Trong con hẻm nhỏ đằng sau trường trung học M. Tiếng tát giòn tan vang lên. Đằng sau góc khuất có khoảng 5 - 6 nữ sinh, chân váy vén cao để lộ chân. Tay áo xoắn lên trông cực kì ngầu. Màu tóc lúc nào cũng phải gắn thêm đuôi tóc màu nổi.
Tiếng bộp vang lên, một nữ sinh bị đánh đến ngã xuống, thành tư thế bò. Nữ sinh đầu đàn ngồi thẳng lên lưng cô nàng, chân gác cực kì thoải mái cứ như là ghế sô pha thật sự.
- Chị Kiều.
Con nhỏ hơi mập đưa cho cô gái được gọi là chị Kiều một điếu thuốc. Cô ta rít một hơi rồi phà khói điệu nghệ. Bỗng nhiên cô ta nhếch mép cười nhạt.
- Tôn Hạ Anh, mày chống đối tao nhỉ?
Người bị ngồi bên dưới khẽ lắc đầu. Đôi mắt bị che khuất bởi mái tóc rối bù bị cắt xơ xác.
- Tao đã nói là đừng có đứng nhất nữa. Tại sao mày không nghe tao.
Kiều An cắm đầu thuốc lá vào đầu Tôn Hạ Anh. Hạ Anh hét ầm lên đầy đau đớn. Kiều An đứng dậy đá mạnh vào bụng nó.
- Mẹ kiếp, vì mày mà mẹ tao luôn càm ràm hoài. Mày muốn học giỏi để làm gì? Mày là đứa mồ côi mà? Mày đâu có gì vướng bận tại sao lại cố học giỏi nhỉ.
- Chị Kiều, chắc là lại học đâu cái đạo lý học giỏi mới thoát nghèo.
- Ha ha... Thoát? Sao thoát được, mày đã là hạng dưới đáy thì làm sao mà thoát được chứ. Viễn vông. Lột đồ nó, sau đó đi ăn lẩu.
Tiếng la hét bất lực vang lên đầy con hẻm. Nhưng những người ở đây không quan tâm bởi tiếng hét đó. Vì đó là điều thường ngày ở đây.
Vài ngày sau, một vụ án xảy ra tại trường trung học Marie. Nữ sinh tên Tôn Hạ Anh đã ngã từ tầng thượng xuống trong tay cầm một bức thư tuyệt mệnh. Có người còn nói nhỏ là do Kiều An đã hại chết, hoặc gián tiếp hại chết. Nhưng Kiều An là ai? Là con ông thị trưởng, chức cao quyền quý ở đây. Không một ai có thể đấu lại ông ta.
Tôn Hạ Anh, tự tử.
Nhưng mà... tôi không phải là tự tử. Tôi là Tôn Hạ Anh, một hồn ma đang lang thang vô định. Tôi nhìn bản thân mình bị đưa vào túi xác. Rõ ràng pháp y đã khám nghiệm ra được là trước khi chết tôi có rất nhiều vết thương lạ.
Hồn ma tôi lơ lửng giữa không trung.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ. Khi sinh ra, bản thân thấp bé hay bị bạn trong viện cô nhi bắt nạt. Nhưng một ngày, tôi đã được cứu bởi một cô gái có gương mặt lạnh lẽo. Cô ấy là Hạ Lam, tên ở cô nhi viện là Tôn Hạ Lam, họ lấy theo họ của sơ Tôn.
Hạ Lam trời sinh thông minh, lại làm việc dứt khoác. Cô ấy xinh đẹp lại đánh nhau rất giỏi rất nhanh trong cô nhi viện không ai dám bắt nạt được tôi.
Chúng tôi trở thành chị em tốt nhất. Tình cảm chúng tôi không ai có thấy chia cắt được.
Lên cấp một, cô ấy được một nhà giàu chọn làm con nuôi. Nghe sơ nói, nhà họ là tài phiệt, một thế giới quý tộc cực kì khó vươn tới, dù tôi có cố gắng cả đời cũng không thể nào sờ tới được. Hạ Lam may mắn như vậy, cô ấy được chọn là lẽ đương nhiên.
Nhưng tôi không vì vậy mà nhục chí. Tôi cố gắng học hành thật giỏi để sau này đến thành phố C có thể ở chung bầu trời với Hạ Lam.
Điều đó... có lẽ không thể thành hiện thực rồi.
Đám tang tôi làm qua loa, chi phí không có nhiều để tổ chức linh đình. Đám ác quỷ đó vẫn đến thăm viếng với thái độ dửng dưng. Khi viếng tôi, con Kiều An vừa nhai kẹo cao su vừa lạy lạy cho có.
Sau đó tôi được hoả táng rồi mang tro cốt về cô nhi viện.
Tôi đứng đó nhìn Kiều An, nỗi hận thù dâng lên, tôi lao đến bóp cổ cô ta. Nhưng chỉ một cái lướt qua đầy bất lực. Tôi không chạm được.
Khoảng 1 tháng sau khi tôi chết,
Một chiếc Bentley sang chảnh đậu ngay trường trung học Marie. Hiệu trưởng và dàn giám thị, giáo viên bước ra chào đón. Thiếu điều có thêm thảm đỏ thôi đó. Một gương mặt bước xuống, dáng vẻ lạnh lùng kiêu sa đó, có cháy ra tro tôi cũng không quên được.
Tôn Hạ Lam! Cô ấy trở về rồi.
Bước theo cô ấy là một người phụ nữ già cực kì sang trọng lại có chút nguy hiểm.
- Chủ tịch Triệu, tiểu thư Triệu mời vào.
À đúng rồi, Tôn Hạ Lam trở thành Triệu Hạ Lam rồi. Một thiên kim tiểu thư giới tài phiệt. Cô ấy bước qua tôi hoàn toàn không nhìn thấy.
Không biết khi nghe tin tôi mất, cô ấy có đau lòng không.
Tôi lặng lẽ đi theo sau cô ấy. Hạ Lam ngồi trên ghế bên cạnh chủ tịch Triệu. Bà ấy dặn dò kỹ lưỡng, hình như rất yêu thương đứa cháu này. Dù ai cũng biết cô ấy chỉ là cháu nuôi. Nhưng có nguồn tin rộ ra, cô ấy có sẵn cổ phần trong tập đoàn. Điều mà những đứa con ngoài giá thú cầu còn không được.
- Ngoan nhé, vì Triệu gia có dự án ở đây! Cháu ở đây học, có gì cứ gọi cho cha cháu.
- Vâng, bà nội!
Cô ấy hướng chủ tịch mỉm cười ngoan ngoãn.
Tôi cảm thấy cô ấy lạ lắm.
Hạ Lam có quay về cô nhi viện khi gặp lại sơ Tôn. Cô ấy mỉm cười vui vẻ. Tôi khẽ thở phù, chắc cô ấy vẫn còn nhớ chúng tôi. Nhưng khoé miệng tôi cứng đờ lại khi thấy người bên cạnh có chụp ảnh.
- Được rồi ạ!
Hạ Lam lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, cô ấy ngồi xuống ghế lôi ra một hộp thuốc lá sang trọng. Đốt một điếu đặt lên miệng và rít. Phong thái có phần khá giống Kiều An. Nhưng lại sang và cảm giác... độc ác hơn.
- Hạ Lam.
Sơ Tôn cúi đầu nịnh nọt.
- Con về rồi tốt quá, nhìn con chắc sống tốt lắm nhỉ.
- Ừm... Sắp tới sẽ bố thí cho bà. Nhận rồi cung cấp hình ảnh cho Triệu gia.
- Vâng vâng... à Tôn Hạ Anh chết rồi, con có biết chưa? Tự tử chết. Con bé đó thật là chọc ai không chọc lại chọc Kiều An, con gái của thị trưởng. Trước lúc chết nó kêu, nó muốn học giỏi để đến gặp con.
Hạ Lam bật cười, giọng cười khinh bỉ tột độ.
- Cô ta là ai? Chỉ là một nô lệ, tôi vô tình cứu giúp thôi. Nhưng lại tôn sùng tôi như thế... chịu! Đừng bao giờ nhắc cô ta trước mặt tôi. Làm tôi nhớ đến quá khứ bẩn thỉu ở đây.
Cô vứt điếu thuốc xuống. Sơ Tôn đứng yên như trời trồng.
- Dập thuốc!
Hạ Lam nhìn sơ như nhìn con mồi, mắt phượng khẽ liếc đầy ác độc. Sơ Tôn tính vội dùng chân nhưng tiếng hửm của Hạ Lam làm Sơ Tôn sững người. Bà chầm chậm cúi xuống run rẩy dùng tay không dám để lên. Hạ Lam giơ chân đạp mạnh xuống khiến bà ta la hét lên.
- Nhớ... đừng bao giờ nhắc quá khứ đối với tôi.
Người cầm máy ảnh đó chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn. Tôi há hốc mồm nhìn cô ấy, cô ấy bây giờ... giống như một ác quỷ. Không còn Hạ Lam mà tôi biết năm xưa.
Hạ Lam khựng lại, ánh mắt mơ hồ như nhìn xuyên qua tôi. Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi nảy lên một tia hy vọng. Nhưng rồi, cô ta cụp mi, giọng nói dửng dưng đến lạnh lẽo:
- Tôn Hạ Lam… đã chết rồi.
Tôi sững sờ. Câu nói kia không phải phủ nhận sự tồn tại của tôi, mà giống như một lời chôn vùi tất cả. Cô ta không muốn nhắc lại, cũng không muốn nhớ đến. Như thể quá khứ của chúng tôi… là một vết nhơ không thể chạm vào.
Tôi ôm chặt đầu, từng mạch máu như muốn nổ tung. Cơn đau nhói xuyên thấu từ đầu xuống tận tim, từng hơi thở trở nên gấp gáp, khàn đặc, nghẹn ứ trong cổ họng. Mỗi nhịp đập của trái tim đều như đang trói chặt tôi vào cơn thù hận, một nỗi căm phẫn vừa tê dại, vừa nóng bỏng, khiến toàn thân run rẩy dữ dội.
Hình ảnh Hạ Lam bước đi, dáng vẻ kiêu kỳ, khuôn mặt thản nhiên không một chút dấu hiệu thương tiếc hay hối lỗi, cứ lặp đi lặp lại trong trí óc tôi. Từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt cô bỏ mặc tôi… như những mũi dao sắc bén, cứa thẳng vào linh hồn, khiến tôi đau đến tận cùng.
Tôi nhớ lại những ngày tháng mình học hành quên ăn quên ngủ, từng giọt mồ hôi rơi trên trang sách, từng niềm hy vọng nhỏ bé đặt vào lời hứa sẽ cùng cô thi vào thành phố C. Nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa. Hai năm nữa thôi, tôi đã có thể đạt được ước mơ, nhưng giờ đây, mạng sống tôi đã bị tước đoạt. Tôi không hiểu ai, vì sao, và bằng cách nào. Chỉ biết rằng, trước khi chết, nỗi đau đã xé nát toàn bộ cơ thể và tâm hồn tôi.
Trong cơn tuyệt vọng, một cảm giác lạ lùng ùa về. Không chỉ là đau đớn, không chỉ là phẫn uất, mà là một luồng năng lượng khôn tả, như thể chính nỗi thù hận và khao khát công lý đang trỗi dậy, cuộn xoáy khắp cơ thể tôi.
Tôi gào lên trong câm lặng, một tiếng kêu mà thế gian không thể nghe thấy. Trong mắt tôi, bóng tối và ánh sáng giao hòa, hình hài tôi dần nhòa đi, tan chảy trong không gian mênh mông. Nhưng bên trong, ý thức tôi vẫn còn nguyên, vẫn hừng hực khát khao sống lại, tìm ra sự thật, và buộc kẻ đã cướp đi mạng sống của tôi phải trả giá.