- “Ta chỉ có một nương tử duy nhất mà người đó chỉ là Phi nhi mà thôi” Thiên Kỳ nói xong đứng lên định rời đi nhưng lại bị chính câu nói của Bảo Yến làm hắn khựng lại.
- Nếu nàng ta chết đi thì sao?
– “Phi nhi chết, ta chết. Phi nhi sống, ta sống. Nhưng trước khi chết, ta sẽ trả thù cho nàng ấy. Dù cho là muội ta cũng không buông tha” Hắn nhíu mày đe dọa khiến Bảo Yến bất giác rùng mình im bặt quên cả khóc.
– Sao… huynh lại có thể đối xử với muội như vậy? Chẳng phải huynh đã từng hứa với phụ thân muội rằng sẽ chăm sóc cho muội suốt đời sao? Huynh quên phụ thân người đã hi sinh tính mạng của mình cứu hai người như thế nào rồi hay sao?
– Ta làm sao quên được công ơn dưỡng dục cùng cứu mạng của Trang thúc thúc nhưng lời hứa của ta chính là bảo hộ muội và tìm người thay ta chăm sóc muội suốt đời chứ không phải trở thành phu quân mà không hế có tình yêu của muội. Và nhân đây ta cũng cảnh cáo muội, không phải ở đây muội muốn làm gì thì làm. Cấu kết với kẻ thù sẽ nghiêm trị theo quân pháp dù cho muội có là ai đi chăng nữa. Lần đầu ta sẽ không truy cứu nhưng nếu có lần sau ta sẽ không nhúng tay vào và để yên cho Phi nhi muốn trừng trị muội như thế nào thì trừng trị và lúc đó chính chúng ta cũng chẳng còn bất kỳ quan hệ nào nữa đâu.
– “Huynh… huynh…” Bảo Yến mặt tái xanh chỉ còn có thể lắp ba lắp bắp nhìn Thiên Kỳ từng bước rời đi mà tâm đã chết một nửa mất rồi.
Rời khỏi tiểu viện của Bảo Yến thì Thiên Kỳ mới thầm thở dài một hơi lấy lại tinh thần.
– Theo dõi đại bá bá là tội gì đây?
– “Hì! Đại bá bá nhận ra con sao? Thế mà ngay cả đại bá mẫu cũng chẳng biết con trốn đâu. Chứng tỏ võ công của người cũng cao thật. Người giấu nghề à?” Ngân Tuyết đột ngột đi ra từ trong bụi rậm gãi gãi đầu đánh trống lãng.
– “Khỏi nịnh ta. Ngươi cái gì nên nói thì nói, không nên thì im lặng. Phi nhi mà đau buồn chuyện gì thì không yên với ta đâu” Thiên Kỳ ngữ khí lạnh lẽo đe dọa Ngân Tuyết rồi cũng quay bước dời đi về phía phòng của Diệp Phi.
– “Hừ! Thương đại bá mẫu quá đáng có ngày đại bá bá cũng bị leo lên đầu cho coi” Ngân Tuyết trền môi tức giận, định dùng chiêu này đe dọa uy hiếp Thiên Kỳ mà hắn đã nhanh chân chặn họng mình rồi.
– “Ta chấp nhận hết. Phi nhi là nhất” Thiên Kỳ mỉm cười ôn nhu khi nghĩ về nữ nhân bạch y xinh đẹp trong lòng mình. Bóng hắn dần dần nhạt mờ và biến mất hẳn chỉ để lại đây một con người ngây ngốc, cô đơn tưởng nhớ về nam nhân của mình.
– “Ước gì tình cảm của hắn dành cho mình bằng một nửa của đại bá bá dành cho đại bá mẫu thì hay biết mấy” Ngân Tuyết khẽ thở dài, đôi mắt cụp xuống trông rất đáng thương khiến người khác chỉ hận bản thân không thể tiến lên mà ôm lấy nữ nhân này vào lòng mà vỗ về, mà an ủi.
– “Hắn ở đây là chỉ tên Dạ Thần Phong đấy à?” Tố Huyên chẳng biết từ đâu xuất hiện nhìm chằm chằm vào Ngân Tuyết khiến nàng chột dạ.
– “Lục… cô cô. Sao… người lại ở đây?” Nàng ấp a ấp úng nói không nên lời. Cái gì chứ để lục cô cô này mà biết cái bí mật tình yêu của nàng thì coi như nàng chỉ có nước bỏ xứ mà đi thôi.
– “Hừ! Ăn bánh quế hoa không? Ta mới chôm của tam tỷ xong đấy” Tố Huyên không thèm để ý đến câu hỏi cùng với thái độ kì lạ của Ngân Tuyết mà trực tiếp vào đề rủ nàng đi ăn bánh, thưởng trà, ngắm hoa, sống một cuộc sống nhàn rỗi, tiêu diêu tự tại trong hoàn cảnh chiến tranh loạn lạc này.
– “Đi chứ! Gì chứ thức ăn của tam bá mẫu mà không ăn là một thiệt thòi lớn nha. Trong khi con hơn nửa năm rồi chưa được lĩnh giáo tài nghệ của người” Ngân Tuyết vội vàng kéo tay Tố Huyên chạy một mạch về hoa viên “Người còn chưa kể cho con nghe chuyện kì tích của tứ bá bá cùng tứ bá mẫu nữa đấy. Nhân cơ hội này giải quyết xong luôn đi thôi”
Hoa viên tràn đấy ánh nắng của mặt trời nơi phương Bắc nhưng không thiếu từng cơn gió mát lành thổi qua khiến người người khẽ run lên vì lạnh.
Đầu đông rồi.
Hoa cỏ đã không còn nở xanh tươi tốt, mơn mởn nữa mà thay vào đó là những chiếc lá đơn chiếc đang chờ thời có thể được rơi rụng xuống mặt đất bón phân cho gốc cây mẹ chờ mùa xuân sang.
Tuyết cũng đã rơi lất phất như tô điểm thêm cho khung cảnh lãng mạn trong hoa viên của Lý tướng quân phủ. Nước trong ao bao quanh trúc đình cũng đã dần trở lạnh. Hai nữ nhân khoát áo lông thú một trắng một đỏ như càng làm bức tranh thêm phần sinh động, đặc sắc giữa tiết trời se lạnh đầy tuyết trắng.
Ngân Tuyết khẽ thở dài nhìn Tố Huyên đang kéo chiếc áo lông cừu máu đỏ của mình che kín cả cơ thể, hơi thở của nàng cứ phả ra một làn khói mỏng manh.
– “Lục cô cô! Chuyện này…” Ngân Tuyết nhíu mày nhăn mi nhìn Tố Huyên nói không nên lời.
– “Tạm thời con phải giữ kín cho ta. Đang trong thời gian hoảng loạn này, ta không muốn mang thêm gánh nặng cho mọi người” Tố Huyên ánh mắt nghiêm nghị nhưng không tránh khỏi lo âu.
– “Nhưng ít ra thì người cũng nên nói cho đại bá mẫu hoặc lục thúc thúc hay biết chứ” Ngân Tuyết không cam lòng cố gắng mở giọng khuyên nhủ tới cùng.
– Chiến tranh không bao lâu nữa rồi cũng sẽ kết thúc, lúc ấy nói chưa muộn. Con nghĩ xem nếu họ biết chuyện, như thế chẳng những gây thêm phiền toái mà họ còn phải lo bảo vệ cho ta. Chẳng phải sẽ rất nguy hiểm hay sao?
– “Haizzz!!!” Ngân Tuyết khẽ thờ dài lần thứ hai “Con sẽ giữ bí mật chuyện này và con sẽ bảo vệ người”
– “Cám ơn con tiểu Tuyết nhi!” Tố Huyên hưng phấn, hai má ửng đỏ, khóe môi ánh lên niềm rạng rỡ hạnh phúc.