Cát Tường hai tay bưng hai chén chè hạt sen đến phòng của Thiên Ngân trong sự hân hoan bởi lẽ hôm nay là sinh thời của nàng nên thất tiểu thư muốn cả hai cùng ăn mừng. Thế là nàng đã nhanh chân nấu hai chén chè để cùng tiểu thư chúc mừng với mình.
Một làn gió vù qua bên tai Cát Tường khiến chiếc mâm trên tay rung rung nhưng nó nhanh chóng trở về trạng thái cũ bởi công phu của nàng cũng không phải thuộc dạng mèo cào.
Làn gió thứ hai tiếp tục thực hành nhiệm vụ của nó. Đột nhiên Cát Tường đứng khựng lại nheo nheo mắt.
– Thất tiểu thư, người muốn nhịn ăn sao?
Không có tiếng trả lời, vẫn chỉ là tiếng gió thổi vi vu qua tai làm toàn bộ da gà Cát Tường như tranh chỗ nổi lên làn da trắng mịn màng.
– Thất tiểu thư! Là người phải không? Đừng dọa nô tỳ sợ.
Vẫn là một khoảng không vô định tăm tối không một khe sáng cùng tiếng trả lời làm tim Cát Tường muốn nhảy ra ngoài ngay lặp tức. Nàng nhanh chóng cố định tinh thần cất gót chân dời đi đến phòng Thiên Ngân thật nhanh không dám ngoảnh đầu lại.
Đợi bóng Cát Tường khuất xa nơi hàng cây che bóng, ở nơi đây, một bóng người đột ngột hiện ra, nếu là người khác vô tình bắt gặp cảnh tượng này nhất định lăn đùng ra đất mà gửi lời chào hỏi với bậc tổ tiên.
– “Hừ! Làm a hoàn của Thiên Ngân này bao năm mà lá gan vẫn cứ chẳng to lên miếng nào” Ồ, là Thiên Ngân đấy! Nàng vừa nhấc chân tiến về phòng thì một giọng nói trầm trầm nhưng không thể che dấu được ý cười bên trong cất lên khiến nàng dừng bước.
– Quả nhiên không hổ là Vô Ảnh thủ. Trốn một cách xuất sắc không kẻ nào nhận ra cả.
– “Cảm ơn đã khen ngợi” Thiên Ngân bước đến cái đình nhỏ giữa ao sen gần đấy ngồi xuống không để ý đến cái kẻ vẫn bước theo phía sau mình.
– “Hôm nay nàng rãnh không?” Thiên Minh cất tiếng khi đã chễm chệ ngồi an lành trên ghế đối diện nàng chỉ cách nhau một chiếc bàn đá và một ấm trà dường như mới vừa được pha.
– “Để làm gì?” Hình ảnh nữ tử lạnh lùng, thờ ơ chỉ để ý đến tách trà trên tay của Thiên Ngân lúc này khiến người khác liên tưởng đến Trúc Nhã nhưng khổ một nỗi nếu là Trúc Nhã thì nàng ta chẳng bao giờ nói chuyện nhiều quá một chục chữ với một kẻ không những không quen biết mà còn dơ hơi như tên thất hoàng tử này.
– “Chỉ là ta muốn rủ nàng uống rượu ngắm trăng mà thôi” Hắn mỉm cười ngửa đầu lên ngắm… mái đình. Thấy mình thất thố bèn khẽ đằng hắng ho rồi nhanh nhảu cứu rỗi tình huống “Luận thơ cũng được. Ta nghe thiên hạ đồn thất tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang cầm kỳ thi họa đều rất tinh thông nên rất hân hạnh được đàm đạo với nàng một phen”
– “Thứ nhất, trước giờ thiên hạ chỉ biết đến tam tỷ muội Trúc Lâm sơn trang chứ không phải là thất” Thiên Ngân nhấp một ngụm trà cư nhiên không màng đến gương mặt đang đỏ vì gượng của kẻ ngồi đối diện sau đó nói tiếp “Thứ hai người cầm kỳ thi họa đều tinh thông mà ngươi nói đến là tam tỷ Phi Vũ của ta chứ không phải ta”
– “Vậy thì uống rượu ngẫm chuyện đời cũng được” Thiên Minh cố gắng vớt vát chút đỉnh.
– Ta không biết uống rượu.
– “Vậy uống trà?” Hắn châm trà vào tách của nàng mỉm cười.
– Ta vẫn đang uống.
– Nàng thấy trăng đêm nay đẹp không?
Thiên Minh nhìn vào đôi mắt trong vắt của nàng, đôi mắt đã khiến hắn nhìn một lần nhớ mãi không quên. Một đôi mắt kiên định, quyết đoán khi cứu hắn thoát khỏi bàn tay của tam ca Hàn Lãnh. Một đôi mắt mãn nguyện, vui vẻ, ngưỡng mộ khi nhìn những vị tỷ tỷ của nàng bên cạnh có người yêu thương, chiều chuộng, chăm sóc. Một đôi mắt mơ màng, trong vắt khi đứng lặng một góc ngắm nhìn cảnh đẹp của thành Phú An. Một đôi mắt biết nói, biết kể nên những tâm sự của bản thân mình.
– Đẹp.
– Có sáng không?
– Không.
– “Hử?” Thiên Minh giật mình chớp chớp mắt.
– Ngươi không có mắt à? Mái đình che hết rồi còn trăng đâu mà biết nó có sáng hay không.
Hắn định nói gì đó bỗng nhiên Cát Tường từ xa bay vào mái đình to nhỏ trách móc Thiên Ngân khiến hắn đột nhiên mất đi cơ hội tiếp cận nàng. Nhìn bóng dáng nữ tử bạch y tiêu sái khuất xa dần trước mắt mình, Thiên Minh khe khẽ mỉm cười. Nàng nhất định sẽ là của hắn thôi, hắn sẽ làm mọi cách để chiếm cứ trái tim nữ nhân ngoài cương trong nhu này.