Tần Uyên là người mạnh mẽ, Trương Văn Văn cũng không kém, ngược lại không giống như cô và Tần Uyên đời trước, một người mạnh mẽ một lại yếu đuối. Hơn nữa Trương Văn Văn này là đại mỹ nữ giỏi giang mạnh mẽ có thể so sánh được với boss như Tần Uyên, nếu hai người kia ở cùng nhau, chắc hẳn rất hài hòa.
Bạch Hiểu Y liền hào phóng tán gẫu với cô ta về Tần Uyên tính cách và sở thích của anh, còn cả các vấn đề thiết yếu cần chú ý khi muốn theo đuổi anh. Trương Văn Văn lắng nghe rất nghiêm túc, cô ta nghiêm túc ghi nhớ những gì cô nói, xem ra cô ta thật sự thích Tần Uyên. Chỉ hy vọng nếu về sau hai người có thể ở bên nhau, Tần Uyên có thể bớt lạnh lùng, đối xử cô ta thật tốt.
Sau khi Tần Uyên tới công ty liền liên tục không an tâm, nhiều lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại xem cô còn ở nhà hay không, cuối cùng cũng không gọi. Anh cũng sợ mình quá mức nhiệt tình sẽ làm cô không chống đỡ được, giống như ngày hôm qua đồng, kỳ thật anh chỉ muốn giúp cô giảm bớt sự khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác cô cảm thấy anh như người bị bệnh thần kinh.
Đến lúc tan việc, bình thường Tần Uyên đều ở lại làm thêm giờ lại vội vàng thu thập đồ đạc chuẩn bị trở về, nhưng còn chưa ra ngoài lại nghe được tiếng gõ cửa vang lên.
Vào đi.
Thời điểm Trương Văn Văn cầm cơm hộp tiến vào liền nhìn thấy Tần Uyên đang dọn dẹp đồ trên bàn, dáng vẻ dường như đang muốn rời đi.
Tần Uyên ngẩng đầu nhìn người vừa vào cửa, nghiêng ánh mắt nhìn đến cơm hộp trên tay Trương Văn Văn, lúc này liền nhíu mày nói với cô ta: Thật xin lỗi, quên nói cho cậu, trưa hôm nay tôi về nhà ăn cơm.
Nghe được lời nói này của Tần Uyên, Trương Văn Văn cũng kinh ngạc, phải biết vị bạn học thời đại học kiêm ông chủ này là cái người điển hình làm việc điên cuồng, chỉ hận không thể dùng hết thời gian một ngày để làm việc. Bình thường bận rộn liền quên hết tất cả, ăn cơm cũng quên ăn, cho nên bình thường, buổi trưa đều là cô mang cơm vào giúp anh. Hôm nay nghe anh nói vậy làm cô ta lại nghi hoặc không thôi, Hôm nay trong nhà có việc sao?
Ánh mắt Tần Uyên chợt thoáng lóe qua vẻ kỳ quái không dễ phát hiện, Ừ.
Bỏ lại lời nói này, đang muốn đứng dậy rời đi, Trương Văn Văn vội vàng nói: Cậu chờ một lát đã.
Tần Uyên ngừng động tác, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô ta. Trương Văn Văn cầm hộp cơm lại đây, mở nắp hộp, nói với anh: Hôm nay mình làm thức ăn, nghe nói cậu thích ăn bún sườn heo nên cố ý làm đấy. Nếm thử một miếng cũng được, dù sao cũng một phen tâm ý của mình.
Ánh mắt Tần Uyên nhìn qua bún sườn heo trong hộp cơm, ngược lại cũng không nghĩ nhiều, tiếp nhận đôi đũa trong tay cô ta liền gắp một miếng nếm thử.
Trương Văn Văn thấy anh ăn, lúc này ánh mắt sáng ngời, lại thấp thỏm hỏi: Có ngon không?
Cũng không tệ. Anh đánh giá thật lòng.
Trương Văn Văn cười thở phào nhẹ nhõm, Xem ra Hiểu Y không lừa mình, quả nhiên cậu thích ăn bún sườn heo.
Nghe nói như thế, Tần Uyên nhíu mày, Hiểu Y? Nói như thế nào?
Trương Văn Văn lúc này mới ý thức được mình nhanh miệng nói lỡ mồm, lúc này liền đảo tròn mắt, thong dong giải thích, Là thế này, lần trước mình mang dưa hấu cho Hiểu Y liền tán gẫu vài câu với em ấy, ngẫu nhiên hỏi cậu thích ăn cái gì, em ấy liền nói cho mình biết.
Tần Uyên như có điều suy nghĩ gật đầu, ngược lại cũng không hỏi nhiều, lại nói với cô ta: Đừng lãng phí hộp cơm này, cậu xem ai muốn ăn thì đưa người ta đi.
Sắc mặt Trương Văn Văn có chút sa sút tinh thần, Chỉ vậy thôi à.
Sau khi Trương Văn Văn đi ra từ phòng làm việc của Tần Uyên liền gọi điện thoại cho Bạch Hiểu Y.
Giờ phút này Bạch Hiểu Y đang bàn luận đơn hàng với khách, nghe tiếng chuông điện thoại di động, nghiêng đầu nhìn sang, nhưng thấy là Trương Văn Văn gọi tới, cô vội vàng bắt máy.
Alô?
Alô Hiểu Y.
Bạch Hiểu Y nghe ra trong giọng nói Trương Văn Văn lộ ra vài phần vui sướиɠ, liền cười nói: Gặp chuyện gì vui muốn chia sẻ sao?
Chị vừa đưa bún sườn heo cho Uyên đại, nhìn ra được anh ấy thật sự rất thích ăn, cho nên chị cố ý gọi để cám ơn em. Mặc dù Tần Uyên chỉ ăn một miếng, nhưng từ vẻ mặt anh khi ăn bún sườn heo có thể thấy anh cực kỳ thích.
Cũng không phải chuyện gì to tát, chị không cần phải nói cảm ơn tôi.
Nói gì thì nói, chị vẫn muốn cảm ơn em. Dừng một chút, Trương Văn Văn lại thăm dò hỏi một câu: Hiểu Y, về sau em vẫn sẽ giúp chị phải không?
Bạch Hiểu Y trả lời cực kỳ sảng khoái, Đương nhiên, tôi sẽ dốc hết khả năng giúp chị.
Vậy được, nếu chị thật sự có thể theo đuổi đại Phật Uyên đại kia thì em chính là công thần, đến lúc đó mời em ăn bữa tiệc lớn.
Bạch Hiểu Y cũng cười, Vậy chúc mừng chị.
Hai người lại tán gẫu vài câu rồi mới nói tạm biệt, Trương Văn Văn cúp điện thoại, mím môi cười, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Tần Uyên đứng ở cửa phòng trà, sắc mặt anh trầm lãnh, ánh mắt rét lạnh, toàn thân lộ ra một luồng khí làm người ta hít thở không thông.
Trương Văn Văn đột nhiên nhìn thấy anh, nụ cười trên mặt cứng đờ trong nháy mắt, cũng không biết anh đã đứng ở chỗ này bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Lúc này Trương Văn Văn vừa thẹn lại quẫn, nhưng nhìn dáng vẻ Tần Uyên lại thấy sợ hãi theo bản năng, chỉ cẩn thận nói một câu: Uyên... Uyên đại, cậu còn chưa đi à?
Tần Uyên thu hồi ánh mắt, Bây giờ đi. Cũng không hỏi nhiều, quả nhiên xoay người rời đi.
Trương Văn Văn nhìn bóng lưng anh rời đi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng vừa rồi của anh thật đúng là hù chết người.