Nghe lời này, Tần Uyên chỉ cảm thấy trái tim thật giống như bị đâm mạnh một cái, tối hôm qua anh một đêm không ngủ giúp cô đắp chăn, hơn nữa còn không hề oán hận chịu đựng cô hành hạ cả đêm vừa đánh vừa đá, nhưng vừa tỉnh dậy cô lại đâm anh như thế.
Anh chỉ cảm thấy một trận lửa giận xen lẫn đau nhức nhanh chóng chiếm lĩnh toàn thân, thấy cô đôi mắt trông mong nhìn anh, bộ dáng mong đợi anh trả lời, anh càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, dứt khoát ôm cô xoay người một cái, thân thể cao lớn lần nữa đè lên người cô.
Bạch Hiểu Y không đoán được động tác này của anh, lập tức vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh, Tần Uyên... anh... anh làm sao?
Tần Uyên hung hăng kiềm chế cô, lại đem đồ ngủ trên người cô cởi ra, bàn tay trực tiếp xoa nắn, vừa làm loạn vừa nói: Em nói anh muốn làm cái gì?
...
Bạch Hiểu Y hiện giờ thật đúng là sợ anh, cô không muốn bị anh tàn phá lần nữa, cũng không dám cứng đối cứng với anh, dứt khoát mềm giọng cầu khẩn, Tần Uyên anh thả em ra, em không được.
Hai tròng mắt anh híp lại nguy hiểm, Thả em?
Bạch Hiểu Y vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Tần Uyên cúi người xuống, miệng dán bên tai cô, nhẹ giọng nói: Không thể nào!
...
Nói hết lời, anh trực tiếp đưa ngón tay xuống tìm tòi, Bạch Hiểu Y hít một ngụm khí lạnh, lập tức khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa lúng túng nhìn anh nói: Sớm tinh mơ đừng như vậy!
Tần Uyên căn bản không để ý tới cô, đợi chuẩn bị tốt rồi, liền dời ngón tay đi, người lại đẩy lên tiến vào, lúc Bạch Hiểu Y được anh ôm vào phòng tắm rửa sạch sẽ đã là một giờ sau.
Tần Uyên mặc quần áo xong, thấy vật nhỏ kia còn mềm mại nằm trên giường không nhúc nhích, anh liền lên tiếng nhắc nhở, Ra ngoài ăn điểm tâm, ăn điểm tâm rồi ngủ tiếp.
Bạch Hiểu Y không thích nhíu nhíu mi, thanh âm cũng lộ ra vài phân tức giận, Em không muốn ăn.
Tần Uyên trầm mặc một hồi, Là muốn anh giúp em mặc đồ sao?
...
Bạch Hiểu Y từ trên giường ngồi dậy, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, mới ôm quần áo anh chuẩn bị cho cô, vào phòng tắm thay, mặc quần áo tử tế từ phòng tắm đi ra, đã thấy anh dù vội vẫn ung dung đứng ở một bên nhìn cô, Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc anh một cái, không muốn nói chuyện, anh lại đưa một bàn tay cho cô, Đến nắm tay.
Bạch Hiểu Y không muốn phản ứng với anh, anh lại trực tiếp đi qua túm bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt đương nhiên, Chuyện quá phận cũng đã làm, còn để ý cầm tay sao?
...
Bạch Hiểu Y bị anh cưỡng chế kéo xuống dưới lầu, đã thấy bữa sáng chuẩn bị tốt rồi, hai người mặt đối mặt ngồi xuống bàn ăn, Bạch Hiểu Y cũng không nói chuyện, tự mình ăn này nọ.
Tần Uyên nhìn cô làm bộ ngang ngược, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng cầm bánh mì lên ăn, nhưng vào lúc này, một nữ giúp việc đi vào cửa, trước cung kính khom người chào, lại nói: Tần tiên sinh, Trương ŧıểυ thư đến.
Động tác ăn của Bạch Hiểu Y ngừng lại, Trương ŧıểυ thư? Tần Uyên còn mời khách?
Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng trên mặt Bạch Hiểu Y lại không lộ vẻ gì, ngoan ngoãn ăn cơm như cũ, nghe thấy giọng nói Tần Uyên không sóng không gió từ phía đối diện vang lên: Mời cô ấy vào đi.
Nữ giúp việc kia đáp một tiếng liền xoay người đi ra ngoài, Bạch Hiểu Y cảm thấy anh muốn gặp khách, cô ở bên cạnh cũng không thích hợp, liền đề nghị, Có cần em tránh đi một chút không?
Anh không ngẩng đầu, Không cần.
...
Thấy vậy, Bạch Hiểu Y cũng không nhiều lời nữa, nữ giúp việc kia không lâu sau liền quay lại, phía sau đi theo một mĩ nữ cao gầy gợi cảm, Bạch Hiểu Y vừa nhìn mỹ nữ này liền kinh hãi, cô không nghĩ tới người đến là Trương Văn Văn.
Trương Văn Văn vừa vào thấy Bạch Hiểu Y xuất hiện ở nơi này cũng nghi hoặc không thôi, trước chào hỏi Tần Uyên, sau đó cô liền nói với Bạch Hiểu Y: Hiểu Y sao em ở chỗ này?
Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến mấy năm trước mình còn giúp cô ấy theo đuổi Tần Uyên, nay bị cô ấy thấy mình xuất hiện ở nơi này, thật là có loại lúng túng nói không nên lời.
Cái kia... Bạch Hiểu Y đang muốn trả lời, Tần Uyên ngồi đối diện, mặt không chút thay đổi nói một câu: Cô ấy là bạn gái của tôi vì sao không thể xuất hiện ở đây?
Trương Văn Văn hiển nhiên bị câu trả lời này làm cho kinh hãi, vẻ mặt không dám tin qua lại nhìn trên mặt hai người một chút, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp trong nháy mắt một mảnh trắng bệch.
Anh... Hai người khi nào thì cùng một chỗ ?
Trương chủ quản! Tần Uyên giọng nói bỗng nhiên chuyển lạnh, Cô tới đây là muốn nghe bát quái sao?
Dầu gì là người đã theo bên cạnh Tần Uyên, bị Tần Uyên nhắc nhở một câu này, Trương Văn Văn rất nhanh khôi phục như thường, cô hít sâu một hơi đi tới, cung kính nói: Đây là sơ thảo trò chơi lần này, mời thủ tịch xem qua.
Tần Uyên bỏ đồ ăn xuống, duỗi tay nhận, anh nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn vài lần mới nói: Không tệ, có thể đưa cho người phụ trách JK xem một chút.
Trương Văn Văn gật gật đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ ở trên người Bạch Hiểu Y nghiêng mắt nhìn vài lần, lại nói: công ty JK kia phái người đến nói, chỉ cần thủ tịch nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đàm phán với bọn họ.
Tần Uyên không cho là đúng đáp một tiếng, hội nghị buổi chiều cô với Mã tổng giám chịu trách nhiệm, tôi không đi.
Trương Văn Văn nghe nói như thế, lấy làm kinh hãi, Cái này... Không tốt lắm đâu... Nếu như thủ tịch không đi, công ty đối phương sẽ cảm thấy không có thành ý.
Tần Uyên ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, lúc nói chuyện giọng nói lộ ra không cho cự tuyệt, Phái cô và Mã Duệ đi qua cũng đã đầy đủ thành ý cho bọn họ.
Tần Uyên thái độ cường ngạnh, Trương Văn Văn cũng không dám nói nữa, chỉ nhìn Bạch Hiểu Y, cô mấy lần muốn nói lại thôi, Tần Uyên phát hiện cô còn không có định rời đi, liền nhíu lại mày nhìn cô, Còn có việc?
Trương Văn Văn vội vàng định thần lại, lắc lắc đầu, Không có việc gì.
Vài năm nay tính tình Tần Uyên càng ngày càng khiến người ta đoán không ra, Trương Văn Văn cũng sợ mình lắm miệng sẽ chọc anh phiền muộn, dứt khoát biết điều không cần nhiều lời nữa, xoay người ra ngoài.
Lúc Trương Văn Văn và Tần Uyên nói chuyện với nhau, toàn bộ quá trình Bạch Hiểu Y đều cúi đầu, làm bộ nghiêm túc ăn cơm, thực hận không thể chui đầu vào trong bát.
Sau khi Trương Văn Văn rời khỏi, Tần Uyên ngồi đối diện ý tứ sâu xa cười cười, Sao lại có bộ dáng không nhận người?
Bạch Hiểu Y khẽ thở dài một cái, trên mặt mang theo khổ sở, Trước kia giúp Trương Văn Văn theo đuổi anh, hiện thời bị cô ấy nhìn thấy em ở chỗ này, cảm tháy rất áy náy với cô ấy.
Ánh mắt Tần Uyên nhìn chằm chằm khuôn mặt cô nhỏ nhắn, giọng nói lộ ra không cho là đúng, Em cũng không làm gì có lỗi với cô ấy, không có gì phải áy náy.
Bạch Hiểu Y nhất thời cũng không biết nên nói gì, dứt khoát tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Bạch Hiểu Y nghĩ đến vừa mới anh và Trương Văn Văn nói chuyện, liền bảo anh Nếu như anh có việc, anh đi làm việc của anh đi!
Tần Uyên nghe vậy chỉ hời hợt phun ra hai chữ, Không vội.
...
Anh dẫn em đi chung quanh, anh biết em muốn nghỉ ngơi, nhưng mới vừa cơm nước xong đã nằm lên giường không tốt cho thân thể.
Bạch Hiểu Y nghĩ sơ liền gật gật đầu, Cũng được
Vường phía sau thiết kế theo phong cách phương Tây, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, sắc màu rực rỡ lại lãng mạn, Bạch Hiểu Y đến vườn liền dừng lại bên bức tường rậm rạp chằng chịt hoa tường vi, cô đưa tay sờ sờ đóa hoa gần nhất, cười nói: Nở thật xinh đẹp.
Tần Uyên vốn đang đứng bên cạnh cô, vừa thấy nụ cười trên mặt cô, anh chỉ cảm thấy tim như muốn tan chảy, anh đi vòng ra phía sau, ôm lấy cô, môi đến gần tai cô, khóe miệng ở bên môi cô nhẹ nhàng đụng một cái, mới nói: Thích ở đây?
Bạch Hiểu Y sau khó chịu ngắn ngủi dần dần trầm tĩnh lại, lại nhìn xung quanh đánh giá một chút, gật gật đầu, Cũng tốt.
Tần Uyên lưu lại một nụ hôn trên gò má cô, giọng nói từ tính lại ôn nhu truyền đến, Nếu như em thích, về sau anh thường xuyên mang em tới đây.
Nghe Tần Uyên nói, Bạch Hiểu Y ngẩn ra một lát, Về sau... Cô lẩm bẩm nhớ lại, khẽ cau mày, đột nhiên cười, Mặc dù trong tình cảnh này nói này chút ít cũng không thích hợp, nhưng mà em còn muốn hỏi anh, đến cùng anh định để em cùng anh bao lâu.
Cũng không biết có phải bởi vì hoàn cảnh chung quanh quá mức tốt đẹp hay không, nghe cô nói rồi, không tức giận giống hai lần trước, lần này anh tỏ ra bình tĩnh rất nhiều.
Anh sít sao ôm lấy eo cô, ở bên tai cô ôn nhu nói: Theo anh cả đời.
Bạch Hiểu Y cười khổ, Tần Uyên, anh biết rõ là không thể nào.
Vì sao không thể nào?
Cô nghiêng đầu nhìn anh, lông mày thanh tú vặn chặt, Anh thực cảm thấy gương vỡ có thể lành sao?
Anh ôn nhu vuốt ve tóc bên tai cô bị gió thổi rối bời, ánh mắt thâm thúy cũng lộ ra thâm ý lưu luyến, Đến tính mạng cũng có thể làm lại từ đầu, còn có cái gì không được?
...
Không giống ngày xưa cô tiếp xúc với anh, lúc này Tần Uyên ôn nhu, anh tỉ mỉ giúp cô sửa lại đầu tóc, trong ánh mắt cũng tràn trề bao dung và cưng chiều với cô, cũng không biết có phải bị ánh mắt anh làm xúc động hay không, tâm Bạch Hiểu Y vẫn cứng rắn với anh cũng đột nhiên trở nên mềm mại.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt này mang theo vài phần tang thương, đột nhiên nghĩ tới, kiếp này chỉ sợ cũng chỉ có một mình anh có thể không hề cố kỵ vì cô mà chết, lúc cô rơi xuống nước anh có thể không quan tâm trực tiếp nhảy xuống cứu cô, lúc cô có khó khăn anh cũng có thể không có bất kỳ suy tính nào, trực tiếp đuổi đến bên người cô.
Cô liên tục không thể tiếp nhận anh, đơn giản là vì trong nội tâm còn có vài nút thắt không cởi được, anh hy vọng cô cùng với anh, hy vọng họ có thể gương vỡ lại lành, có thể nếu nút thắt này không cởi được, hết thảy đều tuyết đối không thể.
Ánh mắt cô yên tĩnh ngắm nhìn anh, gằn từng chữ một: Em muốn hỏi anh mấy vấn đề, anh phải thành thật trả lời em.
Ánh mắt Tần Uyên một thoáng chợt lóe lên phức tạp, bất quá một lát đã khôi phục như thường, anh vẫn ôn nhu lưu luyến nhìn qua cô, thanh âm nhu hòa giống như có thể đem tâm người hòa tan, Em muốn biết cái gì anh đều nói cho em biết.