Hơn 4 mẫu ruộng nước nhà họ Khương, một năm phải trồng hai vụ. Mùa xuân cấy lúa, sau khi thu hoạch, vào mùa thu còn phải gieo một vụ phân xanh, tức là cỏ ba lá.
Thứ này lớn nhanh, là thức ăn tốt để nuôi lợn tăng trọng, một vụ phân xanh như vậy, lợn có thể ăn đến tận mùa xuân năm sau.
Còn hơn hai mẫu ruộng cạn cũng không bỏ không, Hồ Quỳnh Phương trồng khoai lang, ngô, khoai tây, lạc, vừng... Bà còn tranh thủ trồng thêm một ít đậu đỏ, đậu xanh, để dành nấu cháo ăn trong nhà.
Có thể nói, nếu gia đình này không có Hồ Quỳnh Phương chăm chỉ chịu khó thì bà lão Uông Xuân Muội thiên vị kia tuyệt đối không thể nhàn nhã tự tại như bây giờ.
Nhìn những bông lúa trĩu nặng trên ruộng, Khương Điềm không khỏi khinh thường trong lòng rằng bà lão Uông Xuân Muội kia hẹp hòi thiển cận.
Tại sao lại có người ngu ngốc đến vậy?
Bà ta không thương xót đứa con dâu cả hiếu thuận và giỏi giang thì thôi, ngược lại ngày nào cũng trông ngóng đứa con dâu út của chú hai còn chẳng biết ở đâu.
Kiếp trước sau khi mẹ mất, cô không còn quay về căn nhà này nữa.
Sau này, nghe người ta nói, chú hai của cô tìm được đối tượng ở thành phố, cha mẹ đối phương đều làm việc ở cơ quan nhà nước, chú hai để lấy lòng cha vợ, đã dứt khoát chuyển đến nhà cha vợ ở luôn.
Uông Xuân Muội vốn tưởng rằng con trai út vào biên chế, làm nhà nước, sẽ đón bà ta lên thành phố hưởng phúc, ngày nào bà ta cũng khoe khoang với mọi người trong thôn rằng bà ta sắp được lên thành phố sống.
Kết quả đến chết, bà ta cũng không đợi được con trai út đón bà ta lên hưởng phúc, năm nào cũng phải đón Tết một mình.
Nghĩ đến cảnh tuổi già cô quạnh của Uông Xuân Muội kiếp trước, Khương Điềm thầm cười lạnh trong lòng.
Cô nghĩ, kiếp này cô nhất định phải làm một việc tốt, giúp bà ta giữ đứa con trai út yêu quý ở bên cạnh mình
Không phải Khương Nhạc Sinh vẫn luôn miệng nói muốn hiếu thuận với mẹ già hay sao?
Vậy thì đời này hãy để hắn hiếu thuận cho tốt.
Khương Điềm đã tính toán xong, nhân lúc con rắn độc Khương Nhạc Sinh còn đi học, tạm thời không thể về nhà, nhân cơ hội này, cô phải nắm quyền tài chính trong nhà vào tay, có lẽ cô còn có thể lợi dụng tiền bồi thường tử vong của cha để tìm cách chia gia tài với bà ta.
Cho dù mất một ít tiền, chỉ cần có thể bảo vệ được em trai và mẹ thì số tiền đó coi như cho chó ăn.
Gia đình này, nếu không có Hồ Quỳnh Phương chịu thương chịu khó, không có Khương Nhạc Bình chỉ biết kiếm tiền đưa về nhà, đến lúc đó có lẽ không cần cô đích thân ra tay, Uông Xuân Muội ham ăn lười làm, còn có Khương Nhạc Sinh bụng dạ xấu xa, tự mình có thể cắn xé nhau ầm ĩ.