Hàn Mạch từ đầu chí cuối vẫn trung thành im lặng quan sát cuộc đối thoại nảy lửa của hai người trên cao kia. Chờ cho không gian im ắng trở lại, hắn mới mở miệng.
– Huynh tin hoàng đế Chu quốc sẽ giúp sao?
– “Không!” Hàn Lâm Viên ngồi phịch xuống long kỷ ngửa mặt lên trần nhà thầm ai oán. Chẳng lẽ hắn đã làm sai sao?
Hắn đường đường là thái tử, dược sắc phong trước bàn dân thiên hạ và quan lại triều đình, ngai vàng này sớm hay muộn gì cũng nằm trong tay hắn. Nhưng kể từ khi thất hoàng đệ Hàn Thiên Minh từ biên cương trở về, nhanh chóng nhận được sự ân sủng từ phụ hoàng mà từ trước đến này ba huynh đệ hắn, Hàn Mạch và Hàn Lãnh chưa bao giờ có được.
Điều đó khiến lòng đố kị, ghen tuông trong hắn trỗi dậy mãnh liệt cho đến khi nghe nhị hoàng đệ là Hàn Mạch nêu đe dọa nếu như hắn không nhanh tay sẽ đánh mất tất cả trong tay Thiên Minh. Điều này làm hiến không những sợ hãi mà còn một chút gì đó không cam tâm.
Đã là người trong hoàng gia, hoàng thân quốc thích tất nhiên sẽ không tránh khỏi những đấu tranh trong triều đình tranh giành quyền lực với chiếc ghế đế vương trên cao. Thắng làm vua mà thua thì làm giặc, đạo lý từ xa xưa chẳng có kẻ nào không hiểu.
Những năm tháng trôi qua với những kế hoạch được vạch ra một cách thâm sâu cùng kỹ lưỡng đã khiến hắn dường như không có đất dụng võ khi cái danh vị thái tử trong hắn vẫn không hế thay đổi.
Cho đến khi Nam Phong cùng Thiên Kỳ được chính phụ hoàng ban thiết lệnh nắm giữ đến hơn 5 vạn binh lính đưa đến biên cương đánh đuổi quân Hung Nô và khải hoàn trở về. Hắn nhanh chóng nhận ra mục tiêu cùng mối đe dọa của mình đã sớm thay đổi. Những việc huynh đệ hai người bọn họ làm đã khiến hắn căm phẫn với sự tin tưởng vô điều kiện của phụ hoàng cùng lòng dân và số binh lính trong tay càng ngày càng nhiều.
Hắn nhanh chóng đẩy tất cả những kế hoạch đã định về hai người họ, từ ám sát không thành cho đế giá họa đỗ tội. Nhưng điều hắn không ngờ chính là giang hồ đã nhúng tay vào triều đình mà thế lực giúp bọn hắn cũng không phải là nhỏ.
Trúc Lâm sơn trang, Vô Danh các, Phi Phi cô nương, Huyết Sát cung và bây giờ đến Nguyệt Dạ sơn trang. Nếu như hắn có thể thu phục được những thế lực này từ sớm thì chẳng phải ngai vàng này càng được củng cố hay sao?
Nhưng hắn đã quên một điều rằng người quyết định đầu quân cho ai chính là Diệp Phi, một kẻ rất biết cách trọng dụng nhân tài cùng thương xót dân chúng lầm than, làm sao có khả năng trợ giúp cho một tên hoàng đế đến việc trị thủy như thế nào cũng chẳng biết hay thậm chí cũng chẳng màng quan tâm đến.
Hắn nhanh chóng đầu độc phụ hoàng của mình một cách nhẫn tâm hòng nhanh chóng lên ngôi để chấm dứt những tháng ngày sống trong lo âu quyền lực bị đánh cắp. Nhưng điều hắn những tưởng sẽ thành công lại bị hỏng trong gang tất khi chiếu truyền ngôi lại mang tên Thiên Minh chứ không phải là hắn.
Hắn căm phẫn một cách nặng nề. Đến phụ thân ruột thịt còn có thể giết được nói chi là một hoàng đệ cùng phụ nhưng khác mẫu cơ chứ.
Tất cả những gì hắn đã làm, chẳng lẽ sai rồi sao? Ngai vàng này hắn sẽ ngồi được bao lâu?
Hàn Lâm Viên khẽ cúi đầu nhìn nhị hoàng đệ Hàn Mạch đang đứng trầm ngâm theo mình bên dưới. Không phải là hắn không nhận thấy dã tâm vốn có trong ánh mắt của đệ đệ cùng một mẫu của mình nhưng chính tình thâm khắng khít huynh đệ lớn lên bên nhau, hắn lại không nỡ ra tay.
Nhưng liệu những tranh đấu này, đệ đệ hắn có như suy nghĩ của hắn mà buông tha cho huynh trưởng của mình hay không?
Câu trả lời mãi mãi là không. Hàn Lâm Viên nhếch miệng nở một nụ cười thê lương. Chu Linh Uyển nói đúng, hắn mãi mãi chẳng thể nào biết đến hai chữ ái tình bởi có nữ nhân nào lại có thể thật lòng yêu thương một nam nhân chỉ biết ăn chơi cùng tranh giành quyền lực vốn không phải của mình như hắn không chứ.
Bóng đêm lại buông xuống bao phủ khắp hoàng cung Hàn Thiên quốc. Trong màn đêm tối tăm đó lại đột ngột nổi lên những trận gió xé tai bao phủ không gian xung quanh. Hai hắc y nhân một nam một nữ cẩn cẩn dực dực từng bước lẻn vào hoàng cung trước sự canh phòng dày đặc của lính canh.
Đáp trên mái ngói của một phủ tương đối rộng lớn, hai người mới nhận ra không phải chỉ mình mình có mặt tại nơi này. Cũng xuất hiện hai hắc y một nam một nữ đang quỳ xổm xuống phía trước chăm chú quan sát thứ gì đó dưới lớp ngói đã được dở lên kia.
Hắc tuyến nhanh chóng nổi đầy đầu hai người họ. Nữ hắc y đang tập trung quan sát phía dưới phòng bèn ngẩng đầu lên, khóe miệng mỉm cười nhìn hai người.
– Đại tỷ! Đến xem cái này rất hay.
– “Nàng nói nhỏ thôi, bị phát hiện bây giờ” Sơ Tuyết nhanh chóng bịt chặt miệng của Thiên Dực lại trong khi bản thân lại la lảng lớn lối còn hơn cả nàng. Đúng thật là lẻn vào hoàng cung lại mang theo hai kẻ chợ trời này đúng là một việc ngu đần nhất mà Diệp Phi đã từng làm.
– “Hai người bọn họ đang xem cái gì vậy?” Thiên kỳ nhíu chặt cặp chân mày nhìn nàng khỏ hiểu.
– “Muội nào có biết, lại xem khắc hiểu” Nói là làm, Diệp Phi nhanh chóng chun lại đẩy Sơ Tuyết sang một bên đưa mắt nhìn xuống lỗ hổng của lớp ngói được tháo ra.
Một cảnh xuân cung sống hiện diện trước mắt khiến nàng tim đập, mặt đỏ, chân run.
Từ nhỏ đến lớn dẫu không chú tâm lắm vào y thuật như lại gần gũi với một thân y mang biệt danh Vô Sắc đượng nhiên Diệp Phi cũng hiểu sơ sơ chuyện quan hệ nam nữ hoan ái xác thịt là như thế nào chưa kể trong thư phòng của Thiên Dực lẫn Tố Huyên rất nhiều sách, cũng chẳng phải sách nữa mà nói sách cho nó dễ nghe chứ thật ra đấy là xuân cung đồ không à.
Cảnh tượng thật đến rợn người đập vào mắt khiến Diệp Phi giật mình nhưng khi nhìn kỹ lại thì nam nhân kia há chẳng phải cái lão thừa tướng Trầm Nghiễm đó sao? Trời ạ! Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn… mãnh liệt như thế chứ?
– “Già cái đầu rồi mà còn xí quách ha. Lão công, ngươi cần học hỏi nhiều đấy!” Thiên Dực nhếch miệng hướng Sơ Tuyết cười khinh bỉ khiến một khắc đầu Diệp Phi đầy hắc tuyến.
– “Lão bà! Nàng đang chê kỹ thuật trên giường của ta hay sao?” Sơ Tuyết giở cái thói ngang tàng nói chuyện không thèm để ý xung quanh đang có hai kẻ vô cùng ‘trong sáng’ phải lắng tai nghe những lời vô cùng ‘đường mật’.
Thiên Kỳ đột nhiên giang tay bịt chặt hai mắt của Diệp Phi lại khiến cả ba ngỡ ngàng trong giây lát.