- “Nào ăn mừng thôi” Viên Thừa Quang hứng khởi nâng ly rượu của mình hướng về phía Nam Phong đang ngồi đối diện không khỏi mỉm cười.
– “Có thấy ngươi vui hơi sớm quá hay không?” Thiên Dực ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ cùng lè lưởi dè bỉu “7 vạn quân chỉ mới tiêu diệt được một vạn mà thấy ngươi mừng cứ như nương tử ngươi sanh hài tử vậy”
– “Ngũ muội nói vậy là không đúng rồi” Nam Phong thấy Thiên Dực nói như thế thì nhanh chóng đỡ lời “Thắng trận này cũng là một sự kinh hỉ rồi đó”
– “Cái gì mà ngũ muội?” Thiên Dực lập tức ném ánh nhìn của mình về phía Nam Phong “Ai cho ngươi thú tam tỷ nhà ta mà bày đặt gọi muội xưng huynh?”
– “Tam tỷ đừng giận, muội thật không có ý đó” Thiên Dực nhanh chóng lấp liếm mang Trúc Nhã ra làm gậy chóng lưng cho mình “Nhị tỷ có bảo nếu muốn thú bất kỳ ai trong thất tỷ muội chúng ta thì nhất định phải vượt qua thử thách của những người còn lại đó”
– “Có chuyện này hả nhị tỷ?” Phi Vũ không tin tưởng quay sang Trúc Nhã hỏi lại cho chắc chắn bởi bao nhiêu năm sống trong Trúc Lâm sơn trang có bao giờ nàng nghe đến chuyện này đâu chứ.
– “Ừm” Trúc Nhã chỉ khẽ gật đầu ừm rồi nhanh chóng quay lại tập trung với dĩa thức ăn trên bàn.
– “Thế sao muội chưa nghe đến chuyện này bao giờ?” Phi Vũ liền quay sang Diệp Phi “Đại tỷ, thật có sao?”
– “Muội đừng quan tâm là có hay không mà hãy quan tâm đến cái thử thách biến thái mà ngũ muội đưa ra có lẽ tốt hơn đấy!” Diệp Phi tập trung đưa đũa gắp thức ăn trên bàn vào chén của Thiên Kỳ.
– “Đúng vậy, còn của muội nữa” Tố Huyên lanh chanh khoát tay Thiên Dực cười toe toét.
– “Vậy thử thách của hai muội là gì? Ta sẽ cố gắng vượt qua” Nam Phong hướng Phi Vũ bên cạnh mỉm cười ôn nhu khẳng định sự tự tin của mình, bàn tay hắn nắm chặt lấy tay nàng bên dưới bàn.
– “Ta khuyên ngươi đừng nên hỏi thì hơn” Sơ Tuyết liên tục lắc lắc đầu không khỏi rùng mình khi nghĩ lại kỳ tích trong quá khứ ngày xưa của Thiên Dực tại Vô Danh các trong kinh thành.
– “Đệ khuyên huynh nên tập trung vào ăn đi thì hơn” Thiên Kỳ mồ hôi đầm đìa thật lòng khuyên nhũ đại ca của mình.
– “Huynh không sao đâu. Đấu võ với ngũ muội thì huynh tin chắc mình sẽ thắng” Nam Phong không biết tốt xấu gì vẫn nhe răng ra cười tự tin.
– “Đánh nhau trên giường à?” Tố Huyên nghiêng đầu tỏ vẻ vô tội.
– “Chỉ muội hiểu ta. Hắc hắc” Thiên Dực vỗ vỗ vai Tố Huyên mỉm cười thỏa mãn trong khi mặt Phi Vũ méo xẹo còn Nam Phong mặt đỏ còn hơn trái cà chua chín rục trên cây.
– “Riêng Sơ Tuyết thì ta cho miễn cái vụ thử thách đó, ngươi mau rước ngũ muội đi sớm dùm ta đi” Diệp Phi vừa nhấp trà vừa nói khiến mặt nhân vật nam chính được nhắc đến hai mắt sáng rỡ, miệng cười toe toét chắp tay cảm tạ tứ hướng.
– “Muội đồng ý với đại tỷ, tỷ nói gì cũng đúng cả” Tố Huyên thi nhau gật gật đầu.
– “Muội… muội…” Thiên Dực chỉ tay về phía Tố Huyên nói không nên lời “Đồ… ba phải”
– “Khoái muốn chết mà bày đặt” Thiên Ngân nãy giờ không nói gì chỉ phun đúng một cây khiến toàn bàn cười như vỡ chợ.
– “Hừ! Mình muội không đấu lại sáu cái đầu. Nghỉ chơi, ăn thôi” Thiên Dực nhanh chóng giơ tay đầu hàng tập trung vào chuyên môn ăn uống của mình.
Trong lúc mọi người trong Phú An thành hân hoan ăn mừng chiến thắng oanh oanh liệt liệt thì tại quân doanh của Hàn Mạch bên rìa thung lũng lại vô cùng trầm trọng. Từng đợt từng đợt tiếng gầm tức giận của vị chủ soái cao cao tại thượng xen kẽ với âm thanh đổ vỡ từ trong sa trướng to lớn nguy nga chính giữa quân doanh phát ra khiến không ai dám hó hé nữa lời.
Binh lính bên ngoài thì ai làm việc nấy, từng cử chỉ đến lời nói đều cực kỳ cẩn trọng với nhỏ nhẹ tránh làm cho cái người đang phát hỏa bên trong kia thêm phần tức giận. Những vị tướng quân dưới quyền Hàn Mạch thì mỗi người mang một nét trầm tư khác hẳn nhau. Có kẻ thì lo lắng, sợ sệt, kẻ thì nhíu mày tức giận tuy nhiên vẫn có kẻ nhếch miệng cười giảo hoạt hay cho kế sách tuyệt đỉnh của phe đối phương vừa tiêu diệt một vạn binh lính quân mình cùng với bắt sống hai vị lãnh tướng quyền cao chức trọng.
Hàn Mạch cầm lấy mớ tấu chương bên trên bàn của mình ném mạnh xuống đất khiến những ai có mặt trong phòng cũng phải giật thót mình trừ một vài kẻ không biết sống chết là gì.
– Nhanh chóng cử người lẻn vào tìm cách cứu tam hoàng tử ra cho ta.
– Tuân lệnh chủ soái.
Bên dưới, một vị hảo hán có vẻ trẻ trung quay đầu thoát ly ra khỏi sa trướng thực thi mệnh lệnh bới hắn biết vị trí của tam hoàng tử trong lòng chủ soái là cực kỳ cao mặt dù hai người bọn họ chỉ cùng cha nhưng hoàn toàn khác mẹ.
– “Ngươi nghĩ có thể dễ dàng trà trộn vào thành Phú An sao?” Bạch y dáng người bảnh bao, khuôn mặt khôi ngô cực kỳ họa thủy khiến cho hàng hàng lớp lớp nha hoàn theo trên sa trường phải âm thầm e lệ mỗi khi chạm phải ánh mắt của hắn lên tiếng. Tuy lời nói có vẻ khá xúc phạm đến Hàn Mạch nhưng hắn chả tỏ vẻ gì là lo sợ cả chứng tỏ vị trí của kẻ này không phải tầm thường chút nào.
– “Những gì ta muốn thì không kẻ nào có thể ngăn cản” Hàn Mạch gầm nhẹ, nghiến răng rít từng chữ.
– “Nếu đơn giản như ngươi nói thì bao năm qua vì sao đến vị trí của Trúc Lâm sơn trang ở đâu cũng chẳng ai biết đến?” Bạch y tiêu sái nếm thử tách trà mới được dâng lên của mình không chú mục đến ánh mắt đang hằn những tia lửa đỏ trong mắt Hàn Mạch.
– “Vậy Trình quân sư ắt có cao kiến?” Mạc Long tướng quân nhanh chóng lên tiếng phá vỡ không khí vô cùng bức bách hiện tại giữa một vị chủ soái cao cao tại thượng và một vị quân sư thông minh tuyệt đỉnh lại rất được lòng của hoàng đế đương nhiệm.
– “Cao kiến thì ta không có nhưng tiểu kiến lại nhiều vô số. Các ngươi muốn biết cái nào?” Bạch y giở giọng châm chọc ra trêu đùa cùng với những kẻ dưới quyền của tướng soái, kẻ mà hắn chẳng ưa chút nào đang ngồi trên chiếc ghế cao cao được trạm trỗ tỉ mỉ kia.
– “Thân là quân sư mà chẳng đưa ra được chút cao kiến gì ngay thời điểm mấu chốt này mà xem được à?” Triệu Vỹ tướng quân nhếch mép hướng bạch y bên kia cười khinh bỉ. Đối với hắn, tên Trình quân sư này chỉ được cái tốt mã chứ tài trí chưa chắc qua được những vị lãnh tướng có kinh nghiệm trên sa trường như bọn hắn.
– “Ta thiết nghĩ…” Bạch y không quan tâm đến sự thất lễ của bọn họ, chậm rãi ngẫn đầu nhìn lên Hàn Mạch đang ngồi phía trên kia nó tiếp “… lúc này chúng ta nên lo chuyện lương thực cùng dịch bệnh đang hoành hành trong quân doanh đúng hơn là chú tâm vào chuyện thắng hay thua của một vạn quân kia”
– “Chủ soái! Ta cũng có cùng ý nghĩ như Trình quân sư” Mạc tướng quân tiếp tục gật đầu ưng ý.
– “Lương thực à? Dịch bệnh à?” Hàn Mạch trầm ngâm trong giây lát nhưng ngay sau đó ại nở ra một nụ cười cực kỳ giảo hoạt không dấu giếm chút hàn khí của mình khiến những kẻ dưới kia nhất thời không rét mà run.
– “Chẵng nhẽ ngươi có cao kiến gì à?” Bạch y mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Hàn Mạch nhưng mãi một lúc sau hắn mới nhẹ mở giọng nhưng từng ánh mắt bên dưới kia càng ngày càng khâm phục dành cho con cáo già cao cao bên trên.
– Mang những người bị bệnh xuôi dòng Phú Vinh đáp xuống trước cổng thành nơi đóng quân của bọn chúng đồng thời sai người bỏ độc vào nguồn nước chính của tòa thành cho ta. Để ta xem, các ngươi sẽ lo chuyện này như thế nào.