Cô biết mẹ mình chính là kiểu phụ nữ truyền thống điển hình bị tam tòng tứ đức tẩy não sâu sắc.
Nếu Khương Điềm thật sự bảo bà đừng quản bà nội, đừng làm quá nhiều việc nhà, có lẽ bà sẽ không nghe dù cô có nói nát cả miệng.
Kiếp trước, Khương Điềm vì Hồ Quỳnh Phương giống như con trâu già, đã cãi nhau với mẹ mình vô số lần.
Nhưng lần nào cô cũng bị tư tưởng "tam tòng tứ đức" của Hồ Quỳnh Phương chọc tức đến nỗi một vị phật xuất thế, hai vị phật lên trời.
Kiếp này, cô quyết định đổi cách đối phó với mẹ mình.
Bà nội ở nhà, rửa bát, rửa chén gì đó, mệt thì mệt nhưng cũng không chết được.
Nhưng nếu cô một mình chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến thôi, mẹ cô ở nhà đã không ngồi yên được rồi, có đúng không?
Khương Điềm nghĩ thầm, kiếp trước chính bởi vì cô và em trai quá hiểu chuyện, quá nghe lời, cái gì cũng không để mẹ mình lo lắng, cho nên Hồ Quỳnh Phương mới tận tụy hầu hạ bà nội và chú hai của cô.
Đã như vậy, kiếp này cô sẽ khiến mẹ mình bận rộn đến nỗi không có thời gian để nhớ đến người khác.
Đúng như câu nói "học tốt thì khó, học hư thì dễ."
Khương Điềm quyết định bắt đầu lười biếng, bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới đều thanh tịnh.
Về đến nhà, vừa mở cửa lớn, cô đã nghe thấy trong phòng bà nội truyền đến một trận rên rỉ: "Ối giời ơi, ối giời ơi."
Kiếp trước Khương Điềm đã chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi vì bà già này, chỉ cần bà ta cong đuôi, Khương Điềm liền biết bà ta muốn làm trò gì.
Chắc chắn bà ta lại muốn sai khiến mẹ cô rửa chân bóp vai cho bà ta.
Thấy mũi chân của Hồ Quỳnh Phương đã vô thức bước qua, Khương Điềm cũng kêu lên một tiếng "ối giời ơi", cô còn giả vờ ngã xuống đất bằng một tư thế còn chưa thành thạo.
Khụ~ Hai kiếp làm người đều thẳng thắn, Khương Điềm giả vờ ngất xỉu quả thực rất tệ.
May mà bây giờ là buổi tối, bà nội cô lại luôn keo kiệt, không nỡ thắp đèn trong sân lên.
Trời đen như mực, che giấu hoàn hảo diễn xuất vụng về của cô.
Hơn nữa Hồ Quỳnh Phương vì lo lắng mà mất bình tĩnh, vừa nghe thấy con gái bị ngã, bà sao có thể nghĩ đến chuyện con gái đang diễn kịch?
Bà ngay lập tức chạy tới định đỡ con gái dậy.
"Mẹ ơi, hình như con lại bị thiếu máu rồi."
Mặt mày Khương Điềm ủ rũ, mềm nhũn dựa vào người Hồ Quỳnh Phương, giả vờ ngất xỉu.
Kiếp trước ở độ tuổi này, cô cũng có chứng thiếu máu.
Nói chính xác thì, người dân nông thôn thời đó, rất nhiều người đều bị thiếu máu, tất cả là do ăn uống quá kém, dinh dưỡng không đủ gây ra.
Kiếp trước Khương Điềm cũng vì thiếu máu mà ngất xỉu hai lần.