Tạ Phi Thiên trước tiên tắm rữa sạch sẽ, rồi đem quần áo giặt rữa sạch sẽ, vắt khô nước, treo ở cửa thông gió nhà vệ sinh.
suy nghĩ một chút, lấy đồ Lan Hinh xem xét kiểm tra một tý, rồi cũng đem những quần áo này giặt một tý, rồi cũng đem treo trước gió.
Quấn khăn tắm lên người Tạ Phi Thiên bước ra ngoài, thấy Lan Hinh đã lên giường, đầu tựa ở trên thành gường, hai mắt đăm đăm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tuy rằng biết rõ ràng phía dưới khăn tắm che người của nàng, cũng giống như mình trơn bóng không còn quần áo khác.
Thế nhưng Lan Hinh ba năm nay làm chủ nhiệm xây dựng hình tượng quá mức ghê sợ, khiến cho Tạ Phi Thiên không dám hành động mạnh bạo, lặng lẽ bò đến một góc trên ghế sofa.
"Tạ Phi Thiên, cám ơn ngươi, đây đã là lần thứ hai ngươi cứu ta rồi, thương thế có nặng không?" Lan Hinh ấp úng mở miệng hỏi.
"Không có chuyện gì, cô ơi, đây là việc ta phải làm. Ngươi cũng biết, ta thường đánh nhau, vết thương nhỏ ta quen rồi, qua mấy ngày là khỏe mà." Tạ Phi Thiên thụ sủng nhược kinh đáp.
"Đúng rồi, Tạ Phi Thiên, ngươi tại sao như vậy tại sao hay đánh nhau vậy? Nếu như ngươi chịu khó học tâp, ta biết ngươi cũng sẽ học giỏi mà." Cái vấn đề này, ở trường học lúc nào Lan Hinh cũng nói với Tạ Phi Thiên.
Nhưng là lúc nào Tạ Phi Thiên cũng trầm mặt không chịu nói, vì lẽ đó ngày hôm nay Lan Hinh lại thuận miệng hỏi lần nữa.
Nàng cũng không quá hi vọng Tạ Phi Thiên sẽ trả lời, bỡi có nhiều chuyện làm thì làm nhưng không biết là tại sao mà.
Nhưng là bổng nhiên hôm nay Lan Hinh lại hỏi, khiến cho Tạ Phi Thiên đột nhiên trong lòng lại cảm thấy kích động, mười mấy năm giấu ở trong lòng oan ức, không biết thế nào, hôm nay hắn lại muốn giải toản ra với nàng:
-"thưa cô, ta từ nhỏ đã không có cha, nhỏ tới lớn, người khác luôn bắt nạn ta, nói ta là con hoang, ta tức không chịu nổi, liền cùng bọn hắn đánh nhau, các thầy cô đều cho rằng ta thích đánh nhau, là một đứa trẻ không ngoan.
Đối với ta trong lòng đã chán nản, cứ như vậy, ta lại tiếp tục đánh nhau tới cấp ba. Xin lỗi cô, ở trường ta làm ngươi vướng vô quá nhiền phiền phức."
"Là cô có lỗi với ngươi, xưa nay đều không hỏi rõ về ngươi hỏi rõ nguyên nhân, chính ta cũng từng coi ngươi là một đứa trẻ hư hỏng, chỉ thích đánh nhau." Lan Hinh nghe được Tạ Phi Thiên nói trong lòng không hiểu sao cảm thấy bứt rứt.
Bên trong bầu không khí lại trở nên im lặng, đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này, Tạ Phi Thiên mở miệng hỏi: "Lan lão sư, tối nay ngươi làm sao vậy? Vì sao lại uống say đến thế?"
"Vì sao ta lại uống say?" Lan Hinh đột nhiên hỏi ngược lại, giống như là tự hỏi mình, lại giống như suy nghĩ tới chuyện gì đó, tiếp theo, nàng lại trầm mặc im lặng.
"Cô, ngươi làm sao lại khóc" Tạ Phi Thiên vừa nhìn liền thấy Lan Hinh đã rơi lệ lã tả.
"Lan lão sư, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, ngươi không muốn nói cũng không cần phải nói. Ta xin lỗi!"
Lan Hinh lau nước mắt một cái, đột nhiên lại mỉn cười."Kỳ thực cũng không có cái gì, chỉ là bụi bay vào.
Nàng lại tiếp:
Hừ, bốn năm tình cảm, mà không bằng một người mới quen, kỳ thực ta hiểu, chính là do ta không có thời gian bên hắn? Không phải là do ta bốn năm qua không cho hắn lên giường chung? Không phải là do người phụ nữ kia có ba ba làm tổng giám đốc sao?
Thề non hẹn biển chỉ là khoác lác, ta cũng nghĩ thông suốt, người như vậy, không nên yêu sớm giải thoát là tốt cho ta thôi."
"cô ơi, ta... Ta có thể yêu ngươi không?" Tạ Phi Thiên nữa ngày cố gắng ấp úng, mới rốt cục phun ra như thế một câu.
"Có thể ah, thầy cô cũng yêu mến bọn ngươi đây." Lan Hinh không thèm suy nghĩ nói.
"cô, ta muốn nói là, ngươi có thể làm... Làm bạn gái của ta không?" Tạ Phi Thiên rốt cục lấy hết dũng khí nói ra.
Nghe nói như thế, Lan Hinh kinh ngạc xoay đầu lại, nhìn Tạ Phi Thiên nói:
-"Phi Thiên, ngày hôm nay đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ngươi không cần vì chuyện đó mà cảm thấy gánh nặng. Cô cũng không phải là người bảo thủ. Không vì mấy chuyện đó lo nghĩ.
Ngươi có phải coi quá nhiều ŧıểυ thuyết mạng, nhất là cái trang truyenyy ta biết ngươi là fan trung thành trong đó? Không phải cứ hễ có tiếp xúc hay nhìn thấy thân thể nhau, đều cần lấy thân báo đáp. Ngươi còn nhỏ, chuyện tình cảm, ngươi còn không hiểu nhiều."
"cô, ta thật lòng." Tạ Phi Thiên biết ngày hôm nay nếu như không đem việc này nói rõ, sẽ liền không còn dũng khí để nói ra.
"ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi mới mười chín? Ta đều hai mươi lăm rồi, so với ngươi lớn hơn tới sáu tuổi, ngươi như đứa nhóc, ngươi biết yêu đương sao đây?" Lan Hinh cười nói.
"Không, ta hiểu, ta biết ta thích ngươi, yêu ngươi rồi." Tạ Phi Thiên đột nhiên nhảy xuống giường, chỉnh lấy khăn tắm, đi tới bên cạnh Lan Hinh, ôm lấy đầu Lan Hinh, nhanh chóng đưa mặt vào hôn môi Lan Hinh.
"Tạ Phi Thiên, ngươi làm gì vậy?" Lan Hinh dùng sức nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa thoát nói được một câu, lại bị Tạ Phi Thiên đuổi theo, há mồm ngậm chặt.
Lan Hinh làm sao cũng không nghĩ tới, trong ngày thường cậu nhóc, lại đột nhiên lá gan to như vậy, làm ra chuyện nam nhân như thế, hai tay dùng sức muốn đem Tạ Phi Thiên đẩy ra.
Nhưng là không cẩn thận lại đem khăn tắm trên người hắn rơi ra, đưa tay chạm đến, là từng cái từng cái ngang dọc dấu đỏ tím của vết thương.
Lan Hinh đột nhiên trong lòng mềm nhũng, cái này từng cái từng cái vết thương, nhưng là hắn vì mình mà chịu, chính mình như vậy cố gắng đẩy hắn ra, hắn chắc đau đớn lắm?
Nghĩ tới đây, Lan Hinh bỗng nhiên hết sức lực vậy, chống cự cũng dần dần nhu thuận sờ hắn nhẹ nhàng hơn.
Tạ Phi Thiên lấy hết can đảm, đưa chặt miệng hắn vào miệng Lan Hinh, ngậm chặt một cái trong miệng dùng sức mυ"ŧ lấy.
Cảm giác được Lan Hinh ở trên người mình chống đối trở nên ôn nhu nhẹ nhàn vuốt ve hắn, làm trong lòng hắn thêm lớn lao cổ vũ, đầu lưỡi dò xét, mạnh mẽ đẩy ra miệng nhỏ Lan Hinh, ướt át trong cái miệng nhỏ của Lan Hinh trắng trợn cướp đoạt, truy đuổi lưỡi nhỏ của nàng làm nó không trốn được, cuối cùng hai đầu lưỡi loạn chiến cùng nhau.
Mãnh liệt hơi thở của nam nhân từng đợt tập kích thần kinh, hơn nữa trong miệng đầu lưỡi vô lại đang khích thích cuống họng vánh miệng, Lan Hinh hô hấp trở nên trở nên dồn dập, cuối cùng không chịu được sự khích thích phát ra một tiếng yêu kiều: "Ừm.ư..."
Nhất chiến công thành đạt được thắng lợi khiến Tạ Phi Thiên không kịp chờ đợi muốn tập tiếp chiến công.
Hai tay trượt từ đầu xuống vai thon, dọc theo khăn tắm trên người mò mẫn, từ trên sờ xuống phần eo thon.
"Không...không được." Lan Hinh bỗng nhiên thức tỉnh, dùng sức đẩy ra Tạ Phi Thiên, khẩn trương kéo khăn tắm lên lại, càng là lấy chăn mền trên giường che lại.
"thưa cô, ta..."
" ngươi Còn gọi là cô giáo sao?" Lan Hinh hờn dỗi liếc nhìn Tạ Phi Thiên một cái.
Tạ Phi Thiên đại hỉ."Lão sư, ngươi đồng ý làm bạn gái ta?"
"Nói rồi đừng gọi ta là lão sư, chờ ngươi thi lên đại học ta sẽ xem xét, giờ thì đi ngủ." Lan Hinh đem chăn hất lên, đem cả đầu chui vô chăn.
"Keng keng keng..." chuông điện thoại một trận dồn dập reo lên, Tạ Phi Thiên nhanh chóng mở mắt ra, nhảy xuống giường cầm điện thoại lên, miễn cho nó làm ồn Lan Hinh
"Tạ tiên sinh, là cảnh sát kiểm tra phòng, xin mời chú ý một chút ạ." Quầy lễ tân âm thanh của cô gái lúc nảy vang lên.