Ở trên đường trở về trường học, vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng vàng bạc đá quý, Tạ Phi Thiên nghĩ đến Viên Hạo tên béo sắp rời khỏi trường, không khỏi trong lòng hơi động đậy.
"Á Nam, cùng ta đi qua xem xem chứ?"
"Lão công, tiền nợ người ta chúng ta còn chưa tìm ra được, bây giờ tiết kiệm một chút đi. Sau đó chúng ta có tiền, ta muốn nhẫn kim cương thật to."
Nhìn Sở Á Nam đang ôm cánh tay nép vào lồng ngực của hắn, yêu thương.
Tạ Phi Thiên thầm mắng mình không ra gì, làm sao không nghĩ tới việc mua quà cho nàng chứ? Bất quá cũng may một mục tiêu lại trúng hai con nhạn, định mua quà cho tên béo, giờ mua luôn cho Sở Á Nam, đánh bừa đều có thể trúng, khà khà.
Tạ Phi Thiên cúi đầu ở trên mặt của Sở Á Nam hôn một cái.
"Đi thôi, thiếu mười tỷ cũng là thiếu thiếu thêm vài triệu không tính là gì, làm nam nhân của ngươi lâu như vậy rồi, vẫn còn chưa mua cho ngươi được cái gì?" Tạ Phi Thiên cố ý nhấn mạnh vài chữ "Làm nam nhân của ngươi lâu vậy rồi".
"Hì hì, có phải là lại muốn đục ta hay gì, ý nguơi là làm nam nhân của ta lâu mà vẫn chưa được phịch?" Sở Á Nam vòng tới trước người Tạ Phi Thiên, hai tay vòng ra sau ôm eo Tạ Phi Thiên, nàng lại dùng eo nhỏ của mình, dựa sát vào huynh đệ của Tạ Phi Thiên nhẹ nhàng chùi chùi cọ cọ ah, khiến nó lập tức nâng súng sẵn sàng.
"Hì hì, bị ta nói trúng rồi, người nào đó có phản ứng, súng ống thật to bự nha." Sở Á Nam rất là đắc ý, chế nhạo Tạ Phi Thiên đang tỏ rõ vẻ lúng túng.
Gì chứ, ngươi cho rằng ta liệt dương hay sao mà không phản ứng? Như vậy còn không phản ứng, ngươi mới khổ rồi đấy, với ông nội ngươi cũng đá đuổi ta đi khỏi cháu gái ổng thôi.
Kéo Sở Á Nam đi vào trong cửa hàng, nhìn cả cửa hàng lấp lánh muôn màu trang sức, châu Bảo, ngọc thạch, Tạ Phi Thiên còn thật không thích ứng nổi không biết bắt đầu xem từ đâu, bởi vì trước đây hắn cũng chưa thử vào tiệm vàng lần nào.
Nhìn Tạ Phi Thiên bộ dáng không biết phải làm sao, Sở Á Nam khẽ mỉm cười, lôi kéo Tạ Phi Thiên đi đến quầy có nhân viên đang đứng.
"Lão công, ta thích ngọc, ngươi giúp bọn ta chọn một cái ngọc bội có được hay không?"
"ŧıểυ thư, ngài muốn chọn ngọc bội sao? Chúng ta nơi này có Hòa Điền Ngọc bội loại đó là tốt nhất, ŧıểυ thư da dẻ trắng trẻo tốt như vậy, đeo ngọc đó là xinh đẹp nhất rồi". Một cô gái phục vụ đi tới hướng hai người giới thiệu sản phẩm.
Sở Á Nam đưa mắt nhìn dòi xét cả quầy hàng, cuối cùng đã rơi vào một cái ngọc bội phỉ thúy, nhưng mà sau nhìn một chút giá tiền, ánh mắt lại nhanh chóng dời đi chổ khác.
"Lão công, chúng ta xem cái khác thôi, này ta không thích lắm."
"chị ơi, giúp ta lấy cái này xem thử." Tạ Phi Thiên kéo Sở Á Nam, kêu cô gái phục vụ lấy miếng ngọc bội kia ra.
"Á Nam, ngươi có thích hình rồng này không?"
"Ồ. Lão công ngươi cũng thích mặt hình rồng sao?"
"Ta cũng thế. Ta liền thích cái này, ngươi thích không nào?"
"Yêu thích, nhưng không đâu, quá mắc, ta không muốn nữa." Sở Á Nam hai tay quơ quơ trước mặt.
Nghĩ đến ngày hắn cùng Sở Á Nam mới thắng được tiền từ "Dạ Chi Huyễn" nàng liền mua sắm điên cuồng, Tạ Phi Thiên rất khó tưởng tượng, lúc này mới mấy ngày, Sở Á Nam liền học được tính tiết kiệm sao?
Xem ra khoảng nợ sáu tỷ, đối với tâm lý của nàng tạo thành áp lực rất là lớn. Không được, ta làm sao có thể để người phụ nữ của ta phải thua kém, làm sao không mua nổi cho nàng một vật trang sức?
"Chị gái, ta muốn cái này, bọc lại giúp ta." Tạ Phi Thiên mỉm cười đối với người phục vụ nói.
"Lão công, cái này gần mười triệu đấy?" Sở Á Nam gấp gáp đến độ dậm chân nói.
"oa, quý khách thật thật tinh mắt, đây chính là Hòa Điền ngọc điêu khắc tốt nhất đấy." Cô gái phục vụ nghĩ đến có thể lấy được phần trăm hoa hồng bán sản phẩm, trên mặt tươi cười ngày càng đậm.
Nghĩ đến mục đích đi đến đây, Tạ Phi Thiên lại đến quầy chuyên kinh doanh bạc, dạo một vòng, rồi lựa chọn hai vòng bạc, phía trên là một con sói ngửa mặt lên gầm thét.
Nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Sở Á Nam, Tạ Phi Thiên cười giải thích: "Ta cùng tên Béo mỗi người một cái, ngày mai hắn phải rời đi rồi, ta đưa tặng hắn làm kỉ niệm."
"Nhìn ngươi này, lén lén lút lút, ta không có nói ngươi đưa cho con yêu tinh nào, ngươi giải thích cái gì chứ hả, chột dạ à?" Sở Á Nam nở nụ cười xinh đẹp, ném cho Tạ Phi Thiên một cái liếc mắt.
Cắt, ta mà không giải thích chút, ngươi có mà mèo nheo cả ngày? Tạ Phi Thiên thầm nghĩ trong lòng.
...
"A, ŧıểυ tử nghèo kiết xác, cũng bày đặc học người ta đi dạo tiệm vàng nữa sao?" Ngay khi Tạ Phi Thiên trả xong tiền, muốn rời đi, một người thiếu niên từ ngoài cửa đi vào lớn tiếng nhạo bán.
"Thạch Thiên Phàm, chị mày ngày hôm nay tâm tình tốt, ngươi đừng ở chỗ này làm ta buồn nôn!" Nhìn thạch Thiên Phàm đi tới Sở Á Nam lớn giọng nói, Sở Á Nam hận không thể bay tới cho tên khốn này một cái tát. Ngươi tính là cái đéo gì, dám châm chọc nam nhân của Sở Á Nam ta?
"Tiệm này đều là gia sản của Thạch gia ra, ta tại sao không thể tới hả haha?" Thạch Thiên Phàm ánh mắt nhắm ngay Tạ Phi Thiên,
đối với cái tên khốn Tạ Phi Thiên này chính là người làm hắn mất hết mặt mũi, có thể nói là hận đến tận xương tủy.
Lần trước giao cho đám người La Đào đi đấu bóng phế hắn, Tạ Phi thiên bởi vì không có tới đã tránh được một kiếp, hắn trực tiếp liền tìm tới cha của mình, xin hắn đứng ra lấy tài trợ trường học tòa khoa học kỹ thuật lầu, muốn đem Tạ Phi Thiên cho đuổi ra khỏi trường học, lại khônh biết từ đâu chui ra một cái Cổ Long Cơ, không chỉ che chở Tạ Phi Thiên, còn làm hắn danh tiếng ở trường vang xa.
Còn hắn, lại bị phụ thân hung hăng giáo huấn một trận. Ngươi nói xem, cơn giận này hắn làm sao mà nuốt trôi đây?.
Đồng dạng, Tạ Phi Thiên đối với Thạch Thiên Phàm tên công tử bột ỷ nhà giàu này cũng có đéo hảo cảm nào đâu, nghĩ tới chuyện cha của tên khốn này phá rối, suýt chút nữa đem tinh thần của Lan Hinh cho tổn thương, Tạ Phi Thiên trong lòng lửa giận cũng phừng phực dâng lên.
"Thạch Thiên Phàm, hình như ta nhớ không lầm ngươi còn thiếu nợ ta một vụ cá cược đấy? Ngươi xem này, giày của ta thật giống như hơi bẩn rồi, ngươi không mau chạy tới giúp ta lau chùi một chút?"
Nghe được Tạ Phi Thiên lại nhắc lại cái vụ cá cược thua thảm kia của hắn, thạch Thiên Phàm tức giận đến tối sầm mặt lại, một đấm hướng về mặt của Tạ Phi Thiên bay tới."Ta xiên chết mẹ ngươi... Oa!"
Bàn về đánh nhau, hắn làm sao là đối thủ của Tạ Phi Thiên, Tạ Phi Thiên dùng bàn tay trái đỡ lấy cú đấm kia của Thạch Thiên Phàm, cũng liền như đồng thời tay phải vung nhanh một đấm vào bụng của Thạnh Thiên Phàm.
"Đòi đánh chết mẹ ta, ta Tạ Phi Thiên bình sinh ghét nhất là ai láo xược với mẹ ta"
"Tạ Phi Thiên, ngươi dĩ nhiên dám ở địa bàn của ta động thủ?" Thạch Thiên Phàm từ trong miệng phun ra một ngụm máu, hướng về hai tên bảo vệ ngay cửa vẫy vẫy tay nói:
"Các ngươi, giúp ta dạy dỗ ŧıểυ tử này một bài học!"
Nhìn xem phía trước là hai tên bảo vệ tay cầm gậy, Tạ Phi Thiên khóe miệng nhếp lên một nụ cười tà ác. Chỉ bằng hai người các ngươi sao, ta không cần dị năng phục chế cũng có thể đánh ngã các ngươi đấy.
Những ngày qua hắn đã sử dụng tới ba bốn lần dị năng phục chế, dựa theo quy tắc của hệ thống, mỗi một lần sử dụng đều có thể lưu lại một phần trăm năng lực cho hắn, Tạ Phi Thiên cảm giác thực lực của hắn có chút tiếng bộ.
"Á Nam, ngươi nép qua một bên trước." Tạ Phi Thiên đem Sở Á Nam kéo ra phía sau hắn.
"Lão công, ngươi cẩn thận chút đấy." Sở Á Nam sao khi biết chiến tích của Tạ Phi Thiên ở "Dạ Chi huyễn", đối với năng lực chiến đấu của hắn có lòng tin cực kì.
Biết mình tới cũng chỉ gây thêm phiền phức không giúp gì được, nên tự giác lùi tới phía sau.
Lúc này hai tên bảo vệ đã đánh tới, hai bên trái phải, một cái gậy nhắm ngay đầu của hắn đập xuống, một cái thì nhắm hai chân quét qua, hai người thân hình mau lẹ, phối hợp vô cùng hiểu ý nhau.
"Không được, tiu mẹ rồi, hai người bảo vệ này đã có bài bản chuyên nghiệp huấn luyện." Tạ Phi Thiên trong lòng cả kinh.