- “Sao đệ lại ở đây?” Hắn khó khăn mở miệng, cố gắng kiềm chế chất giọng đang khàn khàn của mình bởi vì hắn sợ, sợ rằng chuyện hắn mang lòng tương tư Huyên nhi sẽ đến tai trang chủ Nguyệt Dạ sơn trang, cũng chính là phụ thân của hắn. Như thế thì chẳng khác gì bảo ông ta đến giết nàng để trừ hậu họa cho nhi tử của mình.
– “Vô tình đi ngang qua thôi” Nam nhân bạch y tiêu soái gấp chiếc phiến của mình lại, giương mắt bình tĩnh nhìn cục diện trước mặt “Huynh định giúp đỡ cái triều đình thối nát đó thật à?”
– “Sao lại có thật với không thật ở đây?” Khải Dạ nóng nẫy tiếp tục nhìn từng cử chỉ, từng hành động của nàng để có thể ra tay cứu nàng nếu như có gặp phải nguy hiểm.
– “Chẳng cần dấu đệ làm gì. Huynh yêu nữ nhân đó thì nên giúp nàng. Ta ủng hộ huynh” nam nhân lạ mặt mỉm cười nhìn Khải Dạ rồi tiếp tục nhìn về hướng đang mịt mù kia. Chẳng có gì lạ bởi đằng kia có người mà hắn đã bỏ công tìm kiếm suốt mấy tháng nay. ( Phi Phi: Hắc hắc! Con đoán đúng một phần rồi nhé Tuyết nhi! Người yêu của con kìa! )
– “Đệ… Không thể nào” Khải Dạ trừng mắt không tin nhìn biểu đệ của mình.
– “Tùy huynh thôi” Nam nhân kia nhún nhún vai tỏ vẻ không thèm can thiệp.
– Cho ta một lí do, được không?
– “Vì… đệ cũng đến đây vì nữ nhân của mình” Dạ Thần Phong, đích thị là hắn với ánh mắt đầy địch ý chĩa thẳng đến một người trong đám đông khiến người đó giật mình lạnh cả xương sống dáo dát ngó xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được điều gì khả nghi.
Chưa kịp để cả hai người hoàn hồn thì trong bóng đêm lại xuất hiện thêm hàng loạt hắc y nhân nữa khiến Diệp Phi cùng mọi người nhíu mày đầy lo lắng.
Nhìn sơ bộ thì bọn chúng rõ ràng đã được huấn luyện rất đặc biệt mới khiến mọi người chật vật giao đấu như thế này. Bản thân Diệp Phi bị thương khá nặng đang dựa hoàn toàn cơ thể đầy máu của mình vào ngực Thiên Kỳ trong khi hắn cũng chẳng khấm khá hơn là bao.
Trúc Nhã cùng Thần Tịch lại vô cùng khó khăn khi vừa lo bảo vệ mình vừa phải phong tỏa xung quanh cho Nam Phong đang ôm Phi Vũ trên tay.
Gia Khánh vì đỡ cho Thiên Bảo mà đã mất nhiều máu với hàng loạt những vết thường từ nhỏ đến lớn trên người. Cả hai đành phải trông chờ vào công tác cầm máu của Thiên Dực thì hắn mới cầm cự ngồi im một chỗ vận công trị thương trong khi Sơ Tuyết cùng Thiên Bảo phải bảo vệ xung quanh.
Ngân Tuyết còn chật vật hơn nữa với nhiệm vụ lo lắng cho Tố Huyên đang mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cả y phục, nhất định do động thai khí mới trở nên như vậy nhưng cả hai đều kiên quyết dấu giếm mọi người về tình trạng của bản thân.
Thiên Ngân cất tiếng thổi thanh Hồ Điệp sáo của mình ra hiệu cho nhóm sát thủ của Vô Danh các nhanh chóng tiến đến ứng cứu. Không chần chừ, trong đám hắc y nhân đột ngột xuất hiện một người võ công trác tuyệt nhảy bổ ra kéo theo hành động của thủ hạ dưới trướng mình.
Hai bên liều chết tấn công đối phương như vũ bão, từng giọt mưa tí tách rơi xuống đã dần dập tắt đi ngọn lửa nơi tiểu viện nhỏ kia nhưng chẳng thể nào xoa dịu đi bớt hưng trí của những sát thủ trong tổ chức của Nguyệt Dạ sơn trang cùng người của triều đình, nhị hoàng tử Hàn Mạch.
Bách Liên thủ của Diệp Phi phát huy hết sức mạnh của mình, lượn bay trên không trung rồng bay phượng múa như một vũ khúc kiêu ngạo của nữ nhân khuynh quốc khuynh thành một thân bạch y đã sớm lẫn màu huyết đỏ tô đậm thêm cho bức tranh đẫm một màu của máu tươi.
Tiêu Diêu kiếm pháp của Thiên Kỳ dường như được tác tạo ra để hòa lẫn phụ họa thêm cho vũ khúc ngàn say hư hư ảo ảo từ Diệp Phi khiến không đối thủ nào có thể qua được cửa ải tử thần hướng đến ám sát tướng soái của toàn cuộc khởi nghĩa, Hàn Nam Phong.
Tất cả tốc lực của hắc y nhân là giết ba người, chủ soái Nam Phong là một, hai người còn lại tất nhiên chính là trang chủ Trúc Lâm sơn trang, các chủ Vô Danh các, Phi Phi cô nương đầy mối hiểm họa khôn lường cho ngai vàng của Hàn Lâm Viên lúc bấy giờ. Và tất nhiên là không thể thiếu Hàn Thiên Kỳ trong đó.
Vô Sắc ngân châm của Trúc Nhã phóng đến đâu là y như rằng có xác người ngã xuống tại đó nhưng dẫu sao thì số lượng ám khí cũng có giới hạn khiến bản thân nàng tiêu hao khá nhiều sức lực. Nếu không có Thần Tịch chống đỡ hẳn là nàng đã sớm ngã khụy từ lâu.
Triệu Viễn khẽ gầm lên một tiếng tức giận vì đã hao tốn biết bao nhiêu thời gian cùng nhân lực mà mãi vẫn chưa thể đạt được mục đích cho cuộc tập kích tối hôm nay. Hắn nhiệt liệt xông xáo rút kiếm nhắm thẳng vào yết hầu của Thiên Kỳ phóng tới…
Trong cơn giông bão, mưa rơi ngày một nặng hạt như báo trước một điều chẳng lành.
Tiếng thét chói tai khiến không gian xung quanh như trầm hẳn lại.
Máu rơi thật nhiều, vương vãi trên mặt đất, trên y phục, hòa tan theo từng giọt mưa lạnh lẽo càng làm mùi tanh khó ngữi như phảng phất bay đi thật xa, đến tận cõi hư vô không lối thoát.
Một bóng bạch y nhẹ nhàng rơi xuống trên nền đất đầy xác chết đánh tung một khoảng nước mưa văng lên không gian nhưng tiếp đó nàng lại nhanh chóng bị ôm lấy gói gọn trong vòng tay của nam nhân lục y tiêu soái.
Thiên Kỳ gầm lên trong đau đớn, hắn như con mãnh thú gào thét vì bất lực, vì vô vọng không thể bảo vệ được nữ nhân của mình. Một chưởng đánh ngã Triệu Viễn bay xa vài trượng nhưng vẫn không thâu tóm được cái mạng của hắn ta.
Hắn ngốc ngếch, hắn điên cuồng, nếu như hắn khôn khéo hơn một chút, nhanh nhẹn hơn một chút để tránh né đường kiếm bay xé gió của Triệu Viễn thì nàng đã không phải đỡ cho hắn mà bị thương như thế này.
Diệp Phi đau đớn đặt tay lên trên vết thương ở ngực trái của mình. Nàng thầm nghĩ lần này tiêu thật rồi. Nhưng sao nàng không thấy sợ chút nào cả, nàng chỉ là quyến luyến, là day dứt. Quả thật nàng không muốn mình phải chết, phải rời xa thế giới này bởi vì còn có hắn, hắn sẽ làm sao đây nếu không có nàng.
Nghĩ đến chuyện hắn sẽ ở cùng một chỗ với nữ nhân khác sau khi nàng chết đi thì tâm bỗng dưng nỗi lên một trận chua xót, nếu có chuyện đó chắc nàng phải đội mồ dậy mà quản giáo hắn thật nghiêm. Nhưng sao nàng mệt mỏi quá, ngủ một giấc chắc sẽ khỏe hơn không?
Thiên Kỳ thét gọi tên nàng trong đêm, từng tiếng thét xé vọng bầu trời đang nặng hạt mưa, không gian như lâm vào tĩnh mịch khẽ làm nổi bậc lên sự bi thương, thống hận của nam nhân ấy.
– Phi nhi! Nàng cố lên, đừng làm ta sợ. Ta van xin nàng.
Nam nhân đỉnh thiên lập địa không biết đến hai chữ ‘van xin’ nhưng giờ đây thì đã sao? Dẫu hắn có vứt bỏ hết lòng tự tôn của mình như thế nào đi thì có đổi lại sự bình an cho nàng hay không?
– “Ngốc! Ta… làm sao mà chết được?” Ngữ khí của nàng tuy khàn khàn nhưng cái tính lì lợm bá đạo mãi vẫn không thể bỏ. Mà như vậy cũng đúng, cỡ như Diêm ca ca nhìn thấy nàng chắc cũng phải hai tay mà tiễn nàng một đường trở về sống tiếp ấy chứ. Nếu không thử hỏi xem có bao nhiêu kẻ khó chơi sẽ đến chỗ ông ta mà đập phá đòi người nữa đây? ( Phi Phi: Mình Thiên Dực đi thôi cũng đủ rồi. Hắc hắc! )
– “Nhị muội, Phi nhi sao rồi?” Thiên Kỳ gấp gáp nhìn Trúc Nhã đang lo lắng nào là vừa bắt mạch, vừa tìm đủ loại thuốc cầm máu trong người tống vào miệng Diệp Phi.
– “Đại tỷ! Tỷ phải cố lên” Trúc Nhã rơi nước mắt nhìn tỷ tỷ của mình dường như đang muốn chìm dần vào giấc ngủ. Lần thứ ba trong đời nàng khóc mà cả hai lần ngoại trừ khi chào đời chính là khóc vì tỷ muội của mình rơi vào cảnh ‘ngàn cân treo sợi tóc’ như thế này.
Thiên kỳ quáng quàng bế sốc thân hình đang mềm nhũn ra của Diệp Phi một đường dụng khinh công bay về phòng mình, khẽ khàng đặt nàng lên giường, bàn tay hắn siết chặt lấy tay nàng như cầu mong một điều kì tích nào đó sẽ xuất hiện trong đêm lạnh giá.
Ai bảo nam nhân, đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất sẽ không biết đến hai chữ ‘rơi lệ’ viết như thế nào. Chẳng phải hắn cũng đang như thế đây sao? Hắn đau, mà đã đau thì phải khóc. Nhưng sao nỗi đau này lớn quá, còn lớn hơn cả lúc nhìn thấy phụ mẫu của mình lìa đời.