Bạch Hiểu Y chán ghét Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ, Tần Uyên đương nhiên cũng chán ghét theo, bất cứ ai làm cô không vui anh đều sẽ không thích.
Nếu như không có hai người kia, hôm nay anh tới gặp cha mẹ Bạch Hiểu Y, không khí hẳn sẽ tốt hơn, hết lần này tới lần khác, hai cây gậy quấy c*t này làm Bạch Hiểu Y không thoải mái, anh cũng không thoải mái theo.
Cho nên lên xe rồi anh liền đề nghị, Anh trực tiếp động thủ để hai người kia biến mất, khiến cho họ cả đời này sẽ không có cơ hội xuất hiện trước mặt em, thế nào?
Bạch Hiểu Y hiểu ý tứ của anh, lắc đầu, Không cần thiết, hai người kia tội cũng không đến mức đấy, hai ngươi đó cũng không đáng để anh bẩn tay, em tin tưởng chuyện này cha mẹ em có thể xử lý tốt.
Kỳ thật Khương Nghiên Kỳ này là tự mình tìm đường chết, cô ta muốn ở nhà mình, không nói phải nịnh nọt mình, tối thiểu nhất cũng đừng tìm đường chết vu oan mình. Huống chi năm năm trước cũng đã trải qua một lần, nay rõ ràng vẫn còn làm như thế. Cô ta đại khái là quá coi trọng bản thân, cảm thấy cô ta chỉ khóc một chút là tất cả mọi người đều nhân nhượng? Bệnh công chúa này cũng nên trị!
Hiện thời cô không ở trong nhà, Khương Nghiên Kỳ muốn nháo như thế nào cô cũng không xen vào, nhắm mắt làm ngơ. Dù sao cô cũng hiểu, Khương Nghiên Kỳ nháo một trận như thế, mẹ cô Bạch Phượng Kiều và cha cô Khương Chấn Hải khẳng định sẽ không thoải mái, còn họ muốn giải quyết thế nào thì hoàn toàn dựa vào phân lượng cô ta trong suy nghĩ của cha mẹ cô.
Đối với vấn đề Bạch Phượng Kiều nên xử lý Khương Nghiên Kỳ như thế nào, Bạch Hiểu Y cũng không lo lắng, cô chỉ lo lắng Tần Uyên sẽ vì cô làm bẩn tay mình, vội khuyên nhủ: chuyện Khương Nghiên Kỳ này anh không cần bận tâm, cha mẹ em biết rõ đúng mực, hai người chúng ta cứ sống tốt của chúng ta, không cần lãng phí thời gian quản mấy người sốt ruột này.
Tần Uyên quay đầu nhìn thoáng cô, dù có muốn hỏi hai người hay không, nhưng câu nói Chúng ta sống tốt của chúng ta lại làm trong lòng anh nổi lên một cỗ ngọt ngào vui sướиɠ, lập tức không chút nghĩ ngợi, ngoan ngoãn đáp một câu, Được.
Bạch Hiểu Y thấy xe sắp ra khỏi trấn Đàn Minh, nghĩ một lát lại nói với anh: Chúng ta đi một chuyến về nhà anh đi! Chuyện chúng ta vẫn phải để bà nɠɵạı và cha mẹ anh biết.
Tần Uyên ngẩn người, dù sao cũng không nghĩ nhiều, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho mẹ mình, nói với bà chuyện anh muốn dẫn bạn gái về.
Trình Bình Như nghe Tần Uyên nói muốn dẫn bạn gái về, so với trước còn cao hứng hơn. Bà đang họp trong công ty, lập tức không họp nữa, gọi điện thoại về cho bà nội Trình và Tần Hoài Mặc nói việc này, lại dặn dò hai người về nhà ngày, không để trong nhà không có người, con gái nhà người ta dù sao cũng tới cửa lần đầu tiên, không thể để cho cô ấy cảm thấy bị nhà bọn họ bạc đãi.
Mấy người Tần gia chạy về nhà lập tức từ trên xuống dưới chuẩn bị một lần, xong xuôi rồi đoan đoan chính chính ngồi chờ trên sô pha.
Có thể nói là Tần Uyên lần đầu tiên mang bạn gái về. Thật ra Trình Bình Như rất khẩn trương, vừa nghĩ phải cùng mọi người nói chuyện như thế nào với cô gái kia vừa nhìn bốn phía xem còn chỗ nào chưa đủ tốt. Trong lúc vô tình ánh mắt liếc thấy Tần Hoài Mặc một bên lạnh nhạt tự nhiên xem báo, Trình Bình Như lúc này liền nhíu mày, Ông sao không đi thay quần áo đi, một thân quân trang xanh lè định dọa con gái nhà người ta à.
Tần Hoài Mặc nghe nói như thế, trên mặt thoáng lộ ra không vui, cố ý nói thầm một câu: Thật là nhiều lời, cũng không phải đại sự gì. Mặc dù lầm bầm như thế, vẫn bỏ tờ báo xuống, ngoan ngoãn đi lên thay đổi một bộ quần áo thường phục.
Không căng thẳng giống Trình Bình Như, bà nội Trình ngồi một bên sắc mặt lại có chút phức tạp, yên ổn ngồi trong chốc lát bà thở dài, rốt cục vẫn không nhịn được mở miệng hỏi, Các con nói lần này ŧıểυ Uyên dẫn bạn gái về, có phải là từ đây nó với Hiểu Y cả đời này đã vô vọng hay không?
Trình Bình Như vừa nghe bà nhắc tới chuyện này, trên mặt cũng không khỏi mang theo thất lạc. Dù sao bất kể thế nào, Tần Uyên có thể đem bạn gái về đã là chuyện rất đáng cao hứng, vội vàng cười an ủi một câu: Mẹ, chuyện Hiểu Y chúng ta đánh vậy, hai đứa tự có phúc phận riêng.
Trình bà nội nghe nói như thế lại thở dài một tiếng, xem đi, hai đứa bé thật sự là hữu duyên vô phận.
Mấy người lại đợi trong chốc lát mới nghe thấy tiếng chuông cửa, Trình Bình Như vội vàng hít sâu một hơi, bước ra mở cửa. Nhưng khi thấy người đứng trước mặt, Trình Bình Như lại ngẩn ngơ, muốn mở miệng hỏi nhưng cứ nghẹn ở cổ họng.
Bà không nghĩ tới đi cùng Tần Uyên dĩ nhiên là Bạch Hiểu Y, vừa mới Tần Uyên rõ ràng nói anh muốn dẫn bạn gái về, chẳng lẽ...
Trình Bình Như có bao nhiêu khiếp sợ, nhưng dù khiếp sợ thì còn ngạc nhiên mừng rỡ, bà ngơ ngác nhìn hai người trước mặt, sự thật đánh thẳng vào làm cho bà kích động nói không ra lời.
Bạch Hiểu Y sớm đã đoán được dì Trình thấy cô sẽ có vẻ mặt này, cô vội vàng đưa các thứ trong tay lên, cười nói: Đây là chuẩn bị cho dì, xin dì vui lòng nhận.
Trình Bình Như sững sờ tiếp nhận các thứ, lúc này mới phản ứng lại, liền sẵng giọng: Con... con sao còn mang quà a! Thật là đứa bé ngốc!
Bà nội Trình và Tần Hoài Mặc cũng đã đứng lên nhìn ra ngưỡng cửa, lúc thấy Bạch Hiểu Y, trên mặt hai người cũng ngạc nhiên, Tần Hoài Mặc lại nhịn không được mở miệng hỏi, Hiểu Y và ŧıểυ Uyên, các con đây là...
Tần Uyên tiếp nhận lời ông nói, bình tĩnh trần thuật: Chúng con ở cùng một chỗ.
Mấy chữ này đối với Trình Bình Như quả thực chính là phúc âm, khỏi phải nói bà cao hứng biết bao nhiêu, vội vàng kéo Bạch Hiểu Y vào ngồi xuống, lại đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, bởi vì quá mức kích động, bà còn nói năng có chút lộn xộn, Ta thật không nghĩ tới... Thật không nghĩ tới... Vừa mới ta còn nói với bà nɠɵạı con, nếu Hiểu Y không thể cùng với ŧıểυ Uyên một chỗ thì thật đáng tiếc, lại không nghĩ rằng... Trình Bình Như nói đến đây vành mắt đã đỏ hồng, Thật không nghĩ tới, các con thế nhưng ở cùng một chỗ... Ta không biết phải cao hứng thế nào... Con là đứa bé ta nhìn lớn lên, kiếp này không có ai thích hợp hơn con để làm con dâu của ta.
Bạch Hiểu Y bị vẻ mặt dì Trình dọa, cô vốn nghĩ có lẽ dì Trình sẽ khiếp sợ, nhưng không nghĩ tới bà sẽ kích động đến nước này, vội vàng mềm giọng an ủi: dì Trình không cần lo lắng, con sẽ sống thật tốt với Uyên Ca.
Trình Bình Như vội vàng xoa xoa nước mắt, Dì không lo lắng, dì là cao hứng, quả thực cao hứng chết mất.
Bà nội Trình vốn còn tiếc nuối ŧıểυ Uyên và Hiểu Y thế nhưng không ở cùng nhau, lại không nghĩ rằng hai đứa bé này làm cho bà ngạc nhiên mừng rỡ. Bà nội Trình kích động không thua gì Trình Bình Như, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai đứa bé, thật sự là càng nhìn càng cao hứng, lúc này mới phân phó dì Ngô giúp việc nhanh làm đồ ăn ŧıểυ Uyên và Hiểu Y thích.
Ngược lại, Tần Hoài Mặc toàn bộ quá trình đều biểu hiện tương đối nhạt định, mặc dù quan hệ cha con giữa ông và Tần Uyên có chút cứng nhắc, nhưng ŧıểυ tử này dù sao cũng là con ông, ông giống những cha mẹ khác cũng hy vọng có thể sớm một chút thấy anh thành gia lập nghiệp. Anh có thể mang bạn gái về ông đương nhiên cũng cao hứng, huống chi Bạch Hiểu Y coi như là ông nhìn lớn lên, hiểu tận gốc rễ, đương nhiên so với ai khác đều vui mừng để cô trở thành con dâu mình. Mặc dù trước mắt ông vẫn cầm báo xem, nhưng chân mày khóe mắt lại mang theo vui vẻ không che dấu được.
Trình Bình Như cũng sợ chính mình quá mức kích động dọa đến 2 đứa, lập tức thu thập tâm tình hỏi Bạch Hiểu Y: Đúng rồi Hiểu Y, các con nghĩ tới khi nào thì kết hôn chưa? Các con yên tâm, nếu hai đứa kết hôn, ta nhất định an bài mọi chuyện chu đáo, không để các con lo lắng cái gì.
Kỳ thật đời trước dì Trình cũng thế. Cô kết hôn lần đầu tiên, cái gì cũng không hiểu, hôn lễ đều là dì Trình và mẹ cô lo liệu. Được trưởng bối yêu thương, cô so với ai càng cảm kích. Đang muốn cười trả lời để bà không cần quan tâm nhiều như vậy, lời chưa ra miệng đã nghe thấy Tần Uyên ngồi đối diện quăng một câu: Chuyện hôn lễ con sẽ chuẩn bị, không cần mọi người lo lắng.
Trình Bình Như vừa nghe lời này liền cười giận anh, Khó được ngoài công việc còn có chuyện cho con để tâm.
Con trai của bà, bà kỳ thật vẫn hết sức lo lắng anh không tìm được bạn gái. Chủ yếu là tính cách anh quá cứng nhắc, lại không thích lui tới với các cô gái. Mà người như anh còn muốn một lòng đâm đầu vào công việc, cái gì nhi nữ tình trường, cái gì hôn nhân đại sự, anh căn bản không coi thành chuyện to tát. Bà vốn đã chuẩn bị tâm lý cuộc đời anh sẽ cô độc. Nhưng không nghĩ anh lại vội vàng không kịp chuẩn bị đưa bạn gái về. Đó lại còn là Hiểu Y bà hết sức yêu thích. Hơn nữa bà nhìn ra được, con trai cũng coi như chậm rãi khai khiếu, đến chuyện hôn lễ này cũng nói. Anh luôn không để ý gì ngoài công việc, cảm thấy những thứ kia quá vặt vãnh phiền toái, nay thế nhưng tuyệt không coi là phiền toái, còn toàn bộ ôm vào người.
Có thể nhìn ra anh biến hóa thế này, Trình Bình Như rất vui mừng, cũng vui mừng còn có bà nội Trình. Bà nội Trình thật sự là so với ai đều càng coi trọng hai người này, bà chỉ hy vọng họ cùng một chỗ rồi có thể hòa hòa mĩ mĩ tiếp tục sống. Hiểu Y bà không lo lắng, chỉ lo lắng Tần Uyên cái người không bao giờ hết lo.
Cho nên bà nội Trình lúc này cố ý trầm trầm sắc mặt nói với Tần Uyên: Nếu đã an tâm thành gia lập nghiệp, vậy thì bớt tính xấu của con đi một chút, ở cùng nhau, nhà trai phải bao dung nhà gái mới có thể sống tốt, hiểu chưa?
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Tần Uyên thời gian trước nói cái gì cũng không quan tâm nghe vào tai nay lại ngoan ngoãn gật gật đầu, nghiêm túc đáp một câu: Hiểu.
bà nội Trình và Trình Bình Như nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương đều thấy hài lòng. Xem ra, người bướng bỉnh cũng có thể thay đổi, chỉ là chưa gặp được người có thể làm cho anh thay đổi mà thôi.
Dạy bảo Tần Uyên xong rồi, Trình Bình Như lại cùng Bạch Hiểu Y tán gẫu trong chốc lát, càng trò chuyện Trình Bình Như càng nói đi xa, nói đến sau này sinh con thế nào, Bạch Hiểu Y quẫn càng quẫn, chỉ hàm hàm hồ hồ bỏ qua.
Ăn cơm xong, Trình Bình Như gọi điện thoại chia sẻ vui sướиɠ với Bạch Phượng Kiều, còn Bạch Hiểu Y và Tần Uyên mỗi người trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
Bạch Hiểu Y mới vừa tắm rửa thay quần áo đi ra liền nghe thấy cửa kéo ở ban công vang lên vài tiếng gõ không nặng không nhẹ, Bạch Hiểu Y kéo cửa ra, đã thấy Tần Uyên đứng trước cửa, trên người mặc áo choàng tắm, chắc cũng vừa mới tắm rửa.
Hiện thời hai người đã gặp cha mẹ từng người, chuyện hai người coi như là ván đã đóng thuyền, cảm giác của Bạch Hiểu Y với anh cũng thêm một chút biến hóa, ngay từ đầu là người yêu, một lát này đã xem anh như nửa người thân của cô.
Vốn Bạch Hiểu Y cho rằng sẽ có lo lắng xuất hiện, nhưng hai người nói cho cha mẹ rồi, tâm tình vẫn hết sức bình thản, thật giống như chỉ là nước chảy thành sông mà thôi.
Lúc này lại nhìn thấy anh, trong mắt cô có thêm một loại cảm giác thân thiết nhu hòa, Tần Uyên ngược lại nhìn không ra biến hóa gì, vẫn còn mặt mũi cứng nhắc, không giống người ở trong tình yêu cuồng nhiệt, Tần Uyên bình thường rất ít có lúc biểu hiện ra ôn nhu, nhưng mà anh ôn nhu cũng rất đáng sợ.
Tần Uyên thấy cô mở cửa liền duỗi tay kéo cô, Bên ngoài bắn pháo hoa, sang đây xem.
Bạch Hiểu Y theo anh đi ra, quả nhiên thấy cách đó không xa một mảnh ánh sáng rực rỡ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nổ vang, cảnh tượng pháo hoa nở rộ quả thực đẹp không sao tả xiết, Bạch Hiểu Y vừa ra liền nhìn đến ngây người.
Tần Uyên trong bóng tối quay đầu nhìn cô, pháo hoa nở rộ trong mắt cô, sáng lạn khác thường, pháo hoa đẹp, cô đẹp hơn, cô nhìn pháo hoa xuất thần, nhưng trong mắt anh lại chỉ nhìn thấy cô.
Bạch Hiểu Y trong lúc vô tình vừa quay đầu liền thấy ánh mắt Tần Uyên nóng rực lại mang theo vài phần nhớ nhung, cô cảm thấy lỗ chân lông toàn thân căng thẳng, cẩn thận hỏi: Làm gì vậy? Sao nhìn em thế?
Tần Uyên không trả lời, đột nhiên một tay nắm chặt thành nắm đấm đưa tới miệng cô, Bạch Hiểu Y bị động tác này làm cho bối rối, còn đang muốn hỏi, anh lại lãnh đạm phun ra hai chữ, Cắn anh.
...
Bạch Hiểu Y với yêu cầu đột nhiên xuất hiện này của anh cảm thấy choáng váng, cô nhìn anh, hoàn toàn nhìn không ra tâm tình trên mặt, lại nhìn tay anh đưa tới, Anh có bệnh à, sao đột nhiên bảo em cắn anh?
Anh nghiêm trang giải thích, Em cắn anh, anh xem có đau hay không, nếu đau thì chứng minh hiện tại anh không phải đang nằm mơ.
... Bạch Hiểu Y theo bản năng lui về phía sau một bước, cũng trợn mắt nhìn anh một cái, Anh đang suy nghĩ lung tung cái gì? Đây đương nhiên không phải là nằm mơ... Lại nói sao nhất định phải để em cắn anh, chính anh cũng có răng, cũng có thể tự cắn a!
Kỳ thật Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy Tần Uyên khả năng đang đùa giỡn cô, cho nên cô nói mang theo vài phần ý tứ cười giỡn. Nhưng không nghĩ tới cô vừa mới dứt lời, đã thấy anh quả thật đưa nắm tay đặt lên môi, không chút do dự cắn xuống, cắn xong còn nhíu mày, cẩn thận phán đoán một chút, sau đó mới thực sự cầu thị kết luận, Đau, xem ra không có nằm mơ
... Đại ca anh có phải ngốc hay không?!
Bạch Hiểu Y cảm thấy cô thật sự càng ngày càng không biết cái người trước mắt này, khi thì cao lãnh, khi thì vờ ngớ ngẩn, quả thực đều sắp tinh thần phân liệt.
Nhưng nhìn bộ dáng anh ngốc nghêch, cô lại không đành lòng, dứt khoát đi tới gần ôm cổ anh, ôn nhu nói: Đây không phải là nằm mơ, Tần Uyên...
Tần Uyên tự nhiên cũng đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, hết thảy trước mắt đều quá mức tốt đẹp, anh chỉ lo đây là một giấc mộng, thực sợ có một ngày tỉnh dậy, cô không ở bên cạnh anh, thực sợ lúc này cô là của anh, nhưng vừa mở mắt cô liền biến thành vợ người khác, tương thân tương ái với người khác.
Anh ôm cô thật chặt, hung hăng ngửi mùi trên người cô, thật giống như chỉ có thế này mới có thể vững tin cô thực ở bên anh.
Mấy năm nay thỉnh thoảng anh nghĩ lại chuyện đã qua.
Bạch Hiểu Y lông mày cau lại, Chuyện đã qua?
Chúng ta trước đây.
A... Bạch Hiểu Y đáp nhẹ một tiếng, Chuyện gì trước đây?
Ngày đó, lần đầu tiên anh đi học, em vụng trộm giấu giầy của anh đi, đổ thừa anh, không cho anh đi, anh bắt được, em còn ngụy biện, về sau anh tìm thấy ở dưới giường em, em còn không nhận, nói là giầy của anh tự chạy đến dưới giường em. Khi đó anh nghĩ, trên thế giới này sao có ngươi không biết xấu hổ như thế.
Chuyện này Bạch Hiểu Y cũng còn nhớ, vốn nghe anh nhắc tới, cô cảm thấy khi đó mình thật đúng là quá ngu xuẩn ngây ngô, nhưng nghe câu nói sau cuả anh, cô liền khó chịu.
Đúng vậy, em là người không biết xấu hổ, vậy sao anh còn thích em cái đồ khốn đó?
Ai biết? Tần Uyên giọng nói lộ ra không vui, Rõ ràng trước đây hết sức chán ghét em, nhưng về sau mới phát hiện hóa ra không biết từ lúc nào, ký ức của anh thế nhưng toàn bộ bị em chiếm đoạt, quả thực chỗ nào cũng có em. Dù nghĩ đến cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ đến em. Trước kia em luôn nói anh là người ngang ngược vô lý, kỳ thật người thật sự ngang ngược vô lý là em, ngang ngược chiếm hết hồi tưởng của anh, khiến anh không thể quên được em.
Bạch Hiểu Y từ trong lòng anh thăm dò nhìn anh, trên mặt mang theo nghi hoặc, Hôm nay anh làm sao vậy? Sao nói nhiều như thế? Hơn nữa mấy lời này giống như là đang thổ lộ với cô...
Tần Uyên một lần nữa ấn đầu cô vào trong ngực, lại nói: Chính là hy vọng nói cho em biết mọi lời muốn nói, thật sợ có một ngày tỉnh lại phát hiện hết thảy đều là mộng, đến lúc đó muốn nói cũng không kịp.
Tại sao lại kéo đến chuyện nằm mộng? Bạch Hiểu Y thật đúng là bất đắc dĩ, dù sao đột nhiên nghĩ đến chuyện đó, cô lại ngẩng đầu nhìn anh, Vậy anh nói em nghe câu mấu chốt nhất đi.
Đuôi lông mày Tần Uyên nhíu lại, từ trên xuống dưới nhìn cô, Cái gì?
Chính là ba chữ, anh gì đó em.
Tần Uyên cũng không phải ngốc đến cái gì cũng không hiểu, anh đương nhiên cũng biết cô muốn nói ba chữ gì.
Bạch Hiểu Y rõ ràng nhìn ra Tần Uyên đang ngang ngược, cô cũng không vội, rất có nhẫn nại chờ anh nói ra miệng. Kỳ thật, người này tính cách có chút vặn vẹo, bình thường thật sự là khó được nghe anh nói lời tâm tình buồn nôn. Cô duy nhất nghe được chính là lần trước anh ôm cô gọi ŧıểυ Y Y, nhưng lần đó là dư vị hai người vừa làm chuyện cực thân mật.
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, cô chưa từng nghe Tần Uyên nói mấy lời yêu cô, nhưng cô thật rất muốn nghe, muốn nghe anh dùng giọng nói trầm thấp, thuần hậu, ôn nhu nói yêu cô bên tai.
Cô mở to đôi mắt trong sáng, cũng không nháy mắt nhìn anh, sợ mình hơi sơ ý thì bỏ lỡ lời anh nói, đợi một lúc lâu sau cô mới nhìn thấy khóe miệng Tần Uyên mấp máy, Bạch Hiểu Y vội chăm chú, con mắt chằm chằm nhìn anh, chờ ba chữ kia rơi xuống.
Thời gian không còn sớm, ngủ đi. Tần Uyên nghiêng đầu tránh ánh mắt cô, bỏ lại câu này rồi trực tiếp bế cô vào phòng.
... Cái quỷ gì? Không thấy cô vừa mới mong đợi như vậy sao? Không thấy cô nhìn cũng không chớp mắt sao? Sắp cuối cùng anh thế nhưng giở chiêu này với cô.
Tần Uyên ôm cô lên giường, nằm xuống lại ôm cô vào ngực, Bạch Hiểu Y thấy vẻ mặt anh nhàn nhạt, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi kia. Vừa rồi, anh thâm tình thổ lộ nói ra kia khiến cô thật cao hứng, nhưng không nghĩ đến câu mấu chốt nhất anh lại tránh đi, chưa thấy ai tính cách quái gở như thế.
Thật là phiền chết ! Bạch Hiểu Y khó chịu phun ra một câu rồi xoay người, không thèm phản ứng với anh.
Tần Uyên cũng biết cô tức giận, kỳ thật anh cũng rất muốn nói ra câu cô muốn nghe kia, ba chữ đã ở trong lòng anh nấn ná rất lâu, nhưng lời nói đến miệng anh lại phát hiện căn bản nói không nên lời, quá trầm trọng, anh không có cách nào nói ra dưới ánh mắt nóng rực của cô.
Tần Uyên cũng không biết phải an ủi cô hế nào, chỉ đành từ phía sau ôm lấy cô, cô ngược lại cũng không tránh ra, chỉ nhắm chặt mắt, rõ ràng chẳng muốn nói chuyện với anh.
Tần Uyên cũng không nói gì, cứ như vậy yên tĩnh nhìn cô, cô đã buồn ngủ, chẳng bao lâu lông mày nhíu chặt đã giãn ra, hô hấp cũng vững vàng.
Tần Uyên cẩn thận xoay cô lại, anh vén tóc bên tai cô lên, ấn xuống trán cô một cái hôn, nhìn cô ngủ say anh mới không có cảm giác khẩn trương vừa rồi, nghĩ một chút anh liền đến gần tai cô, nhỏ giọng nói.
Anh yêu em Bạch Hiểu Y.
Bạch Hiểu Y vốn đã ngủ thiếp đi, chỉ là chưa ngủ say, lúc anh xoay cô lại cô đã tỉnh, đương nhiên cũng nghe thấy câu anh nói.
Giọng anh cực thấp, cực nhu hòa, nói ra mấy chữ này quả thực nghe hay biết bao, cô căn bản còn chưa nghe đủ, liền ghé vào bên tai anh nói một câu: Nói lại lần nữa xem.
Tần Uyên bỗng nhiên nghe thấy giọng cô, chỉ cảm thấy giống như bị sấm bổ xuống, anh cứng đầu nghiêng lại, thấy cô đang mở mắt to cười dịu dàng nhìn anh.
Tần Uyên quả thực quẫn muốn chết, tựa như là làm chuyện xấu bị bắt tại chỗ, trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Cứ ngẩn ra rất lâu như vậy, anh mới phục hồi tinh thần, cũng không có biểu hiện quá kinh ngạc, chỉ lạnh nhạt nằm xuống bên người cô, duỗi tay ôm lấy cô, mặt tựa trên vai cô, không cho là đúng đáp: Ngủ.
Mặc dù người nào đó bộ dáng rất bình tĩnh, nhưng lỗ tai còn hồng đến tỏa sáng, không tránh nổi con mắt Bạch Hiểu Y. Bạch Hiểu Y mới tính là hiểu, hóa ra vừa mới không phải là không muốn nói câu kia, mà là thẹn thùng, cho nên cố ý đợi cô ngủ thiếp đi mới nhỏ giọng nói bên tai cô?
Đã hai ba mươi tuổi, sao còn cùng ngây thơ giống thiếu niên?
Dù sao rõ ràng là xấu hổ nhưng lại cố làm ra vẻ nghiêm trang, thực là đáng yêu.
Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy lòng đã mềm thành một vũng nước, cô nhịn không được khẽ chạm miệng lên lỗ tai hồng, lại cuốn vành tai hồng hồng đó vào trong miệng, khẽ nhấp môi, hàm hồ nói với anh: Lặp lại lần nữa đi, vừa rồi không phải là nói thật hay sao?
lỗ tai Tần Uyên bị cô làm như thế càng đỏ hơn, đầu vẫn chôn trên bờ vai cô, nhưng thân thể anh đột nhiên xoay lại đè cô xuống, một bàn tay đưa vào trong áo choàng tắm của cô, lúc cô hoàn toàn không phản ứng kịp, trực tiếp đưa ngón tay tìm tòi vào chỗ đó.
Bạch Hiểu Y lập tức hít một ngụm khí, một tay vỗ bả vai anh, một tay bắt lấy cái tay đang làm loạn, Anh làm sao? ! Anh hào hứng cũng tới quá đột ngột đi?
Vẫn nằm trên người cô, thủy chung dán sát mặt vào vai cô, đầu cũng không ngẩng lên, mặc kệ cô phản kháng như thế nào, bàn tay làm loạn vẫn siêng năng động tác, một lần lại một lần rất liền mạch cũng hết sức ôn nhu, quả thực cực kỳ mệt nhọc.
Cho nên Bạch Hiểu Y giãy giụa chốc lát đã không được, Tần Uyên cảm giác cô ổn rồi, liền duỗi tay đem áo choàng tắm trên người anh cởi ra, thân thể đẩy lên phía trước. Toàn bộ quá trình liên tục chôn đầu ở trên vai cô, cũng không nói câu nào, cứ yên lặng không nói gì làm chuyện chẳng biết xấu hổ như vậy.
Bạch Hiểu Y thật đúng là đối với anh không còn gì để nói, quả nhiên người đàn ông này, một chút cũng không thể trêu chọc, cho dù lúc anh xấu hổ nhất, cô chỉ cần đánh trúng, anh lập tức có thể nhào lên ăn cô.