Ngày thứ hai, Tạ Phi Thiên đang ngồi ăn điểm tâm sáng, đương nhiên, thời gian lúc này cũng không còn sớm.
"Phi Thiên, đọc báo thông tin thành phố G không?" Tạ mẫu cầm tờ báo đi tới nói.
"Mẹ, ngươi biết là ta không hứng thú với đọc báo, cũng chả giúp ít gì cho cuộc sống, ta xem nó làm gì, toàn là khoe khoang rồi ba cái lá cải xạo sự thôi, có cái gì xem đâu?" Tạ Phi Thiên cũng không chịu ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn dĩa trứng ốp la, nghĩ thầm lại là ba tên tội phạm nghiện ngập xong đổi thừa cho game chớ gì rồi lại nhảy lầu cũng vì chơi game thứ báo lá cải đó xem cái gì.
"Ngươi xem một chút bản tin hôm nay này, liên quan vụ án ngày hôm qua cướp của giết người, cướp đều có súng nha, giết mấy người luôn đó. Ai ngờ chạy trốn ngang qua sông phóng xe vào sông luôn. Mắc cười chết mất."
Tạ Phi Thiên trong lòng hơi động, tuy rằng đã dặn dò Thượng Quan Đồng không nói tên mình ra, nhưng dù sao cũng là việc liên quan tới mình, cũng muốn nhìn thử một chút phóng viên viết lại vụ này ra sao.
Tạ Phi Thiên tiếp nhận tờ báo từ tay mẹ hắn, tin tức trang đầu để hai hàng chữ to đùng:
"Cướp bày trận, dùng siêu xe lao vào sông. Thiếu niên anh hùng, dùng kĩ năng bơi thượng thừa cứu người." Trên đó còn có hình ảnh hiện trường vụ cướp xe ngân hàng, thêm hình ảnh chiếc xe dưới sông được vớt lên.
Tạ Phi Thiên trong lòng kinh hoảng, đã nói đừng lộ ta ra mà, sao lại có thiếu niên anh hùng gì đây?
Ngày hôm qua Thượng Quan Đồng hỏi hắn về vụ án, Tạ Phi Thiên đương nhiên là nói bị đánh ngất xỉu, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì.
Chỉ nói là khi hắn tỉnh lại liền phát hiện mình đã ở trong nước rồi, dựa vào kỹ năng bơi rèn từ nhỏ đem Cổ ŧıểυ Nguyệt cùng mấy tên cướp vớt lên.
Tạ Phi Thiên cũng không kể lại lúc trong cốp xe các loại, bởi không muốn bị nhiều người nghi ngờ.
nếu như đem bí mật của mình lộ ra, không chỉ nói tới đem mình thành quái vật nghiên cứu gì gì đó, liền chỉ cần nhiều người tới nói này nói kia, liền đủ đem mình phiền phức chết rồi.
Vì lẽ đó Tạ Phi Thiên hiện tại không muốn lộ ra, hắn cảm thấy, nếu mọi người không biết hắn có siêu cấp hệ thống, có thể lợi dụng siêu cấp Hệ Thống làm một ít chuyện trong tối không ai biết.
Làm một cái anh hùng trong bóng tối, giống như trong phim cac siêu anh hùng ngoài mặt là một thân phận khác, khi có sự cố sẽ biến hình thành một thân phận khác, cái cảm giác đó mỗi chúng ta ai cũng thích từ lúc bé, nhưng đành từ bỏ đơn giản người ta không thể thực hiện được giấc mơ anh hùng có siêu năng lực.
Tạ Phi Thiên nhìn xuống tới cuối tờ báo, cũng còn tốt, cũng không có bất kỳ nội dung gì dính tới bản thân mình, thậm chí ngay cả đoạn mình bị đập bỏ vô xe chở đi, cũng biến thành mình vô tình đi ngang qua đó, thấy bọn họ nên lao xuống cứu.
"Mẹ, loại này báo lá cải, có cái gì mà xem, toàn bịa đặt, ngươi nói có ai bơi tốt như vậy, có thể từ sông lớn vớt lên nhiều người vậy.
Chính là con trai của mẹ đây trí dũng Vô Song, cũng không làm được thì còn ai làm được chứ" Tạ Phi Vũ cười nói.
"Ngươi? Chỉ bằng món bơi chó của ngươi sao, chỉ có thể ở hồ bơi trẻ em quều quào mà thôi, còn đòi xuống sông lớn cứu người?
Nếu như một ngày nào đó, ngươi có thể làm ra một chuyện oanh liệt như vậy, ta là mẹ ngươi sẽ hạnh phúc chết mất." Tạ Xuân Yến giật lấy tời báo trên tay Tạ Phi Thiên, sẵn tay gỏ lên đầu hắn một cái, cười mắng.
"Ồ, chiếc xe con này nhìn thật quen mắt nha? Ta ở đâu gặp rồi này?" Tạ Xuân Yến đột nhiên nhìn tới cái ảnh xe BMW được vớt lên.
Tạ Phi Thiên trong lòng kinh hoảng, ngoài miệng vẫn cười nói: "Mẹ, già rồi nha, xem chiếc xe đó làm sao lạ hả? Cũng là xe con bốn bánh thôi mà mẹ hihi"
"thằng nhỏ này, nay lớn có người yêu liền chê mẹ già. Không đúng, chiếc xe con này ta thấy thật quen mắt, màu trắng, cái kia kiểu dáng, đúng, giống hôm qua cô gái tên Cổ ŧıểυ Nguyệt lái đến nhà chúng ta!" Tạ Xuân Yến vỗ đùi, bộ dáng như nhớ lại.
"Làm sao có thể chứ? Làm sai có thể trùng hợp như vậy? đều là xe con màu trắng BMW mà thôi, trên thế giới này người nhiều tiền nhiều lắm mà mẹ" Tạ Phi Thiên nói.
"Không đúng không đúng, cái này bảng số xe làm sao cũng quen quen? Thật giống ngày hôm qua chiếc xe của Cổ ŧıểυ Nguyệt kia cũng như vậy nè. Phi Thiên, ngày hôm qua sao khi đưa ngươi tới sân bóng rỗ, Cổ ŧıểυ Nguyệt nàng đi đâu hả, ngươi có biết không?"
"Mẹ, không phải là ta nói với ngươi rồi sao? Ta với nàng tổng cộng chỉ gặp mặt hai lần, nàng là vì điều tra công việc mới tìm tới ta, ta làm gì biết nàng đi đâu?" Tạ Phi Thiên thầm giật mình, trong ngày thường mẹ đối với vấn đề xe cộ đều không để ý sao hôm qua vừa gặp Cổ ŧıểυ Nguyệt liền nhớ rõ ràng vậy.
Kì thật nàng đối với xe là không hiểu biết, Tạ Xuân Yến trong ngày thường cuộc sống khổ cực, nàng luôn nghĩ những chiếc xe sang trọng đó chỉ có trong mơ ước, nên nàng lười đi quan tâm tìm hiểu.
Mà ngày hôm qua nhìn thấy thậm chí có gái xinh lái xe ngon đến đón con trai mình, cứ như một chân trời sáng sắp lóe lên trước nàng, con trai nàng sao này có tìm năng đào mỏ a, nên nàng tìm hiểu trước sau này lỡ có đại gia bao nuôi con trai nàng nàng còn biết chọn xe chứ.
"Phi Thiên, ngươi có số điện thoại Cổ ŧıểυ Nguyệt chứ? Ngươi mau gọi cho nàng hỏi thăm một chút?" Tạ Xuân Yến thúc giục.
"Mẹ, chúng ta cũng không phải thân thiết, ngươi bảo ta làm sao hỏi đây?"
"Ngươi có gọi hay không? Ngươi không gọi thì ta gọi nha? Nàng lấy điện thoại ra." Tạ Xuân Yến giận dỗi nói.
"ối ối mẹ, ta gọi, ta gọi nè." Nhớ tới bây giờ Cổ ŧıểυ Nguyệt còn nằm ở bệnh, ngày hôm qua nàng mới vừa giải phẫu xong, mình cùng với nàng chưa thương lượng lời khai, mẹ mà hỏi, là lộ ra hết mẹ rồi?
Tạ Phi Thiên lấy ra điện thoại của hắn ngày hôm qua đã mua lại, điện thoại cũ do rơi sông hư mẹ rồi, lúc này mới nghĩ đến điện thoại của Cổ ŧıểυ Nguyệt cũng rơi mất dưới sông rồi, mình là đang lo lắng vô ích hihi.
Nhưng mẹ đứng bên cạnh nhìn, đương nhiên giả vờ một tý, tìm tới số điện thoại của Cổ ŧıểυ Nguyệt, ấn gọi, đương nhiên là méo được.
"Mẹ, không gọi được đây này."
"Không gọi được? Nguy rồi, không chừng thực sự là nàng đấy?
Một cô gái tốt như vậy, làm sao lại bị thiên kiếp như vậy hả?" Tạ Xuân Yến bộ dáng lo âu buồn phiền.
"Mẹ, ngươi cũng đừng lo lắng vô cớ chưa chắc là nàng đâu, ta biết nàng ở đâu, ta đi xem xem, được chưa nào?" Tạ Phi Thiên vừa nãy là đang suy nghĩ ngày hôm nay làm sao tìm được cớ ra ngoài thăm Cổ ŧıểυ Nguyệt, cơ hội tốt như vậy tự nhiên là không bỏ qua.
"Đi thôi, đi mau nào. Không bận gì thì tới chơi với nàng ấy, nếu như ngươi có thể giúp ta rướt được nàng dâu như thế về, mẹ mỗi ngày đều nấu đồ bổ tăng cường sinh lực cho ngươi."
"Khặc, khặc..." Tạ Phi Thiên đang gặm bánh mì thì bị mẹ hắn nói làm sặc.
Mẹ à, ngươi cũng muốn dâu quá đi đó nhen? "Mẹ, bây giờ ta đi đây." báo một tiếng với mẹ, Tạ Phi Thiên lật đật chạy ra ngoài.
Đi tới bệnh viện, Tạ Phi Thiên buồn bực vì bệnh viện thông báo, Cổ ŧıểυ Nguyệt đã xuất viện về nhà rồi.
Tạ Phi Thiên lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ trên màn hình, vẫn chưa tới mười giờ, nghĩ đến ngày hôm qua mua lại con điện thoại này.
Còn được Thượng Quan Đồng cho mượn hai trăm nghìn mới đủ, trong túi hiện tại chỉ còn vài chục ngàn.
Mấy ngày nay mẹ đã cho mình tiền đã nhiều rồi, cũng không thể lại mở miệng xin tiền được, không được, mình phải đi kiếm chút tiền sinh hoạt riêng.
Tạ Phi Vũ suy nghĩ một chút, nhấc chân bước về phía tòa trung tâm trò chơi điện tử.
Mới vừa bước vào khu vực trò chơi, Tạ Phi Thiên liền thấy một cái bóng người quen thuộc, bởi vì nàng đầu tóc đỏ chóe lại ngắn lỉa chỉa thật sự là quá bắt mắt, chính là Sở Á Nam lớp 12 (1), thuộc dạng đàn chị.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó!" Sở Á Nam tức giận đập mạnh vào màn hình bắn cá, tóc trên người cũng văng lên, bay loạn trên vai.