn phun ra lửa giết chết nàng thì mới cam tâm. Sắc mặt Âu Dương Noãn rạng rỡ sáng rọi, ôn nhu cười rồi xoay người rời đi nhẹ nhàng như một đám mây.
Hai ngày sau, liền truyền đến tin Âu Dương Trì nạp Kiều Hạnh làm di nương. Từ một nha đầu được nay được nâng lên làm di nương, bỏ qua giai đoạn liền và thông phòng. Kiều Hạnh thật đúng là không phải có khả năng bình thường. Cứ như vậy, nàng ta và Lâm thị đã hoàn toàn trở mặt. Con người luôn phải đặt lợi ích của bản thân lên trên hết, phu nhân cho dù là núi cao có thể dựa vào so ra thì cũng còn kém xa tiền đồ mà bản thân mình có khả năng đạt được.
Âu Dương Noãn mỉm cười, viết xuống một chữ thọ tự nho nhỏ, nhẹ giọng hỏi Âu Dương Tước: ”Tước Nhi, đệ xem chữ này như thế nào?”
Âu Dương Tước nhìn thoáng qua, giật mình mở to hai mắt nhìn: ”Tỷ tỷ, đây là thể tự gì vậy? Sao đệ chưa từng thấy qua?”
Âu Dương Noãn ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: ”Đây là Âu Dương thể, do ta tự nghĩ ra!”