“Lúc trước khi còn làm thái tử, Hàn Lâm Viên cũng từng nói với ta rằng nữ nhân hắn mến mộ nhất chính là nhị công chúa Hỏa Liên quốc với tài nghệ đánh đàn cùng cầm, kỳ, thi, họa đều tinh thông của nàng ta” Thiên Minh cũng cùng ý nghĩ với Thiên Kỳ và Nam Phong.
– “Thế mọi người nghĩ đó là công chúa giả à?” Diệp Phi nhíu mày rơi vào trầm tư.
– “Không biết phải giả hay không vì có thể đấy là tùy tùng của công chúa đó thì sao?” Phi Vũ trấn an mọi người bằng suy đoán của mình.
– “Không thể đâu tam sư mẫu” Ngân Tuyết nhanh chóng phản bác “Bởi con dịch dung theo nàng ta mà mọi người đâu có ai nhận ra”
– “Mà vì sao con lại dịch dung thành nàng ta?” Thiên Bảo nhanh chóng hỏi gấp gáp khiến Ngân Tuyết trở nên ấp a ấp úng.
– “Chuyện này… chuyện này…” Ngân Tuyết cứ gãi gãi đầu “Lúc đó con chỉ định vào tẩm phòng của nhị công chúa tìm vật gọi là Tuyết Liên bảy sắc mà thôi. Rồi con nghe được một đoạn đối thoại rất thú vị…”
- Ta nghe nói nhị vị vương gia của Hàn Thiên quốc làm phản, chuyện đó là thật à?
- Vâng ạ!Chuyện dân chúng Hàn Thiên quốc lầm than bao năm nay cả ngũ quốc đều biết. Chuyện soán ngôi này rồi cũng phải xảy ra chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mà công chúa vì sao lại hứng thú với chuyện này như thế?
– Chẳng sao cả. Nếu quân phản loạn nắm thế chủ đạo thì hoàng đế Hàn Thiên quốc đó thế nào cũng sang đây cầu thân và xin viện trợ sự giúp sức của hoàng huynh thôi. Lúc đó ngươi nghĩ ai là người chịu khổ hả?
– Là công chúa ạ!
– Đúng vậy. Tứ muội đã hứa hôn với con trai của Thừa Tướng trong khi Thất muội chỉ vừa bước sang tuổi 13 thì làm sao có thể trở thành người đi cầu thân được? Dù là được hoàng huynh sủng hạnh thì tới lúc đó cán cân được đặt ra giữa ta với cả một quốc gia đương nhiên ta không được lựa chọn là điều dĩ nhiên.
– Vậy công chúa định làm sao bây giờ?
– Làm sao ư? Đương nhiên là chấp nhận ngồi chờ người mang sính lễ đến rồi.
– Sao thế được? Chẳng nhẽ… công chúa cũng mong muốn phải sang nơi đất khách quê người làm dâu sao?
– Ngươi chịu động não chút đi. Ở đây làm thân công chúa kỳ nữ bù nhìn cho cho quan lại cùng dân đen ngưỡng mộ thì qua Hàn Thiên quốc cũng có hơn bao nhiêu. Nhưng với thế cục loạn lạc hiện nay, đương nhiên để có được sự giúp đỡ toàn vẹn thì hoàng đế bên đó cũng phải đưa ta lên chiếc ghế Hoàng Hậu còn bỏ trống. Công chúa kỳ nữ với bậc mẫu nghi thiên hạ thì ngươi nghĩ chiếc ghế nào nóng hơn?
– Công chúa suy nghĩ thật thấu đáo.
– “Ả công chúa này thật có dã tâm, thế mà gọi là một kỳ nữ kia à?” Tố Huyên không phục thở phì phò khiến Khải Dạ vội vội vàng vàng đưa cho nàng chum trà hạ bớt hỏa nóng trọng người.
– “Đúng là mắt của lũ Hỏa Liên quốc kia bị mù rồi. Còn đem cả bình bông đầy gai ra mà kính phục, ngưỡng mộ, tự hào nữa chứ. Thật là kinh tõm, quá sức kinh tõm” Thiên Dực cũng hùa theo Tố Huyên thể hiện rõ sự bất bình của mình.
– “Nếu vậy tên hoàng đế đó cũng có dã tâm thống trị thiên hạ sao?” Diệp Phi nhìn Ngân Tuyết ý bảo nàng ta kể tiếp ngọn ngành câu chuyện.
– “Để con kể tiếp cho mọi người nghe” Ngân Tuyết nhanh chóng gật đầu, nhấp ngụm trà nóng lấy hơi rồi cất giọng “Lúc đó con đang núp ở trên mái nhà phong bế nội lực tránh phát hiện để nghe tiếp đoạn đối thoại của họ thì đột nhiên từ bên ngoài tẩm phòng có một người bước vào”
– “Là nam nhân à? Soái không?” Thiên Dực gấp gáp hỏi, hai mắt lộ lên ánh hào quang chói lòa.
– “Nàng…” Sơ Tuyết hết nói nổi chỉ biết câm đực ra bất lực.
– “Sư công an tâm nga, tuy nam nhân đó cũng soái nhưng không hợp khẩu vị của sư phụ con đâu” Ngân Tuyết trấn an Sơ Tuyết rồi tiếp tục kể “Sau khi nha hoàn của công chúa đó li khai thì… thì…”
– “Thì gì? Sao con cứ ấp úng mãi thế?” Phi Vũ chịu không được bèn hối thúc.
– “Ách! Tam sư mẫu muốn con nói ngắn gọn, tóm tắt hay là chi tiết?” Ngân Tuyết không mắc cỡ tiếp tục ra đề.
– “Tất nhiên là nói rõ ngọn ngành, đừng dấu bất cứ điều gì cả. Chuyện này hệ trọng chứ không phải dễ đối phó đâu” Phi Vũ nghiêm mặt trừng trị đồ đệ của Thiên Dực.
– “Ách! Nói chi tiết thì hơi… hơi… khó nói” Ngân Tuyết cứ dài dòng khiến mọi người phát bực “Thực ra thì giữa một nam một nữ trong phòng thì chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi ạ! Có cần con kể tiếp không?”
– “Thôi lược đoạn đó, vô chính sự đi” Nam Phong thấy Phi Vũ cúi gằm mặt khó xử bèn đứng ra bảo ban.
– Sau khi hai người đó làm xong hệ sự thì tiếp tục trò chuyện…
– Chuyện tứ hôn phải làm sao đây? Thiếp không muốn xa chàng đâu.
– Hoa nhi ngoan, ta nhất định sẽ bẩm với hoàng thượng xin tứ hôn với nàng vì ta yêu nàng chứ không phải là muội muội của nàng.
– Hoàng huynh sẽ chấp nhận không? Ta sợ…
– Nàng mà biết sợ sao? Hắc hắc. An tâm đi, dù sao thì phụ thân ta cũng là thừa tướng hai triều cùng với việc đã lập nhiều công cho triều đình. Hoàng thượng lần này ban tứ hôn cũng là để ban thưởng mà thôi. Nhưng điều quan trọng chính là ta yêu nàng và ta sẽ bẩm với hoàng thượng thay đổi hôn phu.
– Ứ! Chàng phải giữ lời đấy.
– Tất nhiên, bảo bối của ta. Cho ta hôn nàng cái nào.
– “Vậy nam nhân đó chính là con trai của thừa tướng đương triều?” Trúc Nhã nhíu mày tỏ vẻ không tin.
– “Vâng ạ! Nhị công chúa chính là cướp hôn phu của muội muội mình” Ngân Tuyết gật đầu khẳng định.
– “Thật là không có nhân tính mà. Ai lại đi làm cái chuyện bại hoại đó cơ chứ?” Thiên Dực tức giận nghiến răng ken két.
– “Muội không thấy có ả công chúa đó sao?” Thiên Bảo trề môi dè bỉu.
– “Rồi tên hoàng đế đó có đồng ý không?” Thiên Minh tự nhiên nhìn Ngân Tuyết hỏi khiến nàng tập trung tiếp tục kể.
– Lúc đó hai người đó lại làm cái chuyện đó nên con đã nhanh chóng rời đi và hẹn tối hôm sau quay trở lại tìm xem Tuyết Liên bảy sắc. Hôm sau con đã trở lại nơi cũ và nghe tiếng loảng xoảng đồ vật đổ vỡ từ trong phòng phát ra…