Tạ Phi Thiên nhìn thấy La Đào hai người ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ, trong lòng nổi lên một trận cười gằn, hai người các ngươi, khốn nạn, ta cho các người thấy rõ cái gì là phong thái của vua bóng rỗ.
Tạ Phi Thiên dưới chân đột nhiên chuyển động, trái đột ba bước lên, nhưng lại đột nhiên lại quay về một cái, dẫn banh di chuyển đến bên phải, nhảy lấy đà, dùng sức bậc cao lên, quả bóng vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, tinh tế, chuẩn xác tiến vào trong vòng rổ.
La đào cũng không nghĩ đến, Tạ Phi Thiên dĩ nhiên sẽ ở ngoài vòng cấm trực tiếp ném bóng, hai người đang ở bên trong vòng cấm phòng thủ, khi nhìn thấy Tạ Phi Thiên xuất tay, bọn hắn muốn ngăn đã không còn kịp nữa rồi.
"Oa, quá đẹp trai, quá xuất sắc! Tạ Phi Thiên, cố lên, Tạ Phi Thiên, cố lên!" Bốn phía truyền đến tiếng hoan hô như nước thủy triều ào tới.
1: 0, Tạ Phi Thiên đưa ngón tay giữ lên với hai người La Đào.
"Hừ!" La đào thở phì phò hừ lạnh một tiếng! Mặt tối sầm lại cầm lấy trái bóng trong tay nhồi nhồi thật mạnh xuống đất, đem bóng chuyền qua cho Lý Tái.
Viên hạo muốn tiến lên ngăn cản, nhưng Tạ Phi Thiên đã chạy tới, như một trận gió xoáy từ bên người Lý Đào cuốn qua, chộp lấy trái bóng từ trong tay Lý Đào, sau đó nhồi bóng chạy nhưng gió cuốn vào cấm địa đối phương, chạy ba bước bật nhảy ném bóng, tay phải nâng lên bóng liền xoáy lọt vào rỗ, đẹp mắt chuyên nghiệp.
La đào đang đứng ở nội tuyến chờ Lý Tái chuyền bóng tới, trong chớp mắt đã thấy bóng nằm trong tay Tạ Phi Thiên, vội vã chạy về khung rổ, ngăn cản bước chân của Tạ Phi Thiên.
Tạ Phi Thiên bước cuối cùng nhảy lên, hắn cũng theo sát nhảy lên, bằng kinh nghiệm, hắn định nhảy cao hơn hẳn Tạ Phi Thiên một chút, để có thể ngăn cản và chơi xấu.
Nhưng mà chờ lúc hai người đều bậc lên không trung, hắn mới phát hiện ngón tay của hắn chỉ có thể với được tới cổ tay của Tạ Phi Thiên.
Mắt thấy Tạ Phi Thiên muốn đem bóng quăng vào rỗ, cắn răng một cái, ngón tay liền đập vào cổ tay của Tạ Phi Thiên. Coi như phạm quy, ta cũng không cho ngươi ăn điểm quả này.
Tạ Phi Thiên nhìn ra thủ đoạn của La Đào nhưng, đã không làm được gì nữa chỉ có thể đem bóng tập trung vào vòng rổ Thôi. Tay bị La Đào đập chuyển hướng nhưng ngón tay vẫn cố đẩy quả bóng, quả bóng dưới sức mạnh ngón tay hướng về vòng rổ bay đi."Oành" một tiếng, nhẹ nhàng rơi vào vòng rổ.
Đứng ở xa không thể nhìn rõ ràng chi tiết nhỏ, thế nhưng La Đào trong lòng mình lại rõ rõ ràng ràng, Tạ Phi Thiên lại có thể chỉ dùng sức ngón tay để đẩy hướng quả bóng vào rỗ.
"Đích..." Trọng tài thổi còi một cái, La Đào phạm quy một lần.
"Oa, 2-0 rồi." Người vây xem lần thứ hai tuôn ra một một tràng tiếng hoan hô. Này Tạ Phi Thiên biểu hiện cũng quá đáng khen, Viên hạo căn bản là không có động tay, nhìn xem hắn chỉ làm hai phát đã ăn 2-0 rồi.
"Trần soái, sao ta lại nhìn Tạ Phi Thiên có một chút phong độ, phong thái của vua bóng rỗ?" Một cái giáo viên nghiên đầu nói với người giáo viên bên cạnh.
"Đúng là ta thấy rất giống từng động tác nhồi bóng đến ném rỗ?" Gọi Trần soái xoay đầu lại nói.
"hắn chơi bóng bă năm ở trường, ta cũng chưa từng thấy Tạ Phi Thiên có kĩ thuật này?"
"Ta xem ngày hôm nay Tạ Phi Thiên có chút tà môn nɠɵạı đa͙σ, La Đào hai người này chắc là phải ăn quả đắng rồi."
Giữa sân bóng, La Đào đang tổng tổ chức tấn công, cùng Lý Tái mấy cái chuyền bóng qua lại phối hợp ăn ý, đã đột phá tiếng đến vòng cấm bên Tạ Phi Thiên.
La đào hướng về Lý Tái liếc mắt ra hiệu, Lý Tái hiểu ý, lắc mình cắm đầu lao vào Tạ Phi Thiên để ngăn cản, đột nhiên thu thế không, dùng sức với ý định chơi xấu.
Tạ Phi Thiên đã nghe Viên hạo nói qua chuyện, đã sớm đề phòng bọn họ chơi xấu, hiện tại thấy bọn họ quả nhiên chơi trò đê hèn, không khỏi trong lòng giận lên, cánh tay phải co cùi chõ vung lên, nhảy lên cao, vừa vặn một khuỷu tay đập ở cằm Lý Tái, "Roài" một tiếng, Lý Tái suýt chút nữa đem đầu lưỡi của mình cắn đứt luôn.
La đào mắt nhìn bóng trong tay mình sắp đập vào rỗ rồi thì, một bàn tay lớn đột nhiên đột nhiên xuất hiện, ngăn ở phía trên, sau đó một nguồn sức mạnh từ quả bóng truyền đến, trong tay quả bóng cũng không cầm được nữa liền, tuột tay bay ra ngoài.
"Hắc Hùng, ŧıểυ tử ngươi làm ăn cái đéo gì thế không biết?" La đào tức giận nhìn về phía Lý Tái, đã thấy Lý Tái đang bưng cầm khuôn mặt, đầy mắt nước mắt lưng tròng cực kỳ ủy khuất nhìn mình.
"La đào, hai người các ngươi đấu một người, còn bị người ta chơi chỏ vào mặt, ngươi còn đòi lăn lộn trong trường à lăn cái chym à, mau mau nhận thua xuống đây đi! Đừng ném mặt mũi lớp (1) chúng ta." Một tốp đội bóng rỗ lớp 12 (1) đám người Mã Lôi đứng ngoài sân mắng chửi.
Tạ Phi Thiên thì dững dưng mặc kệ bọn chó cắn chó chửi bậy ngoài kia không quan tâm, nhanh tay nhanh chân dẫn dắt bóng chạy về phía rỗ, nhảy lấy đà, dùng sức thật mạnh, "Oành" một tiếng, rỗ vì sức đập của Tạ Phi Thiên từ trên xuống mà lắc lưu mạnh còn kèm theo tiếng run của kim loại.
3: 0.
"Lão đại, ngươi quá thần dũng quá ghê gớm." Viên hạo chạy tới, vỗ lên vai Tạ Phi Thiên một cái thật mạnh hào hứng nói.
"Tên Béo, mục tiêu của chúng ta là 20: 0 hành hạ chết bọn hắn!" Tạ Phi Thiên lớn tiếng nói.
Oa, mang theo một cái béo ù béo ịch còn bị thương lên sân đấu, vậy mà còn nói khoác thắng tuyệt đối 20-0, này Tạ Phi Thiên cũng quá ngáo, quá ngông cuồng đi? Xung quanh lại vang lên một trận bàn luận sôi nổi.
"Tạ Phi Thiên, mới ba trái mà thôi, ngươi chớ đắc ý quá sớm, chờ sau đó ngươi sẽ biết tay ta." La đào cũng hoàn toàn nổi giận, tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Trận bóng tiếp tục, lúc này Tạ Phi Thiên là chân chính vua bóng rỗ nhập thân, làm sao để vào mắt hai nhóc học sinh nghiệp dư? Đúng là phải có phối hợp hai sẽ có lợi thế hơn một,
Nhưng mà trận này như một cái người lớn đấu với cái trẻ em, ngươi nói thắng bại thì như thế nào đây, bên nào thắng đây? Mà lúc này ở trong mắt Tạ Phi Thiên, hai người La Đào động tác không khác gì đứa trẻ mới tập chơi.
...
Sau năm phút, điểm số đã kéo đến 10: 0, lúc này La Đào hai người đã hoàn toàn đánh mất hy vọng đối với thắng lợi rồi, lúc này bọn họ duy nhất kỳ vọng, chính là mình thua không thảm, muốn được vài quả để đỡ mất mặt.
Nhìn Tạ Phi Thiên như có thần uy phụ thể tiến công phòng thủ đều hoàn hảo, vẫn đứng ở trong sân nhưng chả làm gì làm cho tên béo vô cùng kích động, lệ tràng ướt mi.
bởi vì hắn đã biết, tại sao Tạ Phi Thiên nhất định phải lôi kéo hắn lên sân bóng rồi, hắn hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của mình, nhưng mà hắn nhưng cho mình một cái cơ hội tự xả mối nhục, Huynh đệ tốt, kiếp này có ngươi là huynh đệ đời ta, không oan ức!
Sân bóng bầu không khí nhiệt liệt chưa từng có như ong vỡ tổ hào hứng la hét, Tạ Phi Thiên vô địch trạng thái anh dũng thần uy đến cách đi đứng bẻ tay vuốt mồ hôi cũng là giống vua bóng rỗ y đúc, nhìn khiến người ta không thể nghi ngờ trình độ bóng rỗ của hắn, đã làm cho tất cả mọi người đều có kì vọng con số 20-0 mà hắn đã nói.
Tạ Phi Thiên từng cái từng cái bóng bay vào rỗ, điểm số đã đến 15: 0. Mà lúc này, banh thay phiên đã đến lượt La Đào phát bóng.
"Hắc Hùng, lên tinh thần lại đi, chúng ta ngày hôm nay không được ăn zêrô!" La đào hướng về Lý Tái đang mệt đến mồ hôi đầm đìa thở hổn hển nói.
"Xuỵt, La Đàoooo, mục tiêu của các ngươi thật là to lớn a? Hai người đấu một người, mục tiêu là không ăn trứng, i phục you rồi nha." Sở Á Nam không chút khách khí trào phúng, bên ngoài sân la lớn chăm chọc.
La Đào khuôn mặt đỏ cả lên, nhưng cũng không dám cãi lại, bởi vì ở đây nói chuyện về thực lực đúng là bọn hắn không thể nào thắng còn có nguy cơ ăn zero,
Cái tên này Tạ Phi Thiên ngày hôm nay quá tà môn rồi, hai đánh một, đầu tiên không nói về vấn đề kỹ thuật, chỉ nói về thể lực thôi, hai người bọn hắn mệt đến gần chết, Tạ Phi Thiên này chỉ như vừa mới lên sân vậy, khỏe mạnh chạy bon bon không thở dốc xíu nào.
Có thể vào được một trái thôi, đây đã là kì vọng hiện tại của hắn, thật 20-0 thì quá mất mặt ah.
"Oành" "Oành" "Oành" Tạ Phi Thiên lại là liên tiếp ném ba trái vào rỗ kĩ thuật bao đẹp, La Đào mặt như tro tàn, không thể ra sức nổi nữa.
"Tạ Phi Thiên, ngươi để cho chúng ta vào một quả, ta cho ngươi biết một cái bí mật." La Đào cắn răng, ngăn cản bộ dáng tiến công như vũ bão của Tạ Phi Thiên, dùng âm thanh nhỏ đủ hai người có thể nói chuyện nói ra.